Chương 2: Có người gọi cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TEL AVIV, ISRAEL

Cô cứ mãi suy nghĩ về cuộc thi đó, Super Intelligence Tel Aviv. Nó cũng rất thú vị. Với năng lực của mình, cô tự tin sẽ chiến thắng cuộc thi đó. Nó vốn chỉ là một cuộc thi cấp Quận. Điều cô quan tâm sau cùng cũng chỉ là số tiền thưởng, tận 250 shekels một vòng thi, chưa kể còn sẽ có thêm phần thưởng của nhà trường, quà cáp thầy cô, bạn bè sẽ gửi tặng, nếu cô chiến thắng.

Theo tờ giấy kia, cuộc thi sẽ bắt đầu nhận thi sinh kể từ chủ nhật tuần này, vậy thì sau khi về thăm bà, cô có thể đến mượn máy tính của nhà trường để đăng ký. Đang tính toán trong đầu, Sally bỗng bị giáng cho một cái tát vào sau đầu, nó không quá mạnh nhưng đủ khiến cô cảm thấy choáng váng.

– À há! Con nhỏ kia, ăn uống mà ngẩn người ra thế à?

Là tên Obed. Cô thề, trần đời cô chưa gặp thằng nào vừa nhây lại khốn như thằng này. Chưa một ngày nào nó để cái đầu cô yên, không vò cũng cốc cho vài cốc.

– A!

Cô nhăn mày khó chịu, đưa tay xoa xoa đầu. Quay mặt sang phía Charlotte, cô nàng đã đi đâu mất trong lúc cô vẫn còn đang suy tư, đĩa ăn của cô bạn vẫn còn đó. Vậy nên tên này mới dám lộng hành như thế, nếu có Charlotte ở đây, hắn đời nào dám ra tay, có khi còn bị Charlotte xử đẹp.

– Sao đây? Một đứa mọt sách như bé con đây có ý định tham gia không? Cái cuộc thi gì đó đó.

Tên đó hỏi, trăm phần trăm là để mang ra làm trò cười. Sally cũng chẳng bận tâm, lờ hắn đi và tiếp tục ăn trưa. Obed vẫn không ngừng, hắn tiếp tục dùng tay đẩy đẩy ghế làm khó Sally. Người cô lắc lư như một con lật đật.

– Ê, ê. Mày giống lật đật thật đấy.

Obed khoái chí. Hắn tiếp tục đẩy mặc cho Sally cọc cằn lên tiếng:

– Thôi đi. Khùng à?

Cô dùng cả hai tay giữ chặt lấy mặt bàn, ngăn cho người mình không rung lắc theo chiếc ghế. Nhà ăn ồn ào, dường như không ai để ý đến cô. Charlotte cũng đi mất rồi. Sally cố gắng dùng tay giữ chặt, nhưng cô giữ càng chặt tên đó càng lắc mạnh. Bỗng, một giọng nói trầm khiến tên đó dừng hẳn lại, im phăng phắc, sợ hãi nhìn ra ô cửa sổ cách đó không xa.

– Em kia dừng lại.

Giọng nói dõng dạc của thầy hiệu trưởng Schneiderman làm cả phòng ăn im re, không một tiếng động. Cả trăm cặp mắt ở đó quay lại nhìn cô và hắn. Họ chứng kiến được cảnh Obed một tay đẩy ghế, một tay nắm lấy đầu Sally lắc lắc, còn Sally thì gắng sức bám víu lấy chiếc bàn.

– Bỏ bạn ấy ra.

Thầy Samuel Schneiderman giận dữ bước vào nhà ăn. Cái đầu hói của thầy vẫn bóng loáng như mọi khi, chỉ còn một chút tóc sau gáy. Khuôn mặt tròn của thầy đỏ bừng bừng. Cặp kính tròn thầy đeo cứ xệ xệ xuống, trông cũng tri thức nhưng lại tức cười hơn nhiều. Thầy đến ngay bàn của cô. Tên Obed đã sợ co rúm người, hắn buông cái ghế tội nghiệp ra, hai tay nắm chặt lấy nhau, chân bước lùi về phía sau. Sally như vừa thoát nạn, cô vội vã bám chặt lấy chiếc ghế, giữ thăng bằng cho khỏi ngã. Mái tóc nâu ngắn của cô trở nên thật bù xù vì tác động của tên bắt nạt.

Thầy Schneiderman dừng lại ngay ghế của Sally. Thầy cúi người xuống, hỏi thăm cô bé:

– Em không sao, đúng chứ?

Cô bé sau khi hoàn hồn, vừa chỉnh trang lại mái tóc, vừa trả lời thầy hiệu trưởng:

– Dạ, ổn ạ.

Cô cố gắng trả lời ngắn gọn hết sức có thể. Việc tên đó bắt nạt cô đã trở nên quá sức quen thuộc, nhưng lần này hắn hơi quá đáng rồi.

– Ừm.

Thầy hiệu trưởng nói nhanh, rồi quay về phía tên bắt nạt Obed, mặt hầm hầm tra hỏi:

– Em nghĩ vậy là hay à?

Thầy Schneiderman đưa ánh mắt sắc bén về phía tên đó, với kinh nghiệm bao nhiêu năm lãnh đạo trường, thầy thừa biết phải xử lý ra sao với những kẻ bắt nạt như vậy. Obed đứng run sợ, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt thầy hiệu trưởng, cúi gằm mặt xuống đất, hai tay cọ xát lấy nhau không ngừng.

Mọi học sinh trong phòng ăn im thin thít, một phần vì nể sợ thầy, phần còn lại là để thuận lợi hóng chuyện. Thầy Schneiderman cau mày, tức giận nói với tên Obed:

– Trò Rothman, lên văn phòng gặp tôi.

Sau khi kết thúc câu đó, thầy quay lưng đi về phía Sally, cô bé vẫn còn đang xoa xoa cái đầu vì nhức.

– Có bị gì thì đến y tế nhé!

Thầy nhắc nhở nhẹ nhàng vậy rồi đi. Trong số các học sinh, Sally là đứa học sinh mà thầy quan tâm, tin tưởng và ấn tượng nhất, thậm chí là có chút thiên vị. Tuy lần đầu đọc hồ sơ của Sally, ông có chút hoài nghi, không biết có nên chấp nhận cô bé vào trường hay không vì không ít ồn ào xung quanh cô bé. Không ít lời đồn đại trong khu này bảo rằng mắc bệnh tâm thần, là một người điên vì suốt ngày chỉ ru rú trong nhà với mấy cái thí nghiệm, nghiên cứu kỳ lạ. Đúng thật, ông công nhận suy nghĩ của cô bé rất khác người thường, cô bé có cái nhìn rộng hơn, bao quát hơn và một lượng kiến thức không thuộc dạng tầm thường. Đáng lẽ với năng lực này, Sally thừa sức để ngồi học cùng các học sinh cuối cấp ba, mặc cho thầy Schneiderman cùng nhà trường đã hết mực tư vấn, cô bé vẫn xin cho học lớp mười. Đối mặt với vô số lời đàm tiếu như vậy đã hình thành cho cô bé một sự tự ti, một sự cảnh giác, đề phòng đối với những người xung quanh. Điều này ông có thể hiểu được. Chỉ sợ cô bé không chịu được áp lực từ người ngoài mà mắc bệnh tâm lý.

– Ối! Em sao vậy?

Charlotte đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, tay cầm hai cuốn sách.

– À, là Rothman.

Sally chỉnh lại đầu tóc và trang phục. Câu nói ngắn gọn của cô vẫn đủ để Charlotte có thể hiểu.

– Cái thằng đáng ghét!

Charlotte tức tối rồi giúp cô gỡ rối cho mái tóc, vừa làm cô ấy vừa thì thầm:

– Thôi không sao. Kệ nó, thầy Schneiderman không để yên đâu.

Sally không đáp. Cô và Charlotte trở về bàn tiếp tục ăn ngay sau đó.

– Đây nè!

Charlotte đưa cho hai cuốn sách khi nãy. Sally nhíu mày, cô không hiểu ý Charlotte cho lắm.

– Em đọc tiếp đi. Cuốn sách em mang xuống đây còn vài trang nữa là hết. Hôm nay chị thấy em đọc nhanh hơn bình thường.

Charlotte nói rồi cười thật tươi, tiếp tục ăn trưa. Sally hơi nhếch mép, nói đúng hơn là cười nhẹ, cô vẫn hay cười như vậy, đôi khi khiến người khác hiểu lầm là cô đang khinh bỉ họ. Cô bé không nghĩ cô bạn cùng phòng của mình lại để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy. Ở đời thật trớ trêu, ba mẹ thì bỏ đi biệt xứ không một lần gặp mặt, còn bạn bè thì lại quan tâm đến từng hành động nhỏ nhất. Có nực cười không cơ chứ!

Sau bữa ăn, cả hai nhanh chóng quay về ký túc xá, họ còn phải chuẩn bị cho giờ học chiều. Thời gian sẽ không vì thương xót họ mà dừng lại. Giờ học chiều không kéo dài như giờ học sáng vì sự uể oải của các học sinh không phải một điều kiện thích hợp để tiếp thu kiến thức. Cuối cùng, các học sinh cũng được trả tự do về với phòng mình một lần nữa.

Charlotte dính lấy mấy bức tranh vẽ từ khi từ lớp học trở về. Sally thì đang làm tiếp một thí nghiệm nhỏ, ở trường có quy định nên cô không thể tự do tìm tòi như khi còn ở nhà. Mọi thứ đang diễn ra hết sức suôn sẻ thì có tiếng gọi lớn bên ngoài phòng:

– Nè! Ê. Có trong đây không?

Không cần ai nhắc cô cũng nhận ra. Là Obed Rothman. Cái tên đó lại muốn bày trò gì nữa vậy? Rõ ràng hắn đã bị thầy Schneiderman kỷ luật, cuối tuần được mời hẳn phụ huynh đến trường luôn mà. Sally hơi run, cô bé đã ngừng hẳn việc thí nghiệm nhưng vẫn không dám tiến ra mở cửa. Giọng điệu của hắn lần này khó nghe và hung dữ hơn bao giờ hết:

– Có ra không?

Charlotte không ngần ngại mở toang cánh cửa, hét to vào mặt hắn:

– Bị rảnh à?

– U... ủa? Lotte? Tui tưởng bà đi vẽ rồi...

Tên Obed đó vừa rồi còn hung hăng lắm, chỉ sau một câu nói của Charlotte đã chính thức nhượng bộ.

– Do ông tưởng chứ hôm nay tui không ra ngoài.

Cô bạn cùng phòng với Sally khoanh tay, câu nói lộ rõ vẻ châm chọc người đối diện. Trong lúc đó, Sally vẫn còn đang đứng ở góc bàn học của mình, hai tay cầm lấy đồ dùng thí nghiệm, giả vờ như đang bận rộn trong khi đầu óc đang cố ngăn đôi mắt nhìn về phía cửa phòng.

– Sao nào? Bữa nay đến tìm ai? Nói trước, tui không cho ông gặp Torres đâu.

Cô bạn tóc nâu nói rồi hất cằm. Tên bạn cùng lớp đưa tay gãi gãi đầu, mặt nó nhăn nhó, trong đầu cố sắp xếp câu từ để nói.

– Ờ... ờm... thì. Cho gặp chút thôi. Coi như nể mặt bạn bè với nhau đi.

Nó ậm à ậm ừ, lấp liếm một cách khó hiểu. Obed xua xua tay muốn Charlotte bỏ qua. Charlotte nhíu mày, hừ một tiếng rõ to rồi thẳng thừng nói với nó:

– Không có chuyện đó đâu nhá! Tui với ông có quen biết là một chuyện, chủ yếu là để làm bài tập nhóm, còn chuyện ông phá Torres tui không bỏ qua đâu.

– Gặp chút thôi mà. Sao khó khăn với tui thế?

Hắn có vẻ đã mất kiên nhẫn, chân trái không ngừng nhịp nhịp trên sàn.

– Không. Muốn gì thì nói với tui, tui chuyển lời với em ấy.

Charlotte nhấn mạnh, kiên quyết không để tên đó gặp Sally.

– Rồi rồi. Vậy nói là tui xin lỗi. Nói trước là tại ông thầy hiệu trưởng với bà cô chủ nhiệm bắt nên tui mới vậy thôi. Chứ còn lâu tui mới... A. Á. Đau đau đau đau... Á, trời ơi trời, bà bỏ ra đi.

Mấy lời nói không ra gì của nó đã bị thay thế bởi những tiếng la thất thanh, hậu quả của những cái véo mạnh của Charlotte lên tay nó.

– Ứ. Á. Đau đau.

Tiếng rên rỉ của nó khiến Sally ở trong phòng cũng cảm thấy kinh dị. Cô bé trốn hẳn xuống dưới gầm bàn, tránh xa tầm mắt của tên bắt nạt đó.

– Xin lỗi cho đàng hoàng.

Charlotte trừng mắt nhìn hắn. Trước cái uy không hề nhỏ của cô nàng, tên Obed một lần nữa xuống nước.

– Rồi rồi, gửi lời xin lỗi của tui đến nhỏ đó được không?

Hắn làu bàu một cách khó chịu, chẳng có tí gì là thành tâm hối lỗi.

– Nói lại.

Charlotte ra lệnh. Tay càng véo hắn mạnh hơn.

– Ui da. Rồi, tui xin lỗi Torres được chưa?

– Vì sao lại xin lỗi?

Cô nàng tóc nâu vừa cười vừa hỏi vặn lại.

– Vì đã bắt nạt nhỏ đó. Á! Đau đau.

– Dùng từ cho tử tế.

– Xin lỗi vì đã bắt nạt Torres, được chưa? U á... á... a

Charlotte ấn mạnh vào tay hắn trước khi buông ra.

– Nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không?

Nói rồi, cô nàng quay lưng trở về phòng, đóng sầm cửa lại, để mặc ai đó ngoài kia đang kêu trời vì bắp tay ửng đỏ.

Sally từ trong gầm bàn bò ra, cô bé với tóc tai rối bời, cặp kính bảo hộ xệ nệ xuống tận chóp mũi và găng tay dường như tuột ra hẳn. Cô đứng dậy thật nhanh, tháo găng tay, vứt nhanh lên bàn rồi vội vội vàng vàng đưa tay gỡ rối cho mái tóc.

– Có cần phải sợ vậy không bé?

Charlotte tiến lại gần, phụ giúp Sally trừng trị quả đầu rối xoăn.

– Đã nói là chị không để nó vào rồi mà.

Giọng nói của Charlotte dịu nhẹ tựa lông vũ. Hiếm ai có thể sở hữu chất giọng hay như vầy.

– Cảm ơn.

Sally thủ thỉ với Charlotte. Cô bé không thực sự thân thiết với Charlotte, chỉ có mình cô bạn cố gắng tiếp cận Sally thôi. Mối quan hệ của hai người cứ như là cuộc gọi một chiều vậy, tình bạn dường như chỉ đến từ một phía. Sally chỉ đơn giản là biết ơn, chứ không coi cô nàng là bạn.

Buổi chiều cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, ngày hôm đấy dần đón chào màn đêm. Sally vẫn đang miệt mài với những thí nghiệm của mình, còn Charlotte đã rời đi từ lâu, cô nàng đã có hẹn với một nhóm bạn đi chụp ảnh bầu trời sao. Sally ở một mình, trong căn phòng nhỏ, sau khi thí nghiệm, cô bé khoác một chiếc áo dài, ra khỏi phòng tìm đường đến phòng máy tính nhà trường. Cô nhớ rõ, vào giờ này, vẫn thường có một nhóm học sinh của trường tổ chức ôn luyện tại đây, nên việc cô đến đó sử dụng nhờ máy tính cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, dù gì máy tính ở trường cũng nhiều. Đường đến đó không quá xa, xung quanh, các căn phòng trong ký túc đã lên đèn. Chỉ mất khoảng ba phút để khung cảnh trước mắt cô bé biến thành phòng máy của trường, cô đến trước của phòng, cẩn thận gõ vài cái lên cửa.

– Tôi... vào được không?

Cô hỏi một cách dè dặt. Một nam sinh cao lớn bước ra từ bên trong, anh ta có làn da ngăm đen, gương mặt góc cạnh và một giọng nói trầm đến sợ. Theo cô nhớ, người này là học sinh lớp mười hai, nằm trong nhóm ôn luyện tối nay.

– Em đến đây làm gì?

Anh ta hỏi, giọng không pha một chút cảm xúc nào.

– Tôi cần máy tính, để đăng ký thi.

Cô bé trả lời ngắn gọn, cố gắng không trở nên yếu đuối trước dáng vẻ khổng lồ đó.

– Vậy vào đi!

Anh ta nói nhanh rồi quay trở vào, cô đi theo sau anh ta. Phòng máy của nhà trường khá rộng rãi, ước chừng có hơn 40 máy tính. Anh chàng đó dẫn Sally đi băng qua các dãy máy đầu tiên. Một cô gái có mái tóc tém màu vàng cá tính ngồi ở vị trí gần cửa phòng nhất, tay vừa bỏ tai nghe khỏi đầu, đeo nó ở cổ, miệng nói cộc lốc:

– Ai đây, Alaa?

– À, một cô bé nhỏ thôi. Cần một máy á mà.

Anh chàng cao lớn đó trả lời. Anh ta quay sang với Sally, chỉ tay về phía hàng máy cuối cùng của phòng. Giọng nói của anh ta trầm đến lạ:

– Xuống dưới đó nhé! Đừng làm ồn.

Không quan tâm Sally phản ứng ra sao, anh ta đã quay trở về bàn của mình. Sally đi từ từ quan sát một lượt tất cả bọn họ. Học sinh trong phòng này chủ yếu thuộc nhóm có khả năng nghệ thuật hoặc công nghệ thông tin. Có người đang vẽ, có người đang gõ mấy dòng code một cách gần như điên cuồng. Chắc chắn đều do họ có tính tự giác tập luyện vì ở đây chẳng hề có bài tập về nhà nào được giao cho học sinh cả.

Sally ngồi vào bàn đã được chỉ cho. Cô nhanh chóng khởi động máy tính, tìm đến trang web của cuộc thi đó như những gì đã đọc được. Theo những gì trang web đó hiển thị, cuộc thi cấp Quận sẽ tổ chức một bài thi qua mạng, năm thí sinh xuất sắc nhất sẽ được chọn vào vòng trong. Ở vòng trong, các thí sinh sẽ thi đấu trực tiếp trên sóng truyền hình và người chiến thắng sẽ được phép thi tiếp ở cuộc thi cấp Quốc gia.

Sally không ngần ngại ấn vào dòng chữ "Đăng ký dự thi". Tiếng gõ phím lạch cạch lạch cạch vang lên đều đều.

– Enter.

Cuối cùng cô bé đã làm xong. Nở một nụ cười nhẹ trước khi rời khỏi căn phòng, cấp Quốc gia thì chưa thử bao giờ nhưng cấp Quận cô bé thắng chắc rồi.

MASSACHUSETTS, THE USA

– Mời cậu chủ!

Người giúp việc đặt ly nước lên bàn, sau đó thận trọng rời đi. Đã hơn bảy giờ tối và Serpens đang ở trong ngôi nhà của mình tại Boston. Thông thường vào buổi sáng, những ngày phải đi học từ sớm, ngôi nhà này sẽ được anh giao lại cho mấy người giúp việc và một tay bảo vệ. Đến khi nào anh về, bọn họ sẽ tan làm. Đó là lý do người đàn ông vừa rồi tiến thẳng ra ngoài cửa ngay khi vừa đặt cái ly xuống.

Serpens ngồi dựa vào ghế sofa, anh cố gắng thả lỏng đôi vai dù biết rằng điều đó rất khó. Anh quá quen với việc gồng mình sống. Đôi bàn tay mệt mỏi vuốt lấy khuôn mặt lừ đừ, một ly nước cũng không thể giúp anh lấy lại sự tỉnh táo. Serpens chán nản lê lết thân vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước mát không phải là một ý kiến tồi trong tình huống này. Anh vào phòng tắm, xả nước vào bồn, từ từ cởi bỏ quần áo và cố gắng thư giãn cùng dòng nước mát.

Không lâu sau, anh rời khỏi căn phòng đó để trở về phòng ngủ của mình. Cái phòng này vừa vào đã có thể nhìn thấu được sự bận rộn của chủ nhân nó. Cái kệ sách chật ních chẳng còn chỗ trống, bàn học, bàn làm việc đầy đủ các loại giấy tờ, viết vở, đến cái bàn nhỏ cùng bộ với chiếc ghế sofa cũng bị biến tấu công dụng với cả chục cuốn sách đang để trên đó. Cái lưng của anh vẫn còn ê ẩm, hậu quả của việc ngồi quá nhiều trong ngày, nó không cho phép anh tiếp tục ngồi vào bàn nữa mà thôi thúc anh nằm dài trên chiếc sofa kia. Anh gác tay lên trán, mắt dán chặt vào trần nhà, hơi thở dần trở nên đều đặn.

Tiếng chuông cửa dồn dập rồi im bặt chắn ngang sự yên tĩnh của cả căn nhà, chắc chắn không phải là cánh nhà báo vì bọn họ sẽ không lịch sự như thế, chỉ có thể là người quen của gia đình. Serpens bật dậy với khuôn mặt cau có, chẳng mấy khi có thời giờ nghỉ ngơi lại bị làm phiền, tính khí khó ở thầm kín trong anh đã chớp thời cơ mà phóng thẳng ra ngoài. Tiếng chuông cửa lần nữa reo, vẫn dồn dập như lần trước.

– Biết rồi.

Giọng nói khó chịu của anh có lẽ là nguyên nhân khiến người kia không ấn chuông tiếp nữa. Anh đình vừa mở cửa ra đã cáu gắt nói lớn:

– Lịch sự một chút đi! Ủa mẹ?

Một người phụ nữ trung niên có mái tóc nâu ngắn xoăn cổ điển, ăn vận một váy đen dài thanh lịch, gương mặt đẹp sắc sảo toát lên khí chất hơn người đang đứng trước mặt anh. Nguyên nhân của gương mặt ngơ ngác của anh hiện tại. Đó là người phụ nữ quyền lực trong gia đình Walton, bà Helen Rosabella Walton, mẹ của Serpens.

– Lịch sự? Giống con đúng không?

Bà chống tay ngang hông, nhướn mày nhìn cậu con trai cao lêu nghêu của mình.

– Mời mẹ vào nhà!

Serpens lễ phép nói với mẹ, anh giúp bà cầm túi xách trong khi bà đang phải cởi bỏ đôi cao gót của mình. Anh dẫn mẹ vào phòng khách, nơi có chiếc sofa lớn và một màn hình tivi.

– Sao mẹ đến giờ này?

– Vậy để nửa đêm rồi mẹ tới.

Bà Helen đáp trả con trai một cách xéo sắc. Bà tiến đến chiếc ghế sofa dài, để bản thân ngồi một cách thoải mái trên nó. Serpens không tiếp tục hỏi mẹ mình nữa, mà thay vào đó anh vào thẳng trong bếp, làm cho bà một ly nước cam.

– Mẹ uống đi.

– Cảm ơn con.

Bà ấy từ tốn uống ly nước con trai vừa đưa cho. Uống xong, bà đặt cốc nước xuống bàn, bặm môi và nói với con trai mình:

– Con vừa học về à?

Serpens ngồi xuống đối diện mẹ mình, anh hít một hơi trước khi cất lời:

– Vâng, con về lúc bảy giờ.

– Ăn uống gì chưa con?

Serpens ngừng một lúc, anh khá chần chừ nhưng vẫn nói:

– Ừm... Con ăn rồi.

Anh đã nói dối.

– Đừng có lừa mẹ.

Bà Helen phát hiện ra.

– Con nói thật.

Serpens vẫn chối.

– Vậy con ăn món gì?

– Thì salad.

Đến Chúa Trời cũng không rõ có sai lầm hay không khi ban cho anh cái tài năng nói dối không chớp mắt thế này, chỉ thấy trước mặt là sự không vui của bà Helen.

– Ai nấu cho con?

– Thì người làm.

– Mẹ không biết con có thói quen dặn người giúp việc nấu trước bữa tối cho mình luôn đó. Vì người giúp việc cuối cùng đã ra về ngay khi con vừa bước vào nhà.

Mẹ của anh luôn biết cách để tranh luận với đứa con trai cứng đầu của mình. Bà nhấp một ngụm nước cam sau khi khiến anh á khẩu.

– Vâng... Đúng rồi. Con chưa ăn.

Chỉ chờ đến khi Serpens kết thúc câu nói, đã có đầy đủ lời thú tội, bà Helen thừa thắng xông lên:

– Anh khá lắm rồi đó! Đã nhắc bao lần rồi, cả ngày đi học đi làm cũng biết mệt chứ. Ăn uống qua loa kiểu đó thể nào cũng sinh bệnh.

Bà nói một hơi thật dài rồi thở hắt ra. Phải nói thật lòng, bà chưa bao giờ yên tâm với chế độ ăn uống của Serpens. Anh hầu như phớt lờ nó và hoàn toàn sống một cuộc sống tự do hơn từ khi sống một mình trong căn nhà này. Bà hoàn toàn có thể hiểu cho con trai mình, phải hành xử như một con robot được lập trình, không được có chút vết nhơ trước ống kính truyền thông là một điều rất kinh khủng, việc anh sống thoải mái như vậy bà thậm chí còn mừng cho, nhưng không đồng nghĩa với việc bà tán thành kiểu ăn uống này.

Serpens uể oải, gần như bỏ ngoài tai những lời căn dặn của mẹ:

– Mẹ đừng lo. Con ổn.

Phu nhân Walton từ lâu đã chính thức bất lực với con trai mình, chán nản thật sự, bà chuyển chủ đề.

– Vậy... dạo này sao rồi? Dự án đó.

Bầu không khí giữa hai mẹ con bỗng trở nên căng thẳng. Serpens chau mày còn bà Helen thì bặm môi.

– Ổn mẹ ạ.

Anh không tiết lộ nhiều, chỉ nói câu đấy cho qua chuyện. Không phải vì anh không tin tưởng hay cảm thấy khó chịu với mẹ mình, anh chỉ không muốn bà ấy lo lắng cho anh thôi. Ở tuổi của anh, thực sự quá trẻ để có thể gánh chịu quá nhiều áp lực từ công việc tại một công ty, tập đoàn tầm cỡ quốc tế. Huống hồ, anh còn là con trai của chủ tịch, áp lực lại càng nén chặt anh lại hơn.

Quý bà Helen nhấp tiếp một ngụm nước cam, mắt bà khép lại, dáng ngồi thẳng lưng.

– Mẹ mong là vậy.

Sau đó, hai mẹ con trò chuyện với nhau, chủ yếu là về một số cuốn sách hay mà họ đọc được, thỉnh thoảng bà Helen lại đưa những vấn đề thời trang thành một trong những chủ đề trong cuộc đối thoại, điều mà Serpens sẽ không bao giờ am hiểu bằng bà.

– Chà, đã đến lúc mẹ phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net