Chương 3: Nỗi sợ và sự mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TEL AVIV, ISRAEL

Đó là một buổi trưa kinh khủng dưới sự đàn áp của cái nắng oi bức cả 30℃. Sally và Charlotte đang ở trong lớp học, giờ Toán lúc nào cũng thành công thu về hàng trăm tiếng ngáp ngắn ngáp dài, hầu hết ai trong lớp cũng cho nó là môn học khô khan nhất địa cầu. Bài dân ca Israel vang lên báo hiệu giờ giải lao đã đến¹, không lớp học nào có thể yên ắng khi các học sinh nhốn nhao thu dọn sách vở.

– Thầy Schneiderman gọi em kìa!

Một bàn tay đặt lên vai Sally kèm theo một giọng nói được cất lên. Đó là một người bạn cùng lớp.

Sally gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô bé nhanh chóng đi thật nhanh đến văn phòng. Đến trước cửa phòng, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Ngay lập tức, cánh cửa mở ra, thầy hiệu trưởng Schneiderman đang đứng ở đó.

– Chào thầy.

Sally nói thật nhanh.

– Em vào đi.

Thầy Samuel, tức hiệu trưởng Schneiderman thúc giục cô vào. Thầy ra hiệu cho cô ngồi vào chiếc ghế trước bàn hiệu trưởng. Cô bé nhanh chóng ngồi vào, thầy Schneiderman với thân hình mập mạp của mình có vẻ khá khó khăn để ngồi vào ghế.

– Cũng không phải chuyện gì lạ lẫm lắm. Thầy muốn hỏi em chút thôi...

Thầy hiệu trưởng vừa nói lôi từ đâu đó ra một tờ giấy.

– ... Về chuyện của em và trò Rothman. Em không phiền chứ?

Sally không mấy bất ngờ, có lẽ cô bé đã phần nào đoán được điều này.

– Không ạ.

– Ừm... được rồi. Vậy... trước vụ việc tại nhà ăn, trò ấy còn làm gì em nữa không?

Sally lộ rõ vẻ chần chừ, dù thầy Schneiderman có tỏ ra quý mến cô đến đâu, cô vẫn sợ. Sợ lời nói của bản thân trở nên vô giá trị. Như bao lần khác.

Bắt trọn được sự đắn đo của cô học trò nhỏ, thầy Samuel nói rõ:

– Đừng lo! Thầy sẽ xử lý trò ấy.

Nhắm chặt mắt trước khi hít một hơi thật sâu, Sally vừa nhìn ra ô cửa sổ phía bên trái, vừa nói, không dám nhìn thẳng vào mắt thầy.

– Có. Rất nhiều.

– Em kể cho thầy nghe tất cả được không?

– Vâng.

Sally nhíu mày, cô bé cắn môi trước khi để những câu chữ tuôn ra từ cổ họng.

– Ngày đầu nhập học, một cú tát vào mặt. Sau đó hai hôm, ba cú đá vào chân. Những ngày sau đó, mỗi hôm đều bị đánh. Thường là đánh vào đầu, vào lưng, vào vai. Nhưng... đánh bao nhiêu lần, thì em không nhớ?

Từng hình ảnh khủng khiếp đó chảy tràn ra từ trong hồi ức, cái cảm giác đáng ghét khi bị sỉ nhục đó. Sally dường như sắp khóc. Cảm giác khi bị bắt nạt không đáng sợ bằng cảm giác khi phải nhớ lại nó. Cô cứ chớp chớp mắt, hít thật sâu, ngăn không cho bản thân nức nở.

Thầy hiệu trưởng ghi chép lại, cặp kính của thầy lần nữa xệ xuống tận chóp mũi. Thầy Samuel gật gù rồi hỏi cô:

– Còn gì nữa không, Torres?

Giọng của thầy thật sự rất ấm, ẩn trong từng âm thanh chầm chậm phát ra đó và một sự quan tâm tinh tế. Ông đẩy một hộp khăn giấy vào tay cô học sinh nhỏ, vỗ vỗ vài cái vào tay cô.

– Đừng khóc!

Ông an ủi Sally.

Sally không dùng khăn giấy, cô không muốn trở nên yếu đuối. Lấy lại bình tĩnh bằng một hơi thở thật sâu, cô bé bặm môi rồi nói:

– Có mắng nhiếc, chửi rủa nữa.

– Mắng thế nào?

Thầy hỏi, giọng nhỏ hơn trước.

– Là "con của ả đàn bà ngu ngốc", "con nhỏ điếm", "thứ đần độn" và... "Mày sống cũng chỉ khiến người khác chướng mắt thôi.".

Mắt của cô đã đỏ hơn từ bao giờ, nhưng nước mắt vẫn chưa tuôn trào. Thầy Schneiderman nhận thức được tâm trạng của cô lúc này, ông không hỏi nữa, ghi chép nốt những câu chữ đang dang dở. Ông vội nói:

– Được rồi. Lần sau ta tiếp tục. Em đi ăn trưa đi.

Sally nhanh chóng rời đi, chạy ào tới nhà vệ sinh. Cô tìm một buồng trống, khoá cửa chặt, ngồi co ro trong đó và oà khóc. Cô bé dùng tay bịt chặt miệng, gắng sức không để phát ra âm thanh thút thít nào. Nước mắt giàn giụa mặt cho cô đã lau nó đi bằng tay áo sơ mi đồng phục. Cô sợ nó, sợ cái lúc những cảm xúc sợ hãi đó ùa về, cô không muốn nhớ lại những gì tên đó đã làm với cô, dù biết rằng, hắn không phải là người duy nhất. Cô bé ngồi đó, trong làn nước mắt và những âm thanh bị ứ nghẹn lại nơi cổ họng. Cô cứ thế khóc, mặc cho sự ám ảnh về những kẻ bắt nạt đang dần cộng sinh với cô. Cô khóc đến khi mệt lả đi, ngả người vào cánh cửa.

– Tui nói rồi mà bà đâu có nghe.

– Chán thiệt chớ! Đâu có biết đâu. Biết vậy nghe lời bà rồi.

– Nó đểu lắm! Tán tỉnh bà cho vui thôi. Vậy cũng tin.

Charlotte đang cùng một nhóm bạn tán gẫu về một anh chàng nào đó. Chuyện là anh ta thường xuyên nhắn tin tán tỉnh các cô gái, hôm qua, chính anh chàng đó đã làm vậy với một cô bạn trong nhóm, thành ra bây giờ trở thành chủ đề trò chuyện của các cô nàng.

– Tui nhớ anh ta đang là sinh viên của Đại học nào đó tại Jerusalem. Nghe nói học hành cũng không tốt lắm.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nói với giọng điệu đà, tay cầm nĩa vẽ vời vài đường vô nghĩa trên không khí. Cô bạn tóc tém cá tính cũng không kém cạnh khi kể ra được hàng loạt "chiến tích" của anh ta, hẹn hò với ba cô gái cùng lúc. Charlotte đang nhập hội tán chuyện phiếm thì bỗng nhớ đến Sally, cô bé đã đến phòng hiện trưởng được một lúc lâu vẫn chưa trở lại. Cô đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.

– Ủa? Bà đi đâu vậy Lotte?

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lên tiếng hỏi. Charlotte đáp nhanh:

– Tui đi tìm Torres. Con bé chưa về nữa.

– Ừ. Vậy, bye bye!

Cả nhóm vẫy tay tạm biệt Charlotte, cô nhanh chóng đi ra khỏi nhà ăn. Cô nàng đi khắp nơi để tìm kiếm Sally. Cô ghé qua phòng hiệu trưởng – nơi đã khoá cửa, đến tất cả các lớp học, về lại ký túc xá nhưng vẫn không tìm thấy. Cô cảm thấy bất lực, tự hỏi Chúa trời ai đã giấu Sally đi đâu. Cô nàng tóc nâu đang ở trên tầng hai, tựa người vào lan can, tay không ngừng xoắn lấy lọn tóc và mắt liên tục nhìn ngó xung quanh.

– Ây dà! Lotte của tui sao ở đây vậy? Không ăn trưa à?

Giọng nói khó ưa của tên Obed cất lên khiến Charlotte giật bắn mình. Tên đó đang cầm trên tay mấy bản tường trình – thứ mà nó bắt buộc phải viết sau vụ bắt nạt Sally ở phòng ăn, nó đứng run chân, nhai nhai má.

– Ờ... ừm... Có chuyện rồi.

Câu trả lời không mấy ăn nhập của Charlotte khiến Obed khó hiểu, nó đưa tay vò vò mái tóc, mặt nhăn nhó, hỏi:

– Chuyện gì mới được?

– Tui không thấy Torres đâu hết.

Obed im lặng trong vòng ba giây, mặt nó tỏ vẻ chán ngấy. Nó vừa nói vừa đảo mắt:

– Con nhỏ đó chắc lại chui rúc trong xó xỉnh nào đó chứ gì! Kệ nó đi.

Nó vừa nói dứt câu đã kéo tay Charlotte cùng đi. Charlotte vùng vằn, nhất quyết không chịu nhượng bộ.

– Bỏ tui ra! Tui phải đi tìm con bé. Torres còn chưa ăn bữa trưa. Con bé yếu lắm, không ăn thì không chịu được qua giờ học chiều đâu.

Charlotte mặt mũi đỏ bừng như trái cà chua, cô đẩy Obed thật mạnh, tự nhủ sẽ tiếp tục tìm.

– Bà đợi đó, tui đi chung.

Tên Obed bỗng dưng tốt tính, cũng không hẳn vậy, vì hắn vẫn luôn tốt bụng với mỗi Charlotte. Tên đó cắn cắn môi.

– Thiệt hả?

Charlotte hét lớn, vẻ mặt không thể giấu đi nỗi kinh ngạc. Trước giờ Obed vẫn luôn bắt nạt Sally, vừa rồi còn mạnh bạo đến mức thầy hiệu trưởng phải can thiệp, nào có ngờ hôm nay lại tự nguyện tìm kiếm Sally cùng cô.

– Nói trước là thấy bà đi một mình tội nghiệp nên tui mới giúp. Chứ không tui vứt xó nhỏ đó!

Obed hống hách nói, hình tượng chàng trai ga lăng của nó chính thức tan biến.

– Thôi! Tìm con bé giúp mình đi.

Charlotte thúc giục rồi cả hai cùng đi. Hai người tìm lại một lần nữa quanh trường. Các lớp học, hành lang, phòng ăn, sân trường, ký túc xá thậm chí đến cả văn phòng giáo viên đều được hai người lục tung nhưng chả thấy Sally đâu.

– Quỷ tha ma bắt con nhỏ đó!

Tên Obed đã trở nên cáu gắt. Nếu không vì nó yêu quý Charlotte, nó sẽ không điên đến mức mang chiếc bụng trống trơn chạy khắp trường để tìm cho ra đứa con gái mà nó hay bắt nạt vì nhỏ đã đi đâu đó mà chẳng nói ai lời nào. Nó và Charlotte đứng thở hổn hển như sắp đứt hơi, dù không chạy nhưng việc đi khắp cả trường cấp ba rộng lớn cũng khiến người ta phát mệt. Cả hai đã lục tung cả cái trường lên nhưng chẳng thấy Sally đâu, cuối cùng đành trở lại lớp học.

– Sao chẳng thấy đâu nhỉ? Torres ơi! Torres!

Charlotte gắng sức gọi, nhưng không ai trả lời. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, hầu hết mọi người đều đang ở nhà ăn, phòng nghỉ rồi.

Obed nhìn sang Charlotte, cô nàng đang nhễ nhại mồ hôi, đôi má cô đỏ hồng. Nó đưa tay vỗ vai Charlotte rồi nhắc nhở:

– Bà có quá trời mồ hôi rồi kìa! Vào nhà vệ sinh đi, lát nữa tìm tiếp.

Thấy Charlotte chần chừ, nó thúc giục:

– Nhanh đi!

– Ừ.

Charlotte vào nhà vệ sinh, cô rửa mặt và tay. Cô nàng mở cửa từng buồng vệ sinh, nhưng xui rủi thay, chẳng buồng nào có khăn giấy cả.

– Tức chết mất!

Cô khó chịu nói. Đến buồng cuối cùng, cô nàng chẳng thể nào mở được cửa, nó đã bị khóa chặt, nhưng cô lại chẳng thấy bóng người nào cả. Nghĩ rằng khóa cửa bị kẹt, cô học sinh cố vặn mạnh hơn, ra sức kéo cửa. Mạnh. Mạnh hơn. Mạnh hơn nữa. Mạnh nữa. Được rồi.

Một vóc dáng nhỏ bé ngã ra từ trong đó. Mái tóc nâu ngắn. Dáng người gầy gầy. Khuôn mặt không thể lẫn vào đâu được. Là Sally. Cô bé đã gục ở trong đó từ bao giờ, ngay cả khi ngã rầm ra sàn vẫn không tỉnh dậy. Mắt cô bé nhắm chặt, một tay bịt miệng, một tay ôm đầu, hai chân co lại như đang trốn. Chiếc váy đồng phục của cô bé bị nhăn một phần lớn, chắc chắn cô bé đã ngồi yên cả một lúc lâu.

– Torres! Torres! Em có sao không?

Charlotte trở nên hoảng loạn, gương mặt trắng bệch. Cô vội ngồi xuống, lay Sally để giúp cô bé tỉnh dậy nhưng bất thành. Cô lật người Sally lại, vén mái tóc của cô bé sang một bên, nhìn thấy vầng trán toàn mồ hôi.

– Obed ơi! Obed, giúp tui với. Thấy Torres rồi! Con bé ngất rồi!

Tên Obed đang đứng ngẩn ngơ ở ngoài đó, ngắm nhìn mây trời, vừa nghe tiếng "Lotte của nó" đã tức tốc xông vào nhà vệ sinh nữ mà chẳng thèm nghĩ thêm giây nào. Nó vừa vào trong, đập ngay vào mắt nó là cảnh Sally nằm bất động trên sàn mặc cho Charlotte cứ lay cứ gọi.

– Sao... sao vậy?

– Bế con bé lên. Nhanh đi! Không làm là tui giận ông đó!

Chưa hiểu chuyện gì nó đã bị Charlotte quát lớn. Nó hoảng, nhưng phút chốc nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi người xuống, nó bế thốc Sally lên, nói nhanh với Charlotte:

– Bà có sao không? Gọi y tế được không?

Charlotte gật đầu rồi chạy vụt đi. Obed ở đằng sau, vừa bế Sally vừa chạy, cô bé nhẹ như bông vậy. Đến phòng y tế, Sally được chăm sóc cẩn thận, Obed và Charlotte cũng được khen hết lời. Tên Obed đứng đó, đờ người ra nhìn Sally. Nó nghĩ lại về những gì nó từng làm với cô bé. Đánh, tát, đấm, đá,... Bây giờ nó lại cứu cô bé. Nó tự cảm thấy bản thân mâu thuẫn. Nó cố gắng tìm câu trả lời. Là nó đã thay đổi, trở nên tốt tính. Hay nó vốn dĩ chưa hề ghét cay ghét đắng cô bé. Nó đứng lặng yên, chẳng nghe nổi một âm thanh nào khác ngoài tiếng gào thét từ sâu thẳm trong tâm trí nó. Obed tự nhủ, nó chỉ giúp "Lotte của nó" thôi. Nó không hề quan tâm đến con bé kia. Nó làm vậy vì nó không muốn Charlotte ghét bỏ nó. Nó vẫn sẽ bắt nạt sau khi con bé lành lặn.

Sally tỉnh dậy sau hơn một giờ đồng hồ nằm trên giường bệnh. Cô bé từ từ ngồi dậy, tay đưa lên xoa đầu, xoa cả đôi mắt đang sưng đỏ vì khóc. Từ trong, cô y tá Gal Cohen của trường bước ra, ngồi xuống một bên giường bệnh, nhẹ nhàng hỏi Sally:

– Tỉnh rồi à? Đau đầu không?

Sally gật nhẹ đầu, đôi chân mày cau lại vì vẫn còn hơi choáng. Chỉ thấy cô y tá bước trở vào trong, sau đó đi ra với một cốc nước và một viên thuốc trên tay.

– Con uống đi!

Cô ấy đưa cốc nước cho Sally, cả viên thuốc nữa. Sally nhận lấy, hoài nghi nhìn thứ trên tay mình. Cô hỏi một cách đề phòng:

– Thuốc gì đây ạ?

– Thuốc đau đầu thôi mà. Uống đi.

Cô ấy hối thúc Sally uống, chần chừ một lúc viên thuốc mới vào dạ dày cô bé. Cô Cohen áp mu bàn tay lên trán của Sally.

– Không sốt. Chỉ đau đầu thôi nhỉ?

Trả lại cốc nước đã hết sạch cho cô Cohen, Sally được khuyên hãy ở lại phòng y tế nghỉ một lúc, sau khi cơ thể ổn lại rồi đến lớp học sau. Cô y tá khá chu đáo. Cô ấy thậm chí còn đi xuống tận nhà ăn giáo viên để lấy được một phần cơm đầy đủ cho Sally vì thức ăn ở khu dành cho học sinh đã hết sạch.

Sally ăn ngấu nghiến đĩa thức ăn đầy ú ụ với hai bánh mì pita tươi², một tô sốt Hummus³, mấy lát thịt Schnitzel⁴ giòn rụm, một cái bánh Knafeh⁵ và vài trái nhót tây⁶ để tráng miệng. Cô bé mười ba tuổi này, tuy dáng người nhỏ xíu, gầy gầy nhưng lại có sức ăn rất khoẻ. Trong chốc lát, Sally đã nhanh chóng xử lý hết số thức ăn kia.

– Em nghỉ ngơi tiếp đi!

Cô Cohen khuyên Sally, cô gái nhỏ đang tựa người vào tường sau bữa ăn. Cô y tá vừa dọn dẹp bàn làm việc của mình vừa nói:

– Sức em yếu lắm, đừng bỏ bữa nữa nhé!

Cô vừa dứt lời thì bài dân ca Israel vang lên từ dàn loa trường, giờ giải lao đã tới, sau năm phút nữa sẽ là một tiết học mới. Sally nghe thấy âm thanh đó, hấp tấp đứng dậy. Cô bé chỉnh lại bộ đồ đồng phục đã nhăn nhó, vuốt vội mái tóc rồi chạy ào ra cửa.

– Từ từ, nghỉ đã chứ! Em đi vậy mệt đó!

Cô Cohen nói nhưng chẳng tiếng nào lọt tai cô học sinh nhỏ. Sally trở về lớp học mất rồi.

Sally đi vào phòng học, trong lớp đã vắng tanh, không một bóng người. Cô chợt nhớ ra, lúc này là giờ Tự nhiên học, hôm nay sẽ học tại phòng thực hành. Nhìn lên chiếc đồng hồ treo cạnh bảng đen, chỉ còn ba phút nữa là vào tiết học. Sally vội vã lục cặp, lấy sách giáo khoa, vở ghi chép, bút viết rồi tức tốc chạy đi.

Cô ngồi xuống ghế ngay đúng lúc vào tiết học, giáo viên xuất hiện. Thầy giáo người Do Thái với bộ râu lởm chởm của mình bước vào, tay ông xách một chiếc cặp đầy tài liệu. Tiết học cứ thế bắt đầu.

Sally với vóc dáng nhỏ bé, cặm cụi nhìn vào trang sách, tay thoăn thoắt ghi chép. Mồ hôi trên trán túa ra lúc nào không hay, nước da cô bé vẫn còn tai tái sau một lần ngất đi. Cô bé vẫn học, không để ý rằng bản thân đang dần mất sức.

MASSACHUSETTS, THE USA

Serpens đã ở trong phòng họp được hơn hai tiếng đồng hồ, anh đang dần mất kiên nhẫn bởi sự chậm chạp của mấy tay đồng nghiệp. Đáng lẽ mọi việc ở đây sẽ kết thúc rất nhanh nếu như anh chịu lên tiếng giúp đỡ bọn họ, nhưng nếu vậy thì anh sẽ lại càng mệt mỏi hơn. Nếu dự án này hoàn thành sớm hơn đồng nghĩa với việc những công việc khác sẽ lại đến vồ vập anh sớm hơn. Sau một hồi lâu chịu đựng bầu không khí đáng ghét đó, anh đã được giải phóng ra ngoài hành lang.

Serpens đi nhanh về phía văn phòng, lấy vội chiếc cặp xách rồi rời khỏi công ty. Anh vẫn còn hàng tá việc phải làm. Chiếc ô tô băng qua từng ngôi nhà, Serpens tranh thủ chợp mắt, một khi về đến nhà, anh sẽ bắt tay vào làm việc tiếp. Giấc ngủ của anh vốn đã chập chờn, không thẳng giấc, khi ngủ trên một chiếc ô tô đang di chuyển như vậy lại khiến tình trạng đó đáng lo ngại hơn.

Mất khoảng mười lăm phút để chiếc ô tô dừng lại ngay trước cửa nhà, uể oải lê lết từng bước chân, Serpens bước vào trong một mình. Anh nhanh chóng vào nhà tắm, thả trôi đi những thứ bụi bẩn đã bám trên cơ thể mình. Sau khi tắm xong, anh trở lại phòng bếp. Tại đây, anh tự tay chuẩn bị cho mình một bữa tối khá đơn giản, chỉ có một chén ngũ cốc sữa tươi mát lạnh. Anh vừa ăn vừa dùng một tay mở laptop của mình.

Serpens vừa ăn vừa tranh thủ học bài, anh vẫn còn việc phải làm. Thỉnh thoảng, anh dừng lại, xoa bóp những ngón tay cứ liên tục ghi chép. Không giống như nhiều bạn trẻ khác, thay vì sử dụng các thiết bị điện tử như một công cụ học tập xuyên suốt, anh chọn sách vở, giấy bút và việc ghi chép bằng tay. Cách học truyền thống luôn giúp ích cho anh nhiều hơn.

Anh cứ ghi chép được vài chữ lại đưa một thìa đầy ngũ cốc vào miệng. Anh ghi chép bài rất nhanh, chính vì vậy mà chữ viết của anh càng ngày càng xấu thậm tệ. Sau đó, anh mau chóng ăn hết chén ngũ cốc, đặt gọn nó sang một góc bàn, lát nữa anh sẽ dọn dẹp sau.

Serpens mang theo tài liệu học tập của mình, ôm gọn chúng trong lòng rồi... chui xuống gầm bàn. Anh luôn chọn cho mình một nơi thích hợp nhất để học tập, ưu tiên những vị trí mà anh thích, đứng đầu trong đó là cái gầm bàn. Chẳng hiểu thế nào mà anh lại rất thoải mái khi học ở đấy, dù cho phải khom lưng cúi gằm mặt xuống và thu người mình lại. Anh mê mẩn chỗ học này đến mức thuê người đóng riêng cho anh một chiếc bàn với khoảng trống gầm bàn lớn để có thể ngồi thoải mái hơn. Hầu hết mọi người, từ người thân đến người làm đều không biết cách học không giống ai này của anh, ngoại trừ mẹ, bà Helen cũng không phàn nàn gì về điều này, bà muốn anh được thoải mái với điều kiện phải đảm bảo cột sống, xương khớp của anh không gặp vấn đề gì.

Serpens thường xuyên ngồi học một mình vì anh không có lấy một người bạn nào cả. Đối với những môn có lượng kiến thức học thuật lớn, anh thường áp dụng phương pháp học Feynman⁷, nếu có người làm ở nhà, anh sẽ bắt buộc bọn họ phải lắng nghe những gì anh nói, nếu họ đã tan làm, anh sẽ làm thế... một mình. Anh có đam mê to lớn với bộ môn Toán học, việc anh thường xuyên nghiên cứu những bài toán nâng cao với độ khó trên trời là chuyện bình thường. Đó chính là nguyên do khiến chiếc bảng trắng trong phòng anh lúc nào cũng chi chít chữ.

Serpens đã dành một khoảng thời gian kha khá cho việc học, đã đến lúc anh chuyển nhượng sang cho công việc. Anh trở lại bàn học, tài liệu công việc quá nhiều khiến anh không thể mang chúng xuống gầm bàn được. Buộc lòng anh phải rời xa nó. Anh vùi mình vào công việc. Chỉ còn khoảng hai tháng nữa thôi là đến hạn, dự án đó phải được hoàn thành nếu anh không muốn bị ba mình và báo chí làm cho phát rồ. Dự án này đã bị anh kéo dài thời gian hơn ba tháng so với dự định, mọi thứ đều do anh tính toán. Anh không muốn dự án này hoàn thành lại đến dự án sau chất chồng lên như núi. Hình như anh đã trì hoãn nó quá lâu, ba anh mất kiên nhẫn rồi, đành phải giao nộp theo hạn và chấp nhận phải tham gia thêm dự án, đồng nghĩa với việc anh sẽ bị cánh truyền thông dòm ngó nhiều hơn, áp lực đè nén anh chặt hơn.

Anh cắm đầu cắm cổ làm việc, đống báo cáo như một quả núi trong laptop. Lấy bản thân ra mà thề thốt, anh chẳng ưa công việc này một chút nào. Đúng thật là anh có hứng thú với công nghệ và trí tuệ nhân tạo, nhưng không phải theo kiểu này. Anh ghét cái cảm giác bị chính đam mê của mình giày vò đến mất sức.

Đã từ rất lâu rồi anh chưa được ngủ đủ giấc, một ngày cùng lắm là được gần sáu giờ đồng hồ. Serpens cũng đã quen với việc vừa tan học, chưa kịp thở phào đã phải ngồi lên xe để chạy đến công ty. Anh cũng chẳng lạ gì với những cơn đau đầu. Lịch trình dày đặc đã bào mòn anh. Những suy nghĩ của anh dần tiêu cực hơn, anh thấy chán ghét thế giới. Giấc ngủ đã ngắn lại còn không tròn, ngày nào cũng chập chờn khiến anh quá mệt mỏi. Thậm chí, anh đôi khi còn tự hỏi, nếu biến mất khỏi thế giới, mọi thứ có đối xử nhẹ nhàng với anh hơn không? Anh mệt rồi.

Anh gồng mình lên, đôi vai chưa bao giờ được thả lỏng. Sau ba tiếng liền làm không ngừng nghỉ, anh tạm dừng. Đã đến lúc anh dành toàn bộ tâm trí cho việc nghiên cứu của bản thân. Anh thích vật lý. Đều đặn mỗi ngày, anh đều dành thời gian để đọc sách, học, nghiên cứu về vật lý. Phòng anh luôn có đầy ảnh của các nhà vật lý mà anh ngưỡng mộ. Từ Albert Einstein, Isaac Newton đến Nikola Tesla đều có. Trên mấy cái kệ thì có hơn một phần ba số sách viết về vật lý. Vốn dĩ, đam mê này của anh đã được thắp lên kể từ khi anh còn bé xíu, khoảng sáu hay bảy tuổi gì đó thôi. Ngọn lửa ấy vẫn còn đến tận bây giờ. Nhưng liệu có còn rạo rực như trước?

– A...

Âm thanh rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng anh, cái cổ đã cúi xuống quá lâu đã trở nên ê ẩm và đau nhức. Serpens ngẩng đầu lên, anh nhắm chặt đôi mắt rồi mở nhanh ra, hai cánh tay duỗi thẳng, những đầu ngón tay chạm nhẹ lên mặt bàn. Anh nhìn như muốn xuyên qua cả trần nhà. Anh cảm nhận được. Cảm nhận được nó. Anh cảm thấy rã rời hơn trước. Anh nhận ra anh đang dần đẩy những thú vui đi xa bản thân. Anh vẫn thích vật lý, vẫn thích sách, nhưng không còn nhiều như trước. Anh biết, bản thân đã lúc sâu hơn vào lối suy nghĩ tiêu cực.

Bỏ lại những đồ dùng trên bàn, anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net