Chap 5: Vì người thân yêu nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TEL AVIV, ISRAEL

Sally đứng trước cổng nhà. Thực ra, nhìn từ ngoài vào thì nó chẳng khác gì một quán ăn. Nhưng... nó vốn là vậy mà. Cô và bà đã cùng nhau sống tại cái quán nhỏ này, cho đến khi cô chính thức đi học tại EMIS. Quán bà cô nổi tiếng trong khu bởi những món ăn ngon chuẩn Kosher. Nó đã có tuổi thọ hơn bốn mươi năm. Nhìn vẻ ngoài đơn sơ của nó là rõ.

Khi Sally vẫn còn ở đây, cô bé nhớ như in, sáng nào hai bà cháu cũng thức dậy từ lúc sáng sớm – khi bầu trời vẫn còn tối đen – để chuẩn bị mẻ thức ăn để bán. Cô vẫn nhớ những lúc hai bà cháu cùng nhau nhào bột làm bánh mì, nhớ những khi bà ngoại tận tình chỉ cô cách làm món falafel¹.

Sally vào trong nhà với sự chào đón của bà ngoại Arella. Hai bà cháu dành cả buổi sáng để cùng nhau bán, cùng nhau trò chuyện. Đến lúc khách hàng đi hết cũng đã gần trưa. Cô và bà lại lần nữa lao vào trong bếp, nấu bữa trưa cho cả hai. Trong bữa ăn, cô và bà nói chuyện không ngớt, đôi khi, tiếng ho của bà lại phát ra.

Vừa ăn xong, cô và bà ngoại đã vội đi rửa mớ chén bát kia, họ còn có khách vào buổi chiều nữa. Bà Arella gắng gượng để rửa được một lúc thì cơn ho đã khiến đứa cháu gái phải ép bà đi nghỉ ngơi.

Sally trở về phòng ngủ sau khi đã xong việc, cô cẩn thận cởi bỏ búi tóc để bà ngoại có thể cảm thấy dễ chịu hơn. Bà ấy ngủ rồi.

Sally dành toàn bộ sự yên lặng để vỗ về cho giấc ngủ cho bà ngoại, cô bé ra khỏi phòng cùng số sách vở của mình. Cô muốn dành ra buổi trưa hôm nay để ôn tập, vòng thi trực tuyến đó sắp đến rồi. Còn nhiều vòng trong nữa, cô phải thắng để có tiền, tiền trị bệnh cho bà.

Bà ngoại cô – bà Arella – là một người mắc bệnh ung thư phổi. Bà được chẩn đoán mắc căn bệnh chỉ mới cách đây nửa tháng. Rất may, khối u chỉ đang ở giai đoạn đầu, hoàn toàn có thể loại bỏ bằng việc phẫu thuật. Nhưng khó khăn quá! Nhà cô không đủ điều kiện để chi trả cho một ca phẫu thuật như vậy. Từ lúc biết tin, Sally lại càng kỳ vọng hơn vào vòng thi đó. Chỉ cần thắng giải, cô sẽ có đủ tiền chạy chữa cho bà.

Sally học suốt cả buổi trưa, cô tập trung đến nỗi quên cả việc uống nước. Chỉ đến khi tiếng reo của đồng hồ vang lên, cô mới buông bút.

Ba giờ chiều, giờ bán hàng lại đến. Sally rón rén đi về phía phòng, khẽ nhìn vào trong. Bà cô vẫn còn đang ngủ. Cô bé rời khỏi đó, ra mở cổng quán. Buổi chiều chủ nhật thường khá vắng vẻ. Có lẽ, lúc này đây, những gia đình khác đang quây quần bên nhau.

Sally bày biện bàn ghế, vào bếp chuẩn bị các món ăn. Cô chỉ vừa chạm vào khay thức ăn thì có tiếng trẻ con gọi:

– Bà Ade... Ade ơi!

Một bé gái chừng mười tám tháng vào quán bằng những bước chân lon ton. Cô bé có khuôn mặt nhỏ xíu, chiếc má bánh bao phụng phịu, làn da ngăm đen, mái tóc xoăn xù được buộc thành chùm nhỏ đong đưa theo từng bước đi xiêu vẹo của cô bé. Theo sau bé con đó là một người đàn bà gầy nhom, tay cầm một miếng bánh nhỏ xíu. Bà ấy dừng lại ngay trước cổng quán, gọi lớn đứa bé kia:

– Từ từ thôi, Bé Xíu!

Bé con kia thì vẫn chạy lon ton, mặc cho bản thân đã bao lần suýt ngã vì va vào bàn ghế. Bé gái đó chạy đến quầy, đôi mắt láo liên nhìn xung quanh, miệng gọi:

– Bà Ade, bà Ade!

Ánh mắt bé con đó ngơ ngác nhìn Sally. Cô đoán bé con này là khách của quán trong khoảng thời gian cô đi học và "Bà Ade" có lẽ là cách bé con hay gọi bà ngoại của cô.

– Bà... bà Ade... âu dồi?

Tiếng nói bập bẹ của bé con đã thành công tạo nên một nụ cười nhẹ trên khóe môi Sally. Cô cúi người xuống, thì thào với bé con đó:

– Tìm ai đây?

– Bà Ade!

Bé con đó đáp với một vẻ mặt phấn khởi. Người đàn bà theo sau bé gái từ từ bước tới, đút cho bé con kia miếng bánh nhỏ, bé con đó ăn một cách ngon lành.

– Ủa? Ai đây? Cháu bà Neham à?

Sally trả lời bằng một cái gật đầu. Người đàn bà đó có vẻ hơi ngạc nhiên. Bà ấy có một mái tóc xoăn tít, y chang bé con kia. Dựa vào nước da của nọ, cô chắc họ đều là người gốc Phi. Hai người họ có vẻ bề ngoài khá thân thiện. Nhưng đây là lần đầu tiên Sally gặp họ, hoàn toàn không biết họ là ai, nên cô cũng có đôi chút e ngại.

– Hai người muốn mua gì?

– À, một kem sữa chua trái cây. Bỏ dâu tây với chuối vào thôi nhé! Bé Xíu không ăn được tất.

Bà ấy nói rồi nở một nụ cười tươi rói đến tít cả mắt. Bé con kia đã ngồi bệt hẳn xuống sàn từ lúc nào. Con bé đang đắm chìm trong thế giới của những hoa văn trên áo của mình.

Sally nhanh chóng làm theo yêu cầu của vị khách đó. Trong lúc cô làm, bà ấy không ngừng kể về những chuyện giữa bà ngoại cô và bà ấy.

– Nói thật với cháu nhá! Ta chẳng ngờ cháu lại là cháu gái bà Neham đâu. Trước giờ người trong khu nói nhiều rồi mà ta đến tận hôm nay mới biết.

Sally không đáp, cô thừa biết những lời bàn tán của bọn họ chẳng chứa đựng điều gì tốt đẹp cả. Chỉ đơn giản là mỉa mai mẹ con. Chỉ đơn giản là châm chọc cô vì là một đứa bị ba mẹ bỏ rơi. Chỉ đơn giản là cô lập bà cháu cô vì những lý do trời ơi đất hỡi. Họ đơn giản lắm.

– Ta thấy cháu cũng giỏi chứ đâu đến nỗi tệ như họ nói.

Nói đúng ra thì cô xuất chúng. Cô biết cô xuất sắc hơn người. Nhưng khó khăn quá! Ánh mắt thế giới dành cho cô chưa bao giờ giống như dành cho một con người, dù cô đang sống trong một quốc gia, một dân tộc nổi tiếng xem trọng trí tuệ, đề cao nhân tài. Ánh mắt họ dành cho cô vẫn vậy. Vẫn là sự khinh thường, chế giễu và miệt thị. Biết sao đây khi đó lại là một phần cuộc sống của cô và chính họ. Do cô sinh ra như vậy, sinh ra là con của mẹ cô, một người như mẹ cô. Nên họ bảo: "Cô không xứng!". Cô sinh ra để trở nên không xứng trong mắt họ.

Nghe bà ấy huyên thuyên một hồi, cô biết được bà ấy thực ra là dì của thằng nhóc ăn cắp gốc Phi lần trước bị bà Katz đánh túi bụi, bé con ngồi đó thực ra là em gái của thằng nhóc đó. Bà ấy khuyên mẹ thằng nhóc đó đi xin lỗi người trong khu, nhưng mẹ nó vẫn khăng khăng cho rằng con trai mình đúng nên đến giờ vẫn đang bị cả khu cạch mặt. Chính bà ấy lại phải thay mặt mẹ con nhà nó đi xin lỗi cả khu. Nực cười nhỉ?

Hai dì cháu họ hôm nay đến đây chỉ vì muốn tán gẫu với bà ngoại cô một lát, bà ấy bảo thông thường họ vẫn thường xuyên làm vậy, nhưng bây giờ ngoại cô đang ngủ nên họ phải rời đi sớm hơn mọi khi.

Sau khi bóng lưng họ khuất khỏi hàng quán nhà cô, lần lượt những vị khách thay nhau vào. Họ chủ yếu là những người vừa ra về từ Hội đường Do thái giáo, chắc hẳn họ đã có một buổi đọc kinh, cầu nguyện. Những vị khách lần lượt gọi món, Sally nhanh chóng đáp ứng. Bà Arella cũng đã thức dậy cùng với sự ồn ào của quán ăn. Hai bà cháu lại cùng nhau bán.

Hôm nay khách vắng hơn mọi hôm, tầm sáu giờ tối quán đã chẳng còn mống khách nào, đồ ăn cũng đã bán gần hết. Bà Arella vừa ho khù khụ vừa đếm số tiền bán được trong ngày. Mỗi lần âm thanh kinh khủng đó vang lên, trái tim Sally lại co thắt thêm một lần. Cô và bà đóng cửa, mang chỗ thức chưa được bán vào nhà, đó sẽ là bữa tối của cô và bà hôm nay.

Bữa tối của hai bà cháu diễn ra hết sức vui vẻ, tiếng cười rôm rả lấn át mọi mệt nhọc vừa qua. Người thì cố gắng dùng sự tích cực để giúp người kia quên đi gánh nặng học tập và sự kỳ thị của người ngoài, người thì gắng sức dùng lời nói an ủi người kia vì không muốn lối suy nghĩ tiêu cực sẽ dồn người thân duy nhất của mình về nơi tận cùng của bệnh tật. Có lẽ, Chúa trời đã sắp đặt, hai số phận bị tổn thương cùng chung sống trong một gia đình chỉ vỏn vẹn hai người, thế nhưng đó lại là hạnh phúc.

– Ngoại ăn đi!

Sally vừa nói vừa đẩy đĩa súp bí đỏ sang cho bà mình. Bà Arella không từ chối cô bé, nở một nụ cười tươi như hoa, ăn hết đĩa súp một cách ngon lành.

– Ngoại cảm ơn con yêu!

Bà ấy cười hiền với cô cháu gái. Mái tóc bà đã bạc trắng chẳng sót sợi nào, đôi môi nhăn nhúm nặn ra một nụ cười, vết chân chim ở mắt cùng những nếp nhăn trên mặt thu mình lại và chen chúc nhau. Cả tuần trời mới được gặp cháu gái một lần. Bà nhớ cô lắm!

Hai bà cháu cùng nhau thu dọn chén bát. Bà Arella ngồi nghỉ ngơi trong khi cô cháu gái mình rửa bát. Thật ra bà đã tỏ ý muốn giúp cháu mình một tay, nhưng Sally cứng đầu nhất quyết bắt bà phải ngồi nghỉ, còn dọa sẽ bỏ đi nếu bà không chịu để cô bé làm. Suy cho cùng cô cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của bà.

– Ngoại lại ho nữa rồi...

Sally nói một cách nhẹ nhàng khi bắt gặp bà Arella đang bịt chặt miệng, ngăn cho tiếng ho truyền đến tai cô. Cô tìm đến lọ thuốc mà bác sĩ đã kê đơn cho bà. Bà ngoại cô phải uống thuốc đúng giờ. Cô còn pha một tách trà nóng, trà thật sự có lợi cho sức khỏe.

– Ngoại uống đi.

Bà Arella dùng đôi tay già cả của mình để uống viên thuốc, bà nhăn mặt khi nuốt nó. Bà vẫn luôn sợ thuốc men thế đấy!

Sally tận tình đấm bóp cho bà Arella. Cô không muốn nhìn thấy bà mình chật vật với tấm lưng đau nhức, càng không nỡ để bà từng tuổi này vẫn phải lo nghĩ. Cô cố tỏ ra lạc quan.

– Ngoại đừng làm nhiều quá! Mệt thì cứ nghỉ đi! Nhá! Không bán một hôm cũng có chết ai đâu mà sợ.

Bà Arella vừa nhâm nhi tách ra chưa được hai giây đã vội bật cười khúc khích vì câu nói của cô.

– Con yêu à, con cứ lo. Cứ học đi, đừng lo, ngoại đây còn khỏe lắm!

Sally nở nụ cười nhạt. Cô đang bóp tay cho bà. Câu nói của bà nghe đơn giản quá! Làm cô thấy ước nguyện của mình dễ chạm tới quá. Nếu như bà ngoại cô thật sự khỏe, thì tốt quá... Nhưng mà làm gì có chuyện tốt đến với gia đình cô. Bà của cô không chỉ mang theo khối u trong phổi mà còn bị căn bệnh tăng huyết áp đeo bám cả đời. Nói thật, nhiều lúc cô tuyệt vọng, nhưng mỗi lần thấy bà ngoại cười tươi rói giữa những căn bệnh bủa vây khiến cô lần nữa gồng mình đứng dậy.

Ngoại cô cười nhiều lắm, lúc nào môi miệng cũng tươi như hoa, nhưng lạc quan quá rồi, cô lo lắm rồi. Nhớ có lần bà cô đột nhiên tăng huyết áp nhanh một cách chóng mặt, lúc đấy cô còn đang ở trường, nếu không nhờ khách trong quán đưa bà đến bệnh viện thì... Cô chẳng dám nghĩ đến. Cô nhớ cô đã lao như bay đến nơi khi nghe tin bà bị vậy. Nôn mửa. Co giật. Hôn mê. Bà ngoại cô đã trải qua thời khắc sinh tử như thế. Cô vẫn nhớ như in, dù đã được cấp cứu nhưng lúc cô đến, mặt bà tái nhợt, cắt không một giọt máu, môi bà xanh xao đến nỗi khiến người cô run lên trong vô thức. Bà không muốn cô phải chuyển trường hay ngưng học vì bà. Sally cũng làm theo, nhưng vì không yên tâm, cô đành nhờ những vị khách quen của quán và những người hàng xóm xung quanh trông chừng bà. Dù họ có định kiến với cô nhưng ít ra họ cũng không tàn ác đến nỗi để mặc một bà lão có nguy cơ phát cơn bệnh bất cứ lúc nào.

Trời đã sụp tối, bà Arella vào phòng ngủ trước, Sally vẫn còn thức. Thật ra Sally vừa đã ra thêm một công việc mới cho mình, vừa có thể kiếm thêm thu nhập lại phù hợp với môn học thế mạnh của cô. Cô sẽ "nuôi" tinh thể và bán chúng. Các câu lạc bộ Hóa học trong trường, một số bạn nữ thích những món trang sức độc lạ, một số cửa hàng cần đồ trang trí sẽ là đối tượng của cô. Cô đã "nuôi" chúng từ hai tháng trước, cũng đã đến lúc đón nhận thành quả. Ngày mai cô sẽ thử mang chúng đi bán.

NEW YORK, THE USA

Anh đã tự nhốt mình trong phòng như thế, nhưng không lâu. Serpens thật sự sẽ phát điên nếu cứ phải ngồi lì một chỗ. Anh rời khỏi căn phòng đó.

Serpens vào phòng mình, anh lấy một chiếc áo choàng bông trắng tinh rồi bước vào phòng tắm. Đây là phòng tắm riêng của anh, nó có vẻ sang trọng và hiện đại, nội thất bên trong tuyệt đẹp khiến ai cũng muốn ngắm nhìn. Anh mở vòi nước trong bồn, cởi bộ đồ mình đang mặc, vứt chúng sang một bên. Anh mở vòi hoa sen, để cho dòng nước mát làm ướt thân mình. Làn nước chảy đều xuống người anh. Mái tóc vàng pha bạch kim của anh ướt sũng, dính cả vào da. Gương mặt với ngũ quan tuyệt đẹp đang bị nước rửa sạch. Ánh mắt anh mơ màng.

Serpens nhắm mắt lại, anh tận hưởng nó, tận hưởng làn nước đang ngao du trên cơ thể mình, tận hưởng sự thoải mái hiếm hoi trong một ngày, tưởng tượng rằng dòng nước đã thanh tẩy mọi ưu phiền để anh quên chúng.

Tắt cả hai vòi nước. Anh bước vào bồn tắm, ngâm mình trong đấy thực sự là một phương pháp hiệu quả để thư giãn. Cảm nhận từng cái chạm của dòng nước xung quanh vào da thịt, anh khẽ run lên. Anh thở hắt, thả lỏng, để cho nước trong bồn nhấn chìm thân hình chắc khỏe đó. Một phần nước trào ra khỏi bồn.

Sau một lúc, anh khoác áo choàng bông, rời khỏi phòng tắm. Serpens trở về phòng ngủ của mình. Anh rót một ly nước rồi uống nó để giải tỏa cơn khát. Thông qua ô cửa sổ phòng, anh nhìn thấy một chiếc xe ô tô sang trọng vừa mới chạy vào trong khu dinh thự. Anh nhận ra nó ngay lập tức. Phu nhân Walton đã trở về.

Anh từ tốn uống nốt ly nước của mình, thay một bộ đồ đàng hoàng thay vì chỉ là một cái áo choàng lông để đón mẹ mình. Bà ấy là một người phụ nữ thông minh, không kém phần sắc sảo, thoải mái nhưng không có nghĩa bà ấy buông thả. Anh không bị gò bó nhưng phải giữ phép tắc khi ở cạnh mẹ mình.

Serpens mặc một chiếc áo sơ mi golf, và quần dài golf đen. Anh sẽ đi chơi golf sau khi chào hỏi mẹ mình. Anh bước xuống phòng khách, mẹ anh – bà Helen Rosabella Walton – vừa yên vị trên ghế sô pha. Bà vẫn giữ cho mình vẻ quý phái, sang trọng dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

– Mừng mẹ trở về! Con không nghĩ mẹ sẽ ngay sau buổi diễn kết thúc.

Bà Helen vừa trở về ngay sau khi buổi trình diễn thời trang ở Ý kết thúc. Thông thường, bà sẽ chọn ở lại và tận hưởng một vài thành phố ở Ý, nhưng hôm nay bà khác. Vì chút lý do không đáng bận tâm.

Bà Helen nhìn cậu con trai đã mười bảy tuổi của mình, dáng vẻ chững chạc của anh khiến bà mỉm cười.

– Tại mẹ cảm thấy chán thôi! Có thứ gì đó đã vấy bẩn Venice.

Bà nhếch mép cười sau khi hoàn thành câu nói. Dáng vẻ điềm đạm toát lên sự quyền lực đó thật sự khiến bao người phải ngoái nhìn.

– À...

Anh không hào hứng lắm với câu chuyện của mẹ mình. Dù sao sự thật đằng sau nó chưa bao giờ là tốt đẹp.

– Con muốn đi đâu? Golf?

Bà Helen nhanh chóng đổi chủ đề, vẫn là vẻ điềm đạm đó, bà tiếp tục hỏi. Anh không chần chừ mà trả lời ngay:

– Dạ. Con sẽ đi. Giải trí một chút. Mẹ đi không?

Bà Helen nhướng mày. Gương mặt bà biểu lộ sự thích thú nghe được lời đề nghị của con trai.

– Tất nhiên. Đợi mẹ một chút. Sẽ nhanh thôi!

Bà Helen nói rồi bước vào phòng ngủ của mình, bà ấy cần thay đổi trang phục. Serpens ngồi xuống ghế, anh cho lão quản gia Campbell đi lấy bộ đồ dùng của hai người. Sau khi mẹ anh trở ra, hai người ngồi lên chiếc xe ô tô bà ấy vừa dùng, nhưng lần này anh là người cầm lái.

– Con chọn sân nào?

Bà Helen vừa đeo kính râm vào, vừa quay sang hỏi con mình.

– Winner's Power.

– Con chắc chứ?

– Nó trở thành định nghĩa luôn rồi.

Anh cười thầm vì câu nói của mình.

Hai người đi đến sân golf, sân này thuộc quyền sở hữu của nhà Walton, dành riêng cho những thành viên Gia tộc Walton. Serpens và bà Helen đã dành cả buổi cho việc đánh golf.

Serpens bất chợt nghĩ đến cuộc thi mình sắp tham gia – Super Intelligence Massachusetts. Anh chán nản vò tóc. Chỉ còn một tuần nữa thôi sẽ đến lúc anh phải làm bài thi. Anh đã ôn luyện rất kỹ càng. Suy nghĩ của anh lại lan man trào đến người phụ nữ tên Anna Stone. Cô ta là người dẫn chương trình nổi tiếng, thậm chí còn từng là diễn viên. Đôi mày anh chau lại một cách khó chịu khi nghĩ tới cái tên đó.

Lướt qua hình ảnh cô ta trong nháy mắt, anh lại nghĩ về thái độ bất thường của ba mình sáng nay. Ông khác hoàn toàn với người ba mà anh thường thấy. Chắc chắn ông đang lo chuyện gì đó, hoặc lo cho ai đó mà không phải mẹ anh. Ông bà chủ nhà Walton đã từng rất hạnh phúc ở giai đoạn đầu của cuộc hôn nhân. Nhưng chỉ khi đó thôi, từ khi có thể nhận thức được những việc xảy ra xung quanh mình, ba mẹ anh đã không hòa thuận. Cuộc cãi vã đầu tiên của họ diễn ra khi Serpens chưa tròn hai tuổi. Nhưng sau đó, họ không cãi nhau nữa. Không lần nào. Họ chỉ im lặng và ghẻ lạnh nhau, tần suất nói chuyện cũng giảm dần theo thời gian, như thể đối phương chưa từng là người mà mình đem lòng yêu nhất.

Năm bảy tuổi, chính anh đã thấy mẹ nói chuyện với ba với một giọng điệu yêu thương, chỉ vì có rất nhiều người ở đó. Ánh mắt bà ấy hiện lên rất rõ, một cái nhìn lạnh toát tựa như băng hướng về chồng mình. Anh nhận ra, đây không phải gia đình.

Sau bao nhiêu năm, gia đình này đã có quá nhiều biến cố khiến anh không còn muốn nhớ lại. Mẹ anh đã quá tổn thương để có thể tiếp tục đau buồn. Bây giờ bà ấy độc lập, tự tin, sang chảnh, yêu chính con người thật của mình và... không cần ba anh nữa. Chắc chắn là vậy.

Nhưng anh vẫn cần câu trả lời. Nếu đã quá thiệt thòi, sao mẹ anh không ly dị, sao cứ mãi chôn chân trong cuộc hôn nhân vốn dĩ đã đâm sau vào ngõ cụt. Bà ấy không phải là kiểu người sẽ phó mặc cho quyền lợi, hạnh phúc của bản thân bị người khác làm cho tan biến. Anh không hiểu.

Serpens bị kéo trở lại thực tại bởi tiếng reo của bà Helen:

– À ha! Tuyệt vời!

Anh quay đầu lại nhìn. Bà Helen vừa thành công ghi được một bạn thắng khá đẹp mắt, khoảng cách thật sự không nhỏ. Bà ấy với vẻ mặt hớn hở lạ thường đang uống vội một chai nước.

– Phong độ của mẹ vẫn vậy!

Anh tán dương bà ấy, nhưng có vẻ câu nói đó chưa hẳn là một lời khen.

– Nếu không thì sẽ chẳng có ma nào dạy con trò này khi mới lên bảy đâu.

Bà Helen tự tin đáp lại.

Anh cười nhẹ. Đến lượt anh thể hiện rồi. Với khả năng của mình, anh thành công đánh một cú tuyệt đẹp và ghi điểm một cách mỹ mãn. Nụ cười của anh càng ngày càng có vẻ tự tin.

– Hừm. Tốt đấy! Xem ra lần này mẹ phải cố thôi.

Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa chơi. Đến tận tối muộn, hai mẹ con cùng nhau ra về.

– Mẹ đi ăn không?

Bà Helen nhướng mày.

– Có vẻ mẹ chưa thật sự muốn về nhà. Ánh mắt của mẹ...

– The Single.

Anh đạp ga, họ sẽ tới nhà hàng đó.

Là một nhà hàng ở ngay nổi tiếng, The Single vào giờ cao điểm tập trung vô số khách hàng. Hầu hết họ đều thuộc tầng lớp giàu có, có của ăn của để, cách họ khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền, đậm tính thời trang nhà giàu đã nói lên điều đó. Nhưng đối với anh, họ cũng như bao người ngoài kia. Không cùng đẳng cấp.

Serpens và phu nhân Walton đã đặt một vị trí tách biệt hẳn, nói thẳng ra, họ đã thuê tầng cao nhất của nhà hàng. Hai mẹ con anh không thích bị làm phiền bởi những kẻ đó. Thực ra, anh đã có ý định sẽ thuê toàn bộ nhà hàng nhưng vì mẹ anh không muốn nên đành vậy.

Serpens và mẹ ngồi ở một chiếc bàn sang trọng – chiếc bàn duy nhất ở đây. Hai người đang thưởng thức những món ăn đắt đỏ, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.

– Mẹ không nghĩ con lại chọn golf đấy!

Bà Helen hỏi đột ngột khiến anh có chút ngơ ngác.

– Dạ?

Bà Helen vẫn từ tốn, uống một ngụm rượu vang và giải thích:

– Mẹ thật lòng không nghĩ con trai của mẹ sẽ chọn ra ngoài giải trí thay vì nhốt mình trong phòng với đống công việc và bài học.

Serpens chỉ cười hiền.

– Không. Con làm xong cả rồi.

Anh nói dối. Anh chưa làm xong gì cả. Công việc vẫn y nguyên ở đó, bài vở cũng vậy. Suy nghĩ đi chơi golf chỉ xuất hiện trong đầu anh khi vừa nhìn thấy bóng dáng chiếc ô tô của mẹ. Thật ra, mục đích của lần ra ngoài này không phải để anh giải trí, mà là để mẹ anh có thể tránh mặt ba anh càng lâu. Ông ta chắc đã về đến toà dinh thự.

Bà Helen không nói gì nữa, rời khỏi bàn ăn, tiến đến gần những tấm kính lớn, tựa người vào đó và bắt đầu ngắm nhìn xung quanh. Chẳng có gì để ngắm cả. Toàn bộ đều là những dãy nhà chót vót – thứ mà dân thành thị đã ngấy từ lâu. Bốn bề đều như thế, chẳng khác gì một ma trận, chúng rắc rối y hệt bà ở hiện tại.

– Mẹ nghe nói sáng nay ông ấy đã nổi giận.

Hiểu ý mẹ mình, anh đáp:

– Tần suất lên cơn của ông ta dạo gần đây tăng bất chợt. Con sợ có ngày ông ta giận quá lăn ra chết mất thôi.

Anh chế giễu. Thật sự, ông Titus trước kia là một người điềm đạm. Ông chưa bao giờ nổi điên lên mà quát tháo trước mặt con cái. Mà gần đây anh thấy ông ấy như bị phù thuỷ yểm bùa, tính khí dễ lo lắng, nổi cáu hơn trước. Chắc ông ta sợ bị mẹ anh nắm thóp. Cặp vợ chồng này giờ như nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net