Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ẩn trong khu rừng rậm phía tây ngoại thành là một trung tâm nghiên cứu bí mật. Nơi này vốn được xây dựng trên nền móng là bệnh viện quân y từ thời còn chinh biến. Nay đất nước hòa bình nên được mở rộng hơn, trở thành căn cứ nghiên cứu y học của các giáo sư, tiến sĩ nổi tiếng.
Bây giờ đã là vào tháng sáu, cả khu rừng ướt sũng nước sau cơn mưa đầu mùa. Vài tia nắng mỏng manh chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán lá, phủ một màu vàng ấm áp lên cụm căn cứ giữa rừng.
Anh nghiên cứu sinh ngắm cảnh vật qua bức tường kính, trầm mặc hồi lâu. Anh là đang suy nghĩ về thế giới loài người cùng những dự định nghiên cứu trong tương lai. Bỗng phía cuối hành lang truyền đến giọng nói trầm khàn:
- A Thành, thí nghiệm của em thế nào rồi?
- Chào giáo sư, em cũng đã hoàn thành mọi công đoạn rồi ạ. Giờ chỉ cần tới xem lồng chuột thế nào thôi.
Người được gọi là giáo sư kia là một ông già chừng năm mươi tuổi, tóc đã pha sương, mỉm cười đôn hậu, vỗ nhẹ vai A Thành:
- Vậy chúng ta cùng đến xem kết quả.
Anh nghiên cứu sinh vui vẻ dẫn đường, vừa đi vừa trình bày thí nghiệm của mình:
- Em chế tạo ra một loại virus, gọi là Monster. Sau đó liền thử nghiệm trên năm con chuột bạch. Một cái, bốn đực. Loại virus này vốn chỉ tồn tại trong máu của giống đực, thường đi kèm với tế bào hồng cầu nên chỉ có thể lây truyền qua máu. Nó không thể sống trong bất kì môi trường nào khác ngoài máu. Kể cả nước bọt cũng không thể...
Hai người vừa đi vừa thảo luận, chả mấy chốc mà đến tòa nhà phía đông của căn cứ.
A Thành đưa giáo sư vào phòng thí nghiệm của mình, hướng đến chiếc lồng chuột để ở trên bàn, nhíu mày:
- Thí nghiệm này xem ra đã thành công bước đầu rồi.
Trên bàn là chiếc lồng chuột lớn, be bét vết máu. Ở trong đó có xác của hai con chuột bị cắn nát, nhìn không còn ra hình thù gì nữa, còn có một con chuột đực đeo vòng cổ màu xanh, thân mang vài vết rách nhỏ, là vật thể nghiệm đang hung hãn chiếm lấy con chuột cái. Một màn thú tính làm con người ta nhìn đến muốn nôn mửa.
Vị giáo sư nhăn mặt, liếc qua một cái rồi vội vàng quay sang dặn dò học trò:
- Thí nghiệm như vậy là thành công rồi. Loại virus Monster này thật sự rất nguy hiểm. Em nhanh chóng điều chế vacxin cùng cách chữa trị rồi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Chỉ cần có kết quả nộp lên hội đồng xét tốt nghiệp là được rồi. Không nên lưu lại những thứ kia, phòng ngừa hậu họa là tốt nhất. Có hiểu không?

A Thành lễ phép trả lời:
- Dạ, em đã hiểu.
Sau khi giáo sư rời đi, A Thành lập tức bắt lấy con chuột đực kia, tiến hành theo những gì đã học để điều chế vacxin. Loanh quanh một hồi đã quên mất lồng chuột này thiếu một con. Mãi cho đến khi đem đồ thí nghiệm đi tiêu hủy mới giật mình phát hiện ở góc lồng có một lỗ hổng lớn.
Chết tiệt! Anh cư nhiên lại bất cẩn như vậy. Nếu con chuột kia trốn thoát và mang theo virus thì thật là họa lớn rồi. Tìm cũng khó mà thấy, đành phải tùy cơ ứng biến vậy.
----------------
TF Entertainment.
Trong phòng tập, Vương Nguyên đang ôm chiếc micro, đầu gật gù lặp đi lặp lại câu nói:
- Đi cắm trại! Đi cắm trại! Đi cắm trại!
Đôi mắt nhìn Tiểu Mã Ca hừng hực quyết tâm. Thiên Tỉ thấy vậy cũng học theo, đứng bên cạnh Vương Nguyên, giơ cao cánh tay, bộ dạng như đi biểu tình:
- Đi cắm trại! Đi cắm trại! Đi cắm trại!
Tiểu Mã Ca gãi gãi mũi, bộ dạng bất lực quay sang Tuấn Khải cầu cứu.
Cậu cười cười mở miệng dập tắt ý định gọi cứu viện của Tiểu Mã Ca:
- Anh thử không đồng ý tụi em sẽ đình công hết cho coi.
Tiểu Mã Ca trừng mắt, giọng hơi tủi thân:
- Mấy đứa dám uy hiếp anh?
- Vậy nên anh mau chóng thông báo với giám đốc rồi xếp lịch đi. Chúng ta chỉ đi một ngày một đêm thôi mà!
Sau n chiêu thức dụ dỗ cùng đe dọa từ tứ phía đổ về, Tiểu Mã Ca bị Bạng Hổ dắt đến phòng giám đốc thưa chuyện.
May mắn là vừa nghỉ hè, lịch làm việc cũng không có nhiều nên giám đốc đồng ý.
Để bảo đảm an toàn về mọi mặt cho ba cậu nhóc, giám đốc phái theo một đoàn năm vệ sĩ, có cả Chủ Diệp Quân, Tiểu Mã Ca và Bạng Hổ đi cùng nữa. Muốn tránh được tai mắt của đám nhà báo, bọn họ buộc phải xuất phát từ sớm tinh mơ, điểm đến là khu rừng phía tây ngoại thành. Cũng không phải một nơi có nhiều người qua lại, rất thuận tiện!
3 giờ sáng
Mười một người đồng loạt lên xe, xuất phát hướng ra ngoại thành.
Vì phải dậy sớm nên bọn trẻ ngủ không đủ giấc, vừa lên xe là nhanh chóng tìm cho mình một chỗ nằm thoải mái rồi tiếp tục nối lại giấc mơ bị đứt quãng.
Vương Tuấn Khải ngồi một bên ghế cùng với Chủ Diệp Quân, đối diện bên kia là Vương Nguyên và Thiên Tỉ đang ngủ say như chết.
Chiếc xe đi ra khỏi trung tâm thành phố thì rẽ sang một con đường mòn. Những viên đá nhỏ, những ổ gà khiến cho ô tô xóc liên tục, nẩy lên nẩy xuống. Vương Tuấn Khải vì chịu không nổi loại tình cảnh này mà tỉnh giấc.
Dụi dụi mắt, nhìn thử ra ngoài thấy trời dần hửng sáng. Cậu ngáp dài một cái, nén lại cơn buồn ngủ, tập trung quan sát xung quanh.
Dọc hai bên đường đi lúc này đã không còn là phố xá nhộn nhịp nữa, chỉ thưa thớt vài ba căn nhà lụp xụp.
Cậu quay lại nhìn mọi người trong xe, họ đều đang ngủ. Chủ Diệp Quân cạnh cậu có vẻ còn nằm mơ, nước dãi chảy dài bên khóe miệng, thi thoảng anh ấy còn làm bộ luyến tiếc gì đó, chép miệng mấy cái.
Quét mắt một lượt lại thấy hai người đối diện đang tựa vào nhau ngủ, cậu thần mặt ra.
Cậu cố kéo dãn khoảng cách với Thiên Tỉ là vì muốn tốt cho em chứ không phải là nhường cơ hội cho bất kỳ ai khác.
Suy nghĩ này có phải rất bất thường không?
Vì tình cảm cậu dành cho em cũng không hề bình thường.
Cậu thích em!
~ Vũ Vũ ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net