EP11: BẢO VỆ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Là ai? Tại sao có liên quan đến ngươi k? Ngươi ns TT là yêu ư? Ngươi xem lại mk xem, giết hại dân lành, mổ bụng tẻ con ăn tim nuốt gan đó là việc của 1 nhà vua sao? Nói đệ ấy là yêu, thử hỏi đệ ấy đã bao giờ giết 1 mạng người chưa. Đúng gà dê thì có, nhưng đó thìa ai cũng làm. Nếu ngươi gọi đệ ấy là yêu thì ngươi là ác ma không đáng làm đấng thiên tử! Mở miệng ra nói đệ ấy là yêu ta khinh!
-Khốn kiếp! Tên thường dân như ngươi dám nói Hoàng thượng như vậy. Ngươi đúng là không muốn sống!- tên pháp sư đứng 1 bên chỉ tay ra lệnh
-Sống hay chết cũng như nhau thôi, trước sau cũng phải chết. Có gì đáng sợ
-Ngươi.........
-Thôi! Nói nữa cũng vô ích, dùng cực hình tra tấn bằng nói ra tên hồ yêu kia! -ra lệnh xong cẩu vua cùng tên pháp sư quay lưng đi bỏ lại tiếng đánh đập, cùng tiếng rên đau cam chịu, tiếng kêu to dần, tiếng kêu ai oán vang vọng khắp nhà lao.........
#Tại_chỗ_Tiểu_Thất
"TK, à không, hiện tại huynh là KV, cảm ơn huynh, cảm ơn đã cho đệ biết thế nào là tình yêu, thế nào là hi sinh vì 1 người. Đệ.....xin lỗi, kiếp trước đã không hoàn lời hứa với huynh, kiếp này cũng không hoàn, đệ xin lỗi......."
    TT nước mắt không ngừng, làm phép vào chiếc vòng KV tặng.
" TT, ngươi muốn bỏ cuộc sống thêm 1 lần nữa vì người kiếp trước phũ bỏ ngươi sao?" - Thái thượng Lão quân từ không trung hiện lên sau màn sương trắng
-Huynh ấy không bỏ ta, chính ta là người buông bỏ huynh ấy, nếu như trước kia không nao núng vì những lời Thái hoàng nói mà tự sát có lẽ ta và huynh ấy sẽ bên nhau trọn đời, ta không thể nhìn huynh ấy bị tổn thương. Ta sống mà không được ở bên huynh ấy cũng khác nào đã chết?
-Ngươi nên nhớ, ngươi có thể hoàn kiếp là vì Ngọc hoàng thương xót cho số phận ngươi kiếp trước chết trong oan uổng. Ngươi có biết ngươi rất may mắn mới được Ngọc hoàng ưu ái ngươi như vậy? Ngươi có thấy ngươi ngốc thế nào K?
- ưu ái? Ưu ái sao? Chẳng qua chỉ là thay thế vị trí của vật cưng của Thượng đế? Ta sống chỉ như vật cưng vậy thà hi sinh vì người ta yêu .
-Vậy được mạng sống của ngươi là ngươi chọn, nếu ngươi cảm thấy không hối hận vậy tùy ý ngươi!

   Sau khi dành giật công lý với thái thượng lão quân TT liều mình đi tới Kinh thành, cậu đi đến đâu mũi kiếm chĩa vào người cậu đến đó.
-Ta sẽ đồng ý mặc ngươi làm gì tùy ý, nhưng với điều kiện thả LKV ra! -Đứng trong sân rồng cậu nói thật to với tên cẩu vua trong điện
Vừa nghe thấy tiếng " mặc ngươi làm gì tùy ý" tên cẩu vua liền đứng dậy vội vàng chạy ra phía cửa. "Haha, vì 1 tên phàm tục có thể đánh đổi mạng sống, tu vi sao?"
-Nhiều lời, chẳng phải ngươi muốn ta? Thả huynh ấy ra, ta sẽ nguyện giao mình cho ngươi!
-Được, pháp sư cho dựng pháp đài, lấy tim hắn, làm thuốc trường sinh
-Thả người đã! Ta phải thấy huynh ấy được bình an vô sự đi khỏi kinh thành, lúc đó ta mới tự gia mình cho ngươi!
-Ngươi nghĩ nhiều ngươi như vậy mà không bắt được ngươi sao? Tên cẩu vua hống hách cười nói điệu khinh bỉ
-Ngươi có thể hỏi pháp sư mà ngươi tin tưởng. Nếu như cưỡng đoạt thì sẽ còn tác dụng k? Hay lại đổi ngược tình thế? Nằm đó chờ chết?
-Được, thả người!
   TT đứng trong sân rồng nhìn ra cánh cửa thành nặng trĩu từ từ mở ra, tiếng kêu nặng nề như tiếng lòng bi thương, dáng người quen thuộc kia, bước chân nặng nhọc hướng về cánh cửa, đầu ngoái lại nhìn mong thấy hình bóng quen thuộc của TT, 2 trái tim cùng nhịp đập dần dần thoi thóp......
"Rầm" cổng thành đóng lại, 1 luồng sáng đỏ chói rực lên nền trời, màu đỏ như màu máu trong tim, như tình yêu nồng nhiệt của 1 yêu 1 người. Ở 1 chỗ khác, tim người đó đau thắt như bị ai đó móc ra, đau đến không thở được, đau đến ngất lịm đi.......
#ngày_hôm_sau
Hình ảnh chiếc mền lam của TT  lờ mờ trong tiềm thức của KV, " mình đang ở nhà? Chẳng phải.........Tiểu.....Tiểu Thất"
-Tiểu Thất, đệ đâu rồi? Tiểu Thất, ta về rồi..... KV vội vàng chạy xuống giường, tìm lọi hết các ngóc ngách trong nhà, tìm hết ngoài sân cũng không thấy, ôm ngực đau đớn, KV chạy vào rừng trúc tìm TT, nhưng càng tìm càng biệt tăm " đệ bỏ ta đi rồi sao?....Tiểu Thất?....."
-LKV, ngươi muốn tìm phu thê trong tương lai? -Thái thượng lão quân
-Ai? Ngươi là ai? Ngươi mang TT đi đâu rồi?
-Ta là ai điều đó không quan trọng, ta đến để đưa cho ngươi 1 thứ, có lẽ quan trọng với ngươi
-thứ j?
   Sau khi ns xong Thái thượng lão quân đưa cho KV lá thư và chiếc vòng của TT để lại, KV đọc thư, nước mắt không ngừng rơi, lòng đau như cắt nước mắt rơi xuống giấy thấm vào tờ giấy làm in 1 vệt màu tím,
-Vậy là sao? Sao lại là TK? TK là ai?
-Là ngươi của kiếp trước..... Ông kể về kiếp trước của KV, và đưa cho chàng chiếc gương quá khứ để chàng đích thân xem lại mình của kiếp trước
-Ta nợ đệ, TT ta nợ đệ.......... Tiếng khóc ai oán của chàng thấu xuyên rừng trúc vang vọng khắp vách núi.....
Ở 1 vùng trời khác, con người mắc áo trắng thẫm máu đỏ trên môi nở nụ cười mãn nguyện..... "Tha thứ cho đệ...."
-----------------------------------------------------
Hết kiếp 2. Tui ra truyện mới nhé." Yêu em đến hết cuộc đời" có H. Ủng hộ nhớ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net