CHƯƠNG 103: EM MUỐN GÌ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không có nguyện vọng gì cả." Cô lắc đầu, "Thứ tôi muốn anh cũng không cho được."
Những ngón tay thon dài của Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ quyến rũ, "Nếu như thứ em muốn chính là tự do, hoặc là Tần thị, đương nhiên là tôi không thể cho em được... Vì vậy nói gì nghe có lý một chút, nếu không sẽ chỉ làm tôi tức giận, khiến tôi muốn lấy đi nhiều thứ của em hơn nữa..."
"Anh..." Tần Mộc Ngữ cắn môi, cô căm hận người đàn ông này, một giây trước còn dỗ dành an ủi, một giây sau đã trở mặt.
Cô muốn giãy dụa, ánh mắt của anh liền trở nên ảm đạm, xoay người cô lại áp vào lan can ban công, thân thể cao lớn của anh bao vây cô. Gió thổi lồng lộng, người trong vòng tay anh mang vẻ đẹp dung dị và thanh tú.
"Thượng Quan Hạo, chẳng phải anh đã nói hôm nay tâm trạng anh rất tốt sao? Anh đừng dồn ép tôi nữa!" Cô sợ hãi, lo lắng hét lên.
Cô không phải một người vô cảm, cũng không phải được làm bằng sắt đá. Cô sợ cảm giác đau đớn, nhục nhã, sợ phải khuất phục, sợ mỗi lần chọc giận người đàn ông này. Ngoại trừ việc bị tổn thương, mất mất, thụ động chấp nhận thì cô không thể làm gì khác được!
Thượng Quan Hạo nhận ra sự sợ hãi và hoảng hốt của cô.
Ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực bị đè xuống, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua làn tóc bị gió thổi tung. Cảm giác lành lạnh, mê đắm không muốn buông tay. Thân hình cao lớn của anh hơi cúi xuống, nâng mặt cô lên, nhìn cô ở khoảng cách thật gần.
"Đừng sợ... Tôi sẽ không đối xử với em như vậy..."
Nói xong, hai tay anh áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên đôi môi mềm mại, cảm nhận mùi vị của cô. Tần Mộc Ngữ vẫn sợ hãi như trước, nhưng lại cảm nhận rõ ràng từng động tác nhỏ của anh, giống như đang dịu dàng vỗ về, trái tim đang đập cuồng loạn và sợ hãi dần dần bình tĩnh lại. Khoé mắt hơi cay cay, những giọt nước mắt trào ra.
"..." Cô không thể từ chối nụ hôn của anh, cho dù anh có đi sâu vào trong cướp đoạt thì ngay lúc này cô cũng quên mất phải phản kháng.
Thượng Quan Hạo lưu luyến hôn lên khóe môi của cô, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút cất lên: "Mong muốn gì... Em chưa từng có nguyện vọng gì sao.... Ngoại trừ Tần thị và chuyện em rời xa tôi... Tần Mộc Ngữ, nói cho tôi biết em muốn cái gì..."
Trong lòng Tần Mộc Ngữ cảm thấy chua xót, khóe mắt càng thêm ẩm ướt.
Nụ hôn nóng rực như lửa của anh hòa tan ý thức của cô, dần dần mơ hồ, cả người mất hết khí lực, thân thể nhỏ nhắn ngã nào trong vòng tay anh, anh lấy góc độ dễ chịu nhất để hôn. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, lặp đi lặp lại nhiều lần, mang theo sự dịu dàng.... "Em muốn gì.... Nói cho tôi biết, được chứ?"
Tần Mộc Ngữ không cách nào chống đỡ được bản thân, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bờ vai của anh, hai mắt rưng rưng.

Trong giấc mộng lúc ban đầu trở lại Trung Quốc, tất cả những thương tổn và đau buồn còn chưa nguôi ngoai. Cô cũng có ước mơ, cô mong mình sẽ có một gia đình luôn đầy ắp ấm áp, xây dựng thế giới của riêng cô.
Thượng Quan Hạo gặm cắn cánh môi cô, lưu luyến buông ra, đôi mắt đen láy sáng ngời, mang theo tình thương yêu nồng đậm. Trong ảo giác của Tần Mộc Ngữ, dường như có một đám sương mù lớn đang tản ra, ánh mắt anh tĩnh lặng như nước, cho cô tình yêu sâu sắc nhất.
"Tôi muốn, tôi muốn đàn violon..." Nước mắt cô tuôn rơi, đôi mắt trong veo ấy khiến người khác thấy thương xót, "Ba tôi, ông ấy rất thích nghe."
Giọng nói khàn khàn đó giống như thứ ngôn ngữ dễ nghe nhất trên thế giới.
Thượng Quan Hạo cảm nhận được bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cô đang nắm chặt áo sơ mi của anh. Anh nhìn xuống, cảm giác trái tim đau đớn như bị một thứ gì đó va vào, nóng như thiêu đốt.... Anh kéo sát cô vào trong ngực, đôi môi mỏng áp lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn:"Được."
*
Một cây đàn được đặt trên chiếc giường trắng muốt.
Cây  đàn violon nằm yên lặng trong hộp.
Tần Mộc Ngữ kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, không thể tin nổi nhìn chằn chằm người đàn ông ở bên cạnh.
Anh đang giải quyết công việc, khuôn mặt tuấn dật có phần lạnh lùng, đọc xong một tập hồ sơ, sau đó anh ký tên của mình lên trang cuối cùng, mạnh mẽ và dứt khoát. Những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím một hồi, anh nhẹ nhàng nói: "Thử nhìn đi, xem có thích hay không."
Câu này là anh đang nói với cô.
Tần Mộc Ngữ nhìn dáng vẻ bận rộn và lạnh lùng của anh, cô biết mình không nên nói chuyện với anh lúc này. Nhưng người đàn ông này quá mức phức tạp, cô không thể hiểu được anh, cô dứt khoát trốn tránh khí thế mạnh mẽ của anh, chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu ngón tay lướt qua dây đàn.
Lấy đàn violon ra khỏi hộp, nhẹ nhàng điều chỉnh dây đàn.
Trong đôi mắt trong veo của cô không hề che giấu sự yêu thích, cô nhẹ nhàng kéo dây đàn lên để thử âm. Khi tiếng nhạc cất lên cô mới chợt nhận ra là cô đang ở trong phòng làm việc của anh, âm thanh vừa phát ra quá đột ngột.
Cô quay đầu lại nhìn Thượng Quan Hạo một chút, thật may, anh vẫn đang giải quyết công việc không để ý đến.
Cô dứt khoát buông bỏ ý nghĩ trong lòng, hàng lông mi cong dài khẽ run lên, khoé môi cong lên nở một nụ cười nhẹ. Cô nhẹ nhàng kéo bài hát mình yêu thích nhất  《Cinderella》 giai điệu trang nhã vang vọng khắp phòng làm việc.
Tay Thượng Quan Hạo dừng lại một chút, đôi mắt sâu xa lạnh lẽo nhìn sang, thấy cô gái đang quỳ bên cạnh giường trong phòng ngủ, nhẹ nhàng kéo đàn.
Gương mặt của cô, đẹp hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này.
Cảm xúc của Tần Mộc Ngữ dâng trào, nụ cười trên khoé môi càng lúc càng lớn. Cô nhớ lại phản ứng của ba khi lần đầu tiên nghe cô đàn bài hát này, lúc ấy cô vừa mới trở về Trung Quốc. Người đàn ông trung niên luôn nghiêm túc đến đáng sợ đã nở một nụ cười hiền dịu nhất thế gian.
Mãi đến khi trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, tay cô run lên, đột nhiên kéo sai âm!
"Ông!" một tiếng, tiếng nhạc im bặt.
Ngước mắt lên, Thượng Quan Hạo đã đứng ở trước mặt cô, quần tây phẳng phiu ôm sát đôi chân, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta kinh sợ. Tần Mộc Ngữ vội vàng đặt đàn violin lên giường, cắn môi, nhẹ giọng nói: "Tôi không biết anh có cho phép tôi hay không, tôi chỉ cầm lên đàn thử một chút, nếu tôi làm phiền anh thì tôi sẽ ra ngoài."
Dường như chỉ là trong nháy mắt, cô gái xinh đẹp như thiên sứ vừa kéo đàn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cô gái với đôi mắt trong veo dù đang sợ hãi nhưng vẫn rất mạnh mẽ và cứng cỏi, khiến anh nảy sinh ý nghĩ muốn phá huỷ.
Bàn tay anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, trong ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, nhấc bổng cô lên giường, đẩy vào chính giữa!
"...!" Tần Mộc Ngữ khẽ rên một tiếng, mái tóc đen trở nên hỗn độn, nhíu mày chống đỡ thân thể.
Giây tiếp theo, Thượng Quan Hạo đã quỳ một gối trên giường, bàn tay anh giữ chặt vai của cô, khiến cô lại bị đè xuống lần nữa, một tay anh đặt lên eo cô, vây chặt trong lồng ngực anh.
"Đàn cũng không tệ, tại sao không tiếp tục?" Trong đôi mắt anh hiện lên dục vọng, lạnh nhạt nói.
Tần Mộc Ngữ không thể nào cựa quậy được, ánh mắt đầy vẻ phòng bị, "Tôi sợ sẽ làm phiền anh..."
"Em đã làm phiền tôi rồi." Thượng Quan Hạo cắt ngang lời của cô.
Tần Mộc Ngữ hoàn toàn im lặng, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đi, tức giận nói: "Được, vậy cho tôi xin lỗi. Sau này anh bảo tôi đến thì tôi ngoan ngoãn đứng im là tốt rồi, sẽ không quấy rầy anh được chưa?"
Thượng Quan Hạo nhìn cô chằm chằm, không nói gì, chỉ cúi đầu xuống hôn lên cổ cô.
Một loạt cảm giác tê dại, dồn dập truyền khắp người!
"..." Ánh mắt của Tần Mộc Ngữ trở nên vô lực, run rẩy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ga trải giường, "Thượng Quan Hạo..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net