CHƯƠNG 108: ANH ĐUỔI CÔ TA ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh không cho phép em chết... Em để anh dìu, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng không cho phép em chết!" Thượng Quan Hạo ôm Tần Cẩn Lan hét lên, trong lòng đau nhói, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống tầng một.
Suốt đường đi Tần Cẩn Lan luôn kêu rên rỉ vì đau nhức, đau đến nỗi không ngừng khóc thút thít. Lòng Thượng Quan Hạo nóng như lửa đốt, trực tiếp vượt đèn đỏ mấy lần, ôm cô gái yếu ớt ở trong lòng, nhỏ giọng an ủi: "Sẽ không sao cả.... Sẽ hết đau ngay thôi, em cố chịu đựng một chút! Cẩn Lan....."
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh là vẻ bàng hoàng và đau lòng, anh không ngờ được Tần Cẩn Lan sẽ tự sát vì chuyện đó! Anh không thể ngờ được! Cô lại không thể chấp nhận được... Đến mức không thèm quý trọng mạng sống của mình sao?!
*
Trong bệnh viện.
Trên người Thượng Quan Hạo đầy máu, bị một đám y tá và bác sĩ ngăn cản phía sau, không thể tiến lên phía trước được.
"Cô ấy thế nào rồi..." Anh trầm giọng hỏi, định đi lên xem.
"Anh đừng đi qua đây!" Y tá vội vàng ngăn anh lại, đẩy lồng ngực rắn chắc của anh, "Anh không thấy bệnh nhân cần được cấp cứu sao? Anh qua đó chính là gây thêm phiền phức! Dù sao chúng tôi cũng phải xem vết thương sâu đến mức nào rồi mới quyết định làm gì tiếp theo!"
Hai mắt Thượng Quan Hạo đỏ ngầu, trong mắt ngoại trừ cô gái đang nằm trên giường bệnh ra thì không tồn tại thứ khác.
Mấy người bác sĩ xem qua vết thương rồi bàn bạc trao đổi, quyết định khâu lại, người được đẩy vào bên trong.
"Haizz..." Y tá lại một lần nữa ngăn cản người đàn ông đang định lao lên, vô cùng lo lắng nhíu mày, "Chẳng phải tôi nói với anh là đừng có vào đây rồi hay sao! Phải khâu lại thì lát nữa mới tốt hơn được! Bây giờ anh có lo lắng thì cũng có làm được gì đâu. Lúc người ta còn sống thì không đối xử cho tốt, sao anh không suy nghĩ xem cô ấy tự tử vì lý do gì. Cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại lấy tính mạng ra đùa giỡn!"
Thượng Quan Hạo buộc phải đứng lại, khuôn mặt tuấn tú tái xanh, dừng lại sau tấm rèm màu trắng.
Đúng...
Cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại lấy tính mạng ra đùa giỡn!
Chán nản ngồi xuống băng ghế dài ở bên cạnh, lồng ngực Thượng Quan Hạo phập phồng lên xuống, trong đôi mắt là sự lo lắng và đau lòng, nhắm mắt lại thở dốc, tay nắm chặt thành nắm đấm áp lên trán, mặc cho câu hỏi này cứ lởn vởn tàn nhẫn hành hạ trái tim mình.
Cẩn Lan...
Cẩn Lan em không được xảy ra chuyện gì... Chỉ cần em không sao, anh có thể không tính toán so đo mọi chuyện, điều gì anh cũng đồng ý với em... Bất kể là chuyện tốt hay xấu, cho dù em đã từng làm ra những chuyện gì! Anh cần em.... cho tới bây giờ anh vẫn luôn cần em!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tiếng kim đồng hổ chạy tích tách đang giày vò thần trí anh.

Cuốc cùng bác sĩ cũng khâu xong bước ra từ phía sau tấm rèm màu trắng, tay dính đầy máu, họ đang nói với nhau chuyện gì đó.
Thượng Quan Hạo sải bước đi lên.
"Cô ấy thế nào rồi?" Anh lên tiếng hỏi.
"Ngài là... Ngài là Thượng Quan tiên sinh đúng không?" Bác sĩ đứng đầu nhận ra anh, vừa sửng sốt vừa kinh ngạc nói, sau đó nhanh chóng quay lại vấn đề chính, "Tôi đã xem qua tình hình của vị hôn thê của ngài, trên cổ tay bị rạch bốn đường, nhưng vết rạch lại không sâu, thời gian cũng không quá lâu. Ngoại trừ bị mất máu thì không có vấn đề gì lớn. Trước mắt vết thương đã được khâu lại, ngài có thể vào thăm cô ấy."
Trong đôi mắt sâu thẳm, hờ hững của Thượng Quan Hạo là vẻ đau đớn, bình tĩnh nói: "Cảm ơn."
Bóng dáng anh cao lớn, mạnh mẽ đi vào trong, mấy vị bác sĩ phía sau vẫn đang xì xào bàn tán gì đó.
Phía trên giường bệnh treo bịch máu để truyền, chất lỏng màu đỏ sậm truyền vào trong cơ thể Tần Cẩn Lan. Cô ta nghiêng khuôn mặt sang một bên, vì vừa ngâm mình trong bồn tắm nên vẫn còn ướt đẫm.
Thượng Quan Hạo chậm rãi cúi người xuống nhìn cô ta, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
May mắn là lúc đó đã trở về đúng lúc, nếu như muộn hơn một chút, liệu cô có còn cơ hội yếu ớt nằm trước mặt anh như bây giờ không? Nghĩ tới đây trái tim Thượng Quan Hạo thắt chặt lại đầy đau đớn. Khẽ vuốt tóc lại cho Tần Cẩn Lan, cúi người xuống hôn lên trán cô ta: "Xin lỗi, Cẩn Lan... Tỉnh lại đi, em nhất định phải tỉnh lại..."
*
Ngự gia
Trong hành lang thật dài, Ngự Phong Trì bước đi thật nhanh, nhưng hắn mắt lại bị một đoạn tin tức trên báo thu hút, bất giác bước chậm lại.
"Chỉ còn một tuần nữa là sẽ tới ngày diễn ra hôn lễ, thiên kim tiểu thư Tần thị lại tự sát vì tình." Tiêu đề bài báo được in thật to vô cùng lộ liễu, hắn không muốn để ý tới cũng không được. Sau khi đọc xong hết nội dung bài báo, sắc mặt Ngự Phong Trì liền trở nên u ám.
"Tiểu Phong!" Một giọng nói già nua từ tầng dưới vang lên.
Ngự Phong Trì ngừng lại một chút, nhoài người ra khỏi lan can, lễ phép đáp "Ông nội!" lúc này mới đi xuống tầng dưới.
"Hừ, cháu đưa ông xem một chút!" Ngự Kinh Đông cầm tờ báo kia quẳng lên trên bàn, chỉ vào nội dung trên đó nói, "Đây là thiên kim Tần gia lần trước cháu nói là cháu thích sao? Sao cháu không nói cho ông biết là cô ta sắp kết hôn với người khác?! Nếu như không phải cô ta tự sát làm náo loạn lên, thì ông cũng chẳng biết gì! Thằng cháu bất hiếu này.... Cháu...."
Ngự Phong Trì bị mắng thì hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới nhận ra là ông nội đã hiểu nhầm chuyện này.
"..." Hắn nở nụ cười, "Ông nội, ông nhầm rồi, người cháu nhìn trúng, không phải là vị tiểu thư Tần gia này."
"Cháu vẫn còn nguỵ biện! Báo chí cũng đã đăng rồi!" Ngự Kinh Đông vẫn còn tức giận nói.
Ngự Phong Trì nhìn chằm chằm nội dung trên tờ báo, nheo mắt lại: "Cô gái mà cháu thích không phải là cô ta... Loại đàn bà này, cũng chỉ có loại đàn ông như Thượng Quan Hạo mới để mắt tới."
"Vậy chuyện lần trước cháu nói là sao hả!" Ngự Kinh Đông thở hổn hển nói, "Lần trước chẳng phải cháu nói không tìm được một người, làm ông nội lật tung cả thành phố Z này tìm giúp cháu! Nếu không tìm thấy cháu còn định xông đến Tín Viễn đòi người! May mà ông chưa giao hết quyền lực của Ngự gia cho cháu, không thì chắc phải đeo mặt mo ra đường!"
Đôi mắt sâu thẳm của Ngự Phong Trì càng u ám, giọng nói khàn khàn: "Chính bởi vì ông không giao quyền hành cho cháu, mới khiến cháu mất cô ấy..."
"Cháu đừng có mà cãi chày cãi cối với ông. Cháu mau giải thích rõ ràng cho ông, chuyện gì đang xảy ra!" Ngự Kinh Đông chỉ vào tờ báo hỏi.
"Cháu cũng muốn biết là chuyện gì đang xảy ra... Vì tình tự sát, tại sao lại là vì tình?"
Hắn đè nén đáp án đang hiện ra vô cùng sống động trong lòng, xoay người rời đi, "Ông nội, cháu phải ra ngoài xem một chút."
"Này—— Cái thằng nghịch tử bất hiếu này, cháu mau quay lại cho ông."
Ngự Phong Trì chẳng hề nhúc nhích một chút nào, hắn lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rất quen thuộc, đã rất nhiều ngày không thể liên lạc được.
Không ngờ rằng điện thoại lại kết nối được.
Hắn vui mừng, chờ có người bắt máy, thế nhưng tiếng 'tút...tút...tút...' vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy!
Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ em đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra với em vậy!
*
Đêm khuya, trong bệnh viện, Tần Cẩn Lan từ từ tỉnh lại.
Thượng Quan Hạo đã trông nom bên giường cô ta rất lâu, thấy cô ta tỉnh lại, đôi mắt sâu thẳm sáng lên, nắm chặt tay cô ta.
"Em thấy thế nào, có chóng mặt không? Cổ tay còn đau không?" Anh khẽ lên tiếng hỏi.
Tần Cẩn Lan chậm rãi đảo mắt sang, ánh mắt dừng lại trên mặt anh. Nhưng chỉ vừa nhìn có vài giây, hai mắt cô ta đã rưng rưng nước mắt, run giọng nói: "Tại sao anh lại cứu em... Em không muốn sống nữa, anh cứ để cho em chết đi.... Để cho em chết...."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo là sự đau đớn, hai tay chống xuống bên cạnh hông cô ta, thì thầm nói: "Anh không quan tâm vì sao em lại muốn chết, Cẩn Lan, em nên nghe lời anh, đừng tự suy nghĩ lung tung."
"Em không suy nghĩ lung tung!" Tần Cẩn Lan kích động, mắt ngấn lệ, "Không phải anh đã chọn em gái em rồi sao? Anh đi cùng với nó, quang minh chính đại ở cùng nhau! Không hề cố kỵ một chút nào! Em biết anh ghét bỏ em, em đã từng bị cưỡng bức, em không còn sạch sẽ, vì vậy anh mới chán ghét em... Em không muốn sống nữa, em không chịu được! Anh để em chết!"
Tần Cẩn Lan vừa nói vừa giật dây truyền máu ra.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, nắm lấy cổ tay không bị thương của Tần Cẩn Lan đè chặt ở bên người, xoa dịu cảm xúc của cô ta: "Em không nên kích động như vậy, hãy nghe anh nói... Cẩn Lan em hãy nghe anh nói!"
Anh hét lên một tiếng, cuối cùng cũng làm cho người trong lòng an tĩnh lại.
Bộ dạng bi thương rơi lệ của Tần Cẩn Lan, khiến anh cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng.
Thở dài một cái, Thượng Quan Hạo cúi đầu tựa vào trán cô ta, vừa âu yếm vừa buồn rầu, nhỏ giọng nói: "Cẩn Lan, chúng ta sắp kết hôn, em đừng suy nghĩ quá nhiều, được không? Nếu như anh không yêu em, thì sao anh lại muốn kết hôn với em chứ? Không được nhắc đến chuyện cưỡng bức nữa... Anh biết đó là kiệt tác của Tần Mộc Ngữ, anh ở cạnh cô ta chỉ là để trừng phạt mà thôi, anh muốn cho cô ta nếm trải những gì mà em đã phải chịu đựng! Anh còn hận cô ta hơn em!!... Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Đôi mắt của Tần Cẩn Lan, từ từ mở to.
"Không... Em không muốn..." Cô ta lại lần nữa khóc rống lên, "Hạo, anh là của em, em không muốn chia sẻ anh với những người phụ nữ khác, nhất là cô ta! Em hận cô ta, hận không thể giết chết cô ta! Vì sao anh có thể cùng cô ta phát sinh quan hệ, vì sao anh lại làm thế!"
Thượng Quan Hạo ôm cô ta vào lòng, Tần Cẩn Lan nói cái gì thì là cái đó, đề phòng cô ta bởi vì tâm tình quá kích động mà làm ra việc ngu xuẩn.
"Đúng vậy, anh sai rồi... Anh không nên nhất thời mê loạn bị cô ta dụ dỗ, là anh sai..." Anh hôn mi tâm và chóp mũi của cô ta, nhỏ giọng nói, "Cẩn Lan em đừng làm chuyện gì ngốc nghếch, đừng bao giờ làm như thế này nữa, đã biết chưa?"
Một phen giày vò đến suy kiệt, cuối cùng Tần Cẩn Lan cũng an tĩnh lại.
"Hạo... Hạo..." Cô ta vùi mặt vào cổ Thượng Quan Hạo.
Thật vất vả mới dỗ dành được cô ta, trong lòng Thượng Quan Hạo khẽ thở dài một hơi, ôm chặt lấy cô ta.
Phụ nữ là loài vật yếu đuối, bởi vì không chịu nổi việc này nên Tần Cẩn Lan mới muốn tự tử, còn Tần Mộc Ngữ thì sao? Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo cuồn cuộn sóng lớn, nhớ lại lần đầu tiên chiếm đoạt cô, có chết cô cũng không chịu thừa nhận mình đã tính kế để Cẩn Lan bị cưỡng bức, chết cũng không chịu cầu xin anh một câu. Cho dù là bị làm nhục và đau đớn đến mức tận cùng, nhưng cô vẫn rất ngoan cường, như thể sẽ chẳng bao giờ cô chịu khuất phục anh.
Chuyện tự tử này, cách cô quá xa.
"Hạo, anh hãy hứa với em là sẽ đuổi cô ta ra khỏi Tín Viễn... Em không muốn nhìn thấy cô ta, anh hãy đuổi cô ta đi!" Tần Cẩn Lan trong lòng anh hét lên, khóc không thành tiếng.
Thượng Quan Hạo đang cúi xuống, sống lưng dần dần cứng ngắc.
"Anh không có chút tình cảm với cô ta đúng không? Anh mau rằng anh không thích cô ta một chút nào, anh mau nói đi!" Tần Cẩn Lan vừa khóc vừa nói.
Thượng Quan Hạo nhìn cô ta chằm chằm.
Ngăn cánh tay đamg vung loạn xạ của cô ta, đề phòng vết thương bị rách ra, anh mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng cũng nói ra: "Đúng vậy.... Anh không thích cô ta, không thích một chút nào, em yên tâm đi."
"Em không muốn nhìn thấy cô ta nữa, anh hãy đuổi cô ta ra khỏi Tín Viễn, anh bảo cô ta cút đi!" Tần Cẩn Lan càng thêm kích động.
Thượng Quan Hạo nhíu mày, ôm chặt Tần Cẩn Lan đang không ngừng run rẩy, hồi lâu mới nói: "Được... Anh sẽ đuổi cô ta... Đừng cử động nữa, nghỉ ngơi đi có được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net