CHƯƠNG 109: ĐỪNG TIẾP TỤC NHẪN NHỊN CHỊU ĐỰNG NỮA!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe được chính miệng Thượng Quan Hạo cam đoan, cuối cùng Tần Cẩn Lan cũng bình tĩnh lại. Hai mắt đẫm lệ, cả người cô ta run rẩy, nhưng lúc này nơi đau đớn nhất chính là cổ tay, sau khi thuốc gây tê hết tác dụng, cơn đau liền kéo đến hành hạ cô ta.
"..." Cô ta rên rỉ, nhíu mày, vùi đầu vào cổ anh.
Thượng Quan Hạo cũng ôm chặt Tần Cẩn Lan, cằm áp lên trán cô ta, vỗ nhẹ vào lưng, hy vọng cô ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở chỗ cô ta không nhìn thấy được, trong đôi mắt sáng ngời như sao của anh hiện lên vẻ thâm sâu khó lường.
*
Mãi đến khuya, chờ Tần Cẩn Lan ngủ say, Thượng Quan Hạo mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang giữa đêm khuya vắng lặng đến đáng sợ.
Ngoài ban công gió lạnh thổi tới ngấm vào tận xương, bóng dáng cao lớn của anh chậm rãi đứng lại, châm một điếu thuốc. Trong làn khói mờ ảo, trong đôi mắt sâu thẳm đang cất giấu nỗi đau đớn và sự phức tạp.
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc khẽ vuốt mi tâm, nhưng hàng lông mày đang nhíu lại vẫn không hề giãn ra.
Hai tay Thượng Quan Hạo khoát lên thành lan can, trong lòng suy tư. Tần Mộc Ngữ, tôi nên làm gì với em đây?
Với tính cách của Cẩn Lan mà nói, cô ấy không thể chịu nổi một chút kích động nào nữa, vì vậy những gì anh vừa hứa với cô chắc chắn không thể nuốt lời. Lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dẫy số quen thuộc, áp điện thoại lên tai với ánh mắt u sầu.
Điện thoại reo thật lâu mới có người bắt máy.
"Alo?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nghe không rõ ràng lắm.
"Em đang làm gì vậy? Lâu như vậy mới nghe điện thoại." Lông mày Thượng Quan Hạo hơi nhíu lại.

"Tôi vừa mới ở trong phòng bệnh thăm ba." Giọng nói của Tần Mộc Ngữ trong trẻo nhưng lạnh lùng giải thích, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bệnh, khẽ thở dài, "Tôi đang ở bên ngoài hàng lang, không tiện nói chuyện, anh đừng ầm ĩ có được không?"
Thượng Quan Hạo cười lạnh: "Một người chỉ có thể dựa vào máy thở để duy trì sự sống có cần em phải đến thăm mỗi ngày không? Tần Mộc Ngữ, tôi có nên quy định thời gian với em không? Tốt nhất là lúc tôi tìm em thì em nên ngoan ngoãn ở trong khách sạn cho tôi."
Tần Mộc Ngữ ở đầy dây bên kia, hơi nhăn mặt lại.
"Thượng Quan Hạo xin anh nói chuyện có lý một chút, đó là ba tôi, tôi chăm sóc ông ấy thì sao? Tôi đã đồng ý với anh là sẽ không bỏ đi, không chạy trốn, không biến mất, như vậy còn chưa được sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi giống như một con rối thì mới bằng lòng sao?!" Trong đôi mắt trong veo của cô ngấn lệ.
Giọng nói mang theo sự oán hận, đâm vào trái tim Thượng Quan Hạo đầy đau đớn.
Đôi môi mỏng của anh mím lại, trong ánh mắt hiện lên sự mê đắm.
Anh thực sự hy vọng cô đúng là một con rối, như vậy sẽ không có hỉ nộ, không có bi hoan, lại càng không phải thống khổ.
"Sáng mai đến phòng làm việc của tôi, biết chưa?" Anh hạ thấp tông giọng xuống, lạnh lùng nói.
"..." Tần Mộc Ngữ dừng một chút, rưng rưng nước mắt, "Chẳng phải tôi nên đến chỗ giám đốc hành chính trình diện mới đúng sao?" Tại sao lại đến phòng làm việc của anh?
"Không nên hỏi, ngày mai nhớ đến." Thượng Quan Hạo nhẹ giọng ra lệnh, sau đó dập luôn điện thoại.
"..." Tần Mộc Ngữ vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng đã chỉ còn lại tiếng tút tút.
Trên ban công lộng gió, dường như ngay cả khói thuốc cũng không thể gây tê tâm trí của anh.
Nghĩ đến chuyện ngày mai phải làm, Thượng Quan Hạo nhắm mắt lại, xoa nhẹ hai bên thái dương, như thể sắp đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng. Chỉ là đến khi hai mắt mở ra, ánh mắt anh càng thêm u sầu, giống như đêm đen, không còn chút ánh sáng nào nữa.
*
Tin tức Tần Cẩn Lan tự sát tràn ngập trên các tờ báo từ buổi sáng.
Thượng Quan Hạo ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da thật, đôi mắt sâu thẳm đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm những tin tức đổi trắng thay đen trên báo chí, đọc xong một lượt rồi ném sang một bên. Những ngón tay thon dài cầm điện thoại trên bàn lên, bấm một dãy số.
Đợi đến khi xử lý xong xuôi mọi chuyện thì thời gian đã trôi qua mười phút.
Tiếng gõ cửa phòng làm việc, vang lên đúng giờ.
Mí mắt Thượng Quan Hạo giật giật một cái, đưa mắt lên nhìn——
"Vào đi." Anh thản nhiên nói.
Một bóng dáng nhỏ yếu đi vào, gương mặt hơi tái nhợt.
Tần Mộc Ngữ đứng yên tại chỗ, một lát sau mới đóng cửa phòng làm việc lại, hàng lông mi cong dài rủ xuống che dấu cảm xúc trong mắt cô. Vào sáng sớm ngày hôm nay cô mới hay tin Tần Cẩn Lan tự sát, khắp công ty đều đang bàn tán xôn xao chuyện này.
"Chị ấy có sao không?" Cô ngước mắt lên, khẽ hỏi.
"Vẫn ổn." Thượng Quan Hạo không muốn nói đến chuyện này, lạnh lùng tiếp lời.
Thân thể cao lớn của anh từ trên ghế đứng lên, chậm rãi đi về phía cô, một tia sáng léo lên trong đôi mắt trong veo của cô, có chút không thoải mái, trong khoảnh khắc thấy anh đang đến gần cô liền lùi về phía sau một bước nhỏ.
Thượng Quan Hạo đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt bên người của cô, ánh mắt anh u sầu kéo nhẹ một cái, cả người liền lao về phía trước, tay cô bị kéo vòng ra sau lưng anh, buộc phải ôm lấy anh.
"Tần Mộc Ngữ, tôi sẽ nói với cô một việc." Giọng điệu của anh lạnh lùng, chậm rãi nói.
Tần Mộc Ngữ khẽ giật mình, không hiểu anh đang muốn nói chuyện gì, ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tâm tình Thượng Quan Hạo ảm đạm, lạnh lùng cúi đầu xuống nhìn thẳng cô, chậm rãi nói ra những lời mà anh đã chuẩn bị trước: "Từ hôm nay Tín Viễn chính thức sa thải cô, từ nay về sau sẽ không bao giờ nhận vào làm nữa."
Sau khi nghe được câu nói này, Tần Mộc Ngữ cảm thấy như cả một thế kỷ đã trôi qua, ánh mắt cô hơi chuyển động.
Sa thải.
Từ nay về sau sẽ không bao giờ nhận vào làm nữa.
Tin tức này vô cùng bất ngờ, sau khi luẩn quẩn trong đầu một hồi lâu, cuối cùng cô cũng có thể từ từ hiểu được.
"Đây là ý của chị ta, có đúng không?" Môi cô tái nhợt, mở miệng hỏi.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hiện lên chút bi thương, trầm giọng nói: "Đúng."
Tần Mộc Ngữ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhìn thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi trái tim cô trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt trong veo hiện lên vẻ buồn bã.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ rời đi ngay lập tức." Một lời nói bật ra từ đôi môi mỏng của cô, như có như không.
Nói xong, cô đẩy Thượng Quan Hạo ra, đi về phía cửa ra vào.
Trái tim Thượng Quan Hạo bị đâm đầy đau nhức, sắc mặt u ám, dùng một tay kéo cô lại, tiếp tục giữ trong vòng tay.
"Đây là cách em phản ứng sao?" Anh đè nén cảm xúc hỏi.
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít một hơi, nhẹ giọng nói: "Đúng... Tôi chỉ có loại phản ứng này, tôi sẽ rời đi, ngay lập tức."
Vẻ mặt Thượng Quan Hạo lúc này mới trở nên u ám, ẩn nhẫn chịu đựng.
Anh siết chặt eo cô, đột nhiên xoay người cô lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo và u ám nhìn cô chằm chằm, giấu đi cơn thịnh nộ, trầm giọng nói: "Cứ nổi giận với tôi đi.... Tần Mộc Ngữ, đừng giống như một người chết một chút phản ứng cũng không có, em có thể nổi giận với tôi! Đừng nhẫn nhục chịu đựng như thế nữa!"
Bờ vai của cô, suýt nữa bị anh bóp đến đau nhức.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, chịu đựng sự đau đớn nhìn anh bằng ánh mắt bình tĩnh: "Anh nhầm rồi, Thượng Quan Hạo, thứ anh đưa ra cho tôi chính là quyết định chứ không phải bàn bạc! Tôi cần gì phải tức giận chứ?.... Anh vì người phụ nữ của anh bị tổn thương nên đuổi tôi cút ra xa một chút, vậy thì vì sao tôi phải nổi giận?!"
Cưỡng ép cô lâu như vậy, bây giờ mới nói với cô đừng nhẫn nhục chịu đựng, không nên coi tất cả những điều này là dĩ nhiên? Đúng không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net