CHƯƠNG 112: XIN CHỊ CÓ LƯƠNG TÂM MỘT CHÚT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng điệu lạnh lẽo thấu xương của người đàn ông này khiến cô sợ đến nỗi mặt mũi tái nhợt.
"Thượng Quan Hạo... Anh sẽ không." Cô đè nén nỗi sợ hãi, cắn môi, run giọng nói.
Thượng Quan Hạo cười giễu cợt, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua tóc cô, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự thương hại và suy tư: "Biết sợ rồi? Sao em biết là tôi sẽ không làm vậy?"
Tần Mộc Ngữ há to miệng, nhưng cái miệng nhỏ chẳng thể nói ra được câu gì.
Nhưng cô thực sự rất muốn nói, Thượng Quan Hạo, anh đã đủ khốn nạn, vì sao anh có thể tiếp tục làm ra loại chuyện khốn nạn như vậy chứ.
Nhưng Thượng Quan Hạo lại nhìn thấu được suy nghĩ của cô qua đôi mắt trong veo nhưng bướng bỉnh của cô.
Bàn tay anh giữ bờ vai cô ôm càng thêm chặt, Thượng Quan Hạo cúi đầu thì thầm: "Đừng cho là tôi đang nói đùa với em, ngày kia tôi sẽ đi công tác ở tỉnh M, sau khi trở về mới tiến hành hôn lễ, em đi cùng với tôi."
Tần Mộc Ngữ vẫn chưa hết kinh ngạc, cắn môi, ánh mắt yếu ớt: "Tôi không muốn đi."
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng hừ nhẹ, sau đó là tiếng cười lạnh lùng khiếp người: "Cô có quyền lựa chọn sao?"
Tần Mộc Ngữ tiếp tục nhẹ giọng nói từng chữ: "Sao anh không đưa chị ta đi cùng? Thứ nhất tôi không phải nhân viên của Tín Viễn, hai là tôi cũng không phải người thân của anh, anh định mua vé máy bay để tôi đi du lịch một chuyến sao?"
Đôi mắt Thượng Quan Hạo tản ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, ngữ điệu trầm xuống: "Cô cứ cố tình chống đối lại tôi như thế này có phải không?"
Nói xong, bàn tay ấm áp của anh ôm chặt lấy cô qua lớp chăn, tấm chăn mỏng che phủ những nơi mẫn cảm trên người cô, anh nhẹ nhàng nhưng bá đạo nắm lấy phần ngực nhô lên của cô.
Tần Mộc Ngữ hít sâu một hơi, cả người run lên, vội vàng nắm lấy bàn tay của anh, run giọng nói: "Thượng Quan Hạo anh đừng như thế này... Thực sự không được..."
Động tác của Thượng Quan Hạo chẳng những không dừng lại, trái lại càng thêm ngang ngược. Ôm chặt thân thể mềm mại đang né tránh của cô, từ đáy lòng dâng lên cảm giác thoái mái lạ thường, thấp giọng gặng hỏi: "Có đi không?"
"..." Tần Mộc Ngữ lay lay bàn tay của anh, khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, bị cách thức trêu chọc trần trụi này của anh giày vò, khiến cô vừa thấy giận vừa chua xót, "Tôi đi!... Thượng Quan Hạo tôi đi được chưa? Anh mau dừng lại!"

Lúc này động tác của Thượng Quan Hạo mới dần dần chậm lại, ánh mắt mơ màng phức tạp.
Nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, ánh mắt của anh càng trở nên dịu dàng hơn, dùng chăn bọc kín người cô sau đó ôm vào lòng, thì thầm nói: "Làm tôi hài lòng thì tự nhiên mọi thứ sẽ tốt, tốt hơn hết là em nên ngoan ngoãn dịu dàng nghe lời tôi giống như lúc này, thì tôi sẽ không làm khó em nữa..."
Tần Mộc Ngữ cảm thấy ấm ức, cắn chặt môi, rất lâu không chịu buông ra.
"Rốt cuộc là anh muốn làm gì... Thượng Quan Hạo anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc anh còn muốn làm gì được không..." Ánh mắt cô yếu ớt mệt mỏi, giọng nói nghẹn ngào, hơi thất thần.
"Tôi sẽ để em tự mình trải nghiệm!" Thượng Quan Hạo giữ chặt thân thể cô, nghiến răng nói.
Tần Mộc Ngữ không còn có sức lực để cãi nhau với anh, một hồi hoan ái vừa rồi đã tra tấn cô đến kiệt quệ. Lúc này tên trán cô lấm tấm mồ hôi, cô cau mày nhắm mắt lại, vô thức cuộn mình lại nghỉ ngơi trong vòng tay anh.
Trong mắt Thượng Quan Hạo hiện lên vẻ yêu thương càng thêm say đắm, hai tay đang ôm lấy cô hơi buông lỏng ra một chút, bàn tay nhẹ nhàng đỡ phần gáy cô. Sau khi điều chỉnh xong góc độ anh cúi xuống hôn lên gò má và trán cô, từng chút từng chút một, những nụ hôn nóng bỏng bao trùm lấy cô.
Từng cơn gió lạnh thoảng qua, rèm cửa trắng tinh trong phòng khách sạn bị thổi tung lên xuống chập trùng.
Trên chiếc giường lớn, một người đàn ông anh tuấn mặc âu phục đi giày da ôm lấy một cô gái cả người đang trần trụi. Cô cuộn mình run rẩy trên chiếc giường trải ga trắng tinh, anh liền ôm cô chặt hơn, để cô nằm gọn trong vòng tay ấm áp, rộng lớn của anh....
Thật hy vọng mọi thứ cứ mãi mãi như thế này.
Thời hạn một tuần sau, sẽ không bao giờ đến.
*
"Hạo, em như thế này còn có thể tổ chức hôn lễ sao? Đến lúc đó chỗ này phải làm sao bây giờ?" Tần Cẩn Lan nước mắt lưng tròng, điềm đạm đáng yêu nhìn anh chằm chằm, trên cổ tay quấn tầng tầng lớp lớp băng gạc, nhìn rất chướng mắt.
Thượng Quan Hạo khẽ cau mày, nhẹ nhàng chạm vào lớp băng gạc, thản nhiên nói: "Sẽ có chuyên gia tạo hình giúp em."
Vết thương của Tần Cẩn Lan khép lại với tốc độ rất nhanh, cũng không có bất cứ sai sót gì, đến ngày cử hành hôn lễ chắc chắn có thể cử động được miễn là không cử động mạnh.
"Em chỉ tiếc, em sẽ đeo nhẫn bên tay trái, nhưng bây giờ tay trái của em lại như thế này đây..." Ánh mắt Tần Cẩn Lan càng thêm ai oán, buồn rầu nói.
"Hiện tại em cũng có thể đeo nhẫn." Thở dài, anh hôn lên giữa đôi lông mày của cô ta, "Đừng quá lo lắng."
Điện thoại di động trong túi áo rung lên.
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo khẽ nhìn sang, an ủi vỗ về cô ta một chút, rồi mới ra ngoài nghe điện thoại.
Tần Cẩn Lan nằm trên giường nhẹ nhàng thở ra, tâm tình vô cùng sung sướng, nhưng lần nào cũng phải giờ vờ đáng thương như vậy thật sự rất khó chịu. Mắt cô ta đảo quanh một vòng, nhân lúc Thượng Quan Hạo đang không có ở đây, phải gọi điện thoại cho Tần Mộc Ngữ mới được.
Đang đứng bên cạnh giường bệnh của ba thì nhận được cuộc gọi chả Tần Cẩn Lan. Tần Mộc Ngữ hơi kinh ngạc, sắc mặt lại bình tĩnh.
"Alo?"
"Alo?" Tần Cẩn Lan kêu một tiếng, sắc mặt hiện lên vẻ đắc ý, "Tiểu Ngữ phải không? Là chị gái của cô đây. Tôi gọi là để thông báo cho cô biết cuối tuần này tôi và Hạo sẽ kết hôn, mong cô đến tham dự hôn lễ của tôi và Hạo. Cô nói địa chỉ bây giờ của cô đi, tôi sẽ cho người đưa thiệp mời tới."
Sau khi đuổi cô ra khỏi biệt thự, Tần Cẩn Lan chẳng thèm quan tâm người em gái là cô đây có chỗ để ở hay không. Bây giờ chị ta lại hỏi địa chỉ là để thể hiện một chút quan tâm sao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ có phần tái nhợt: "Không cần đâu, ngày hôm đó tôi sẽ đến. Nhất định."
Tần Cẩn Lan cầm điện thoại di động nở nụ cười: "Ý của tôi không phải như vậy. Tôi hỏi địa chỉ là vì muốn gửi thiệp cho cô mà. Hôm đó sẽ có rất nhiều khách khứa, mà cũng chẳng có mấy người trong Tần thị biết là Tần gia còn có một vị thiên kim tiểu thư nữa ngoài tôi ra. Không có thiệp mời, cô nghĩ với thân phận và địa vị bây giờ của cô có thể đến tham dự sao?"
Một cảm giác nhục nhã dâng lên, theo tiếng nói từ điện thoại truyền vào tai, đâm thẳng vào trái tim.
"Quên đi, chúc chị kết hôn vui vẻ, tôi không đến nữa." Tần Mộc Ngữ nói thẳng một câu, muốn cúp điện thoại.
Bộ dáng dương dương tự đắc của Tần Cẩn Lan lập tức như bị tạt cho một chậu nước lạnh, tức giận nghẹn đỏ cả mặt, lửa giận hừng hực trong lồng ngực, "Tần Mộc Ngữ!!" Hai mắt cô ta vằn lên tơ máu, gầm nhẹ một tiếng, "Cô đang định đùa giỡn với tôi sao? Cô chịu kích động có đúng không? Ngay cả khi để cho tôi nhìn thấy cảnh hai người thân mật, cho dù có như vậy cô cũng chẳng thể nào thay đổi được quyết định của Hạo, vì vậy cô bị kích động đúng không?!"
"Hừ... Tao phải kìm nén lắm mới không mắng chửi mày đó, mày là con khốn không biết xấu hổ! Tôi muốn mày nhìn thấy tao hạnh phúc nhường nào, muốn mày nhìn xem Hạo yêu tao nhiều đến đâu! Cho dù Tần Mộc Ngữ mày có cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh ấy, anh ấy cũng chẳng nhìn mày lấy một cái!... Chẳng qua là anh ấy chơi đùa với mày thôi, chơi chán rồi thì sẽ vứt bỏ giống như rác rưởi! Mày nghĩ mày là ai hả!!"
Những lời chửi rủa ngày càng cay nghiệt, thi nhau kéo đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ càng thêm tái nhợt, nhìn ba trên giường bệnh, cố không cho nước mắt rơi xuống, bình tĩnh nói: "Chị... Mọi người đều nói cốt nhục chớ nên tương tàn. Lúc này tôi đang ở bên giường bệnh của ba, chị có thể mắng chửi tôi, nhưng đừng có chửi rủa chính dòng máu đang chảy trong người chị! Xin chị có lương tâm một chút, cũng chừa cho người thân của chị một chút thể diện đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net