CHƯƠNG 113; HAI NGƯỜI ĐÃ TỪNG PHÁT SINH QUAN HỆ CHƯA?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói xong, cô cố kìm nước mắt, ngắt điện thoại một cách đột ngột và dứt khoát.
Tiếng 'Bíp...bíp..." phát ra từ điện thoại làm cho dáng vẻ vốn đang rất kiêu căng của Tần Cẩn Lan biến mất hoàn toàn thay vào đó là bộ dạng vô cùng tức giận.
Đúng lúc này Thượng Quan Hạo nói chuyện điện thoại xong đi vào.
"Có chuyện gì vậy?" Lúc nãy khi anh ra ngoài sắc mặt Tần Cẩn Lan vẫn còn rất ổn, nhưng bây giờ mặt đỏ bừng, hơi thở không ổn định.
"Không... Không có chuyện gì cà..." Tần Cẩn Lan làm dịu cảm xúc của bản thân, cố gắng nở một nụ cười đầy miễn cưỡng, "Em vừa gọi điện trao đổi với phía cửa hàng váy cưới một lúc, em muốn bên cửa hàng chỉnh sửa một vài chỗ."
Thượng Quan Hạo không quan tâm lý do của cô ta, tự xem như cô ta không có việc gì, đi qua đặt hai tay bên cạnh người Tần Cẩn Lan: "Sắp tới anh sẽ đi công tác ở tỉnh M, chắc sẽ mất khoảng ba ngày, anh sẽ trở về sớm thôi. Đến lúc đó chắc hôn lễ cũng đã được chuẩn bị ổn thoả, sau khi anh về chúng ta sẽ kết hôn. Anh đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ trong mấy ngày tới rồi, em không cần lo lắng."
Tần Cẩn Lan có phần kinh ngạc.
"Anh... Anh định đi ba ngày..." Mấy ngày trước hôn lễ không thể gặp anh sao?
Một tia sáng ánh lên trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo, xoa xoa tóc của cô ta: "Ừ. Anh đã sắp xếp xong rồi."
"Vậy... Vậy thì, Hạo em sẽ đi cùng với anh! Hai đứa mình sắp kết hôn rồi, em không muốn rời xa anh đâu..." Tần Cẩn Lan nắm chặt tay anh, ra vẻ đáng thương, không có anh ở bên lại còn phải một thân một mình lo liệu hôn lễ, nghĩ thôi đã thấy buồn làm sao.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm, cầm lấy tay cô ta.
"Vết thương của em vẫn chưa lành hẳn, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, đừng theo anh chạy ngược chạy xuôi nữa." Nói xong anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đặt lên trán của cô ta một nụ hôn, "Ngoan."
Tần Cẩn Lan là người biết tiến biết lùi, miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ: "Vâng."
Đợi cho Thượng Quan Hạo đi ra ngoài, cô ta vẫn còn lo lắng không yên, cầm lấy chiếc điện thoại vừa mới suýt quẳng đi vì tức giận, bấm một dãy số: "Anh giúp tôi theo dõi Hạo, xem xem rốt cuộc là anh ấy đi công tác hay là làm cái gì, chỉ còn vài ngày nữa là kết hôn rồi, tay của tôi cũng vừa mới lành được một chút, tôi muốn xem tâm tư của anh ấy còn có thể để đi đâu..."
Sắc mặt Tần Cẩn Lan bỗng nhiên biến đổi, tối sầm lại, hung ác nói: "Tôi nói anh đi theo thì biết đường mà theo! Vì sao lần trước lại suýt chút nữa là bị anh ấy tông phải? Anh nên cẩn thận một chút!!"
Ném điện thoại đi, cơn tức giận dâng lên trong lòng Tần Cẩn Lan, cô ta cắn môi siết chặt ga trải giường, tưởng tượng đến khoảnh khắc hôn lễ diễn ra, từ bây giờ tuyệt đối không để xảy ra bất cứ sai lầm gì.
*

Sáng sớm tại sân bay.
Cơn gió lạnh thổi tung làn váy trắng của Tần Mộc Ngữ, làn váy tung bay động lòng người, ngay cã mái tóc cô cũng bắt đầu rối tung.
"Em chỉ đem theo những thứ này?" Sau khi giải quyết xong công việc, Thượng Quan Hạo xoa xoa mi tâm một chút, nhìn thấy hành lý của cô thì lại cau mày. Cô chỉ xách đúng một chiếc túi nhỏ, ngoài ra không có thứ gì khác.
"Tôi không cần mang theo gì cả." Cô không nhìn anh chỉ lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt của Thượng Quan Hạo có phần chán nản, anh tiến lên muốn ôm cô vào lòng, nhưng cô lại nhìn anh với đôi mắt đầy cảnh giác, hơi lùi lại phía sau một chút, tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng phát ra từ trong túi xách.
Đôi mắt của anh nhìn sang một cách sắc bén, nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh.
Tần Mộc Ngữ cũng không biết ai lại gọi điện cho cô vào lúc này, hơi hoảng loạn lấy điện thoại ra. Khi nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình cô như ngừng thở, trong tiềm thức muốn cúp máy. Nhưng cổ tay cô đang bị giữ chặt, điện thoại bị cướp đi một cách dễ dàng, anh không chút do dự ấn phím nghe.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ nhanh chóng đỏ lên, nhảy lên một cái muốn lấy lại điện thoại, lại bị Thượng Quan Hạo thuận thế ôm vào trong lòng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang kết nối, cô gái trong lòng vùng vẫy: "Thượng Quan Hạo!"
Điện thoại đã được kết nối.
"Tần Mộc Ngữ, cuối cùng em cũng bắt máy." Ngự Phong Trì ở đầu dây bên kia giống như là đang đè nén những cảm xúc cảm xúc vô cùng phức tạp, thở phào một hơi, lo lắng hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu? Tình hình có ổn không? Chuyện của chị gái em anh có nghe qua, có dính dáng gì tới em không? Rốt cuộc tên khốn Thượng Quan Hạo đó đã làm những gì với em, em mau nói cho anh biết đi!"
Tần Mộc Ngữ che miệng, không ngờ tới Ngự Phong Trì sẽ gọi điện cho mình, lúc này cô không muốn nói chuyện, một chút cũng không muốn!
Đôi mắt đen láy như đá obsidian của Thượng Quan Hạo càng thêm u ám,  anh nhìn xuống, nhìn người trong vòng tay bằng ánh mắt lạnh lùng đầy uy hiếp.
"Mộc Ngữ? Tiểu Mộc Ngữ em có nghe thấy không?" Ngự Phong Trì hạ thấp giọng xuống, nghiến răng nói, "Là anh không tốt... Anh đã nói với em là có thể bảo vệ em, thế nhưng anh lại chẳng thể bảo vệ được em... Em nói với anh một lời có được không? Chị gái em sắp cùng hắn ta kết hôn rồi, vậy còn em đang ở đâu? Em nói địa điểm, dù cho là chân trời góc biển anh cũng sẽ đi tìm em!"
Cảm giác đau nhức dâng lên mãnh liệt, Tần Mộc Ngữ không muốn nghe nữa, vùng vẫy trong vòng tay Thượng Quan Hạo muốn lấy lại điện thoại.
Nhưng Thượng Quan Hạo lại nhanh hơn cô một bước, tự ý cúp máy, vẻ mặt lạnh lùng, ngay lúc Tần Mộc Ngữ sắp lấy lại được điện thoại, anh nắm chặt chiếc điện thoại nhỏ bé trong tay, đột nhiên ném mạnh vào bức tường phía sau.
Tiếng va đập vang lên, chiếc điện thoại vỡ nát!
Tần Mộc Ngữ lập tức trở nên tức giận;   "Thượng Quan Hạo! Anh làm sao vậy? Sao anh lại ném vỡ điện thoại của tôi!"
Ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh, thản nhiên nói: "Nếu vỡ rồi, tôi có thể mua cho em một cái mới tốt hơn, được chưa?"
Tần Mộc Ngữ tức giận đến nỗi toàn thân run lên, đẩy anh: "Anh có bệnh!"
Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon thả của cô, không nói không rằng ôm cô vào lòng, Thượng Quan Hạo ôm lấy cả người cô, giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu: "Bắt đầu từ lúc nào mối quan hệ giữa em và Ngự Phong Trì trở nên thân thiết như vậy hà? Chì vì hắn ta có lá gan giúp em chạy trốn một lần sao? Em cảm kích hắn ta đến mức nào?... Nói thật lòng cho tôi biết, giữa em và hắn ta đã phát sinh những chuyện gì trong hai ngày em biến mất?"
Mạch suy nghĩ của Tần Mộc Ngữ đều bị bóp méo đến rối loạn, sắc mặt đỏ bừng, trong đôi mắt ngân ngấn lệ: "Liên quan gì đến anh! Chúng tôi là bạn bè, anh ấy thích tôi, sẽ không ép buộc tôi, chuyện giữa tôi và anh ấy thì liên quan gì tới anh!"
Một câu nói nhẹ nhàng đơn giản này, đã khơi dậy lửa giận của Thượng Quan Hạo.
"Trả lời câu hỏi của tôi..." Bàn tay anh  càng thêm dùng lực, giữ chặt sau gáy ép cô nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng hỏi: "Cô cùng hắn ta rốt cuộc đã trải qua những chuyện? Thân thể này, ngoại trừ tôi đã từng chạm vào, còn có kẻ khác không?"
"Anh..." Tần Mộc Ngữ bị anh hạ nhục đến mức lồng ngực sắp nổ tung, trong lòng đau nhức, tức giận đến nỗi nước mắt chực trào, dùng sức đẩy lồng ngực anh: "Đúng vậy, đã lên giường, chúng tôi đã lên giường với nhau từ lâu rồi! Anh huỷ hoại tôi không có nghĩa là không ai muốn tôi, tôi nói rồi một ngày nào đó sẽ có người không chê tôi bẩn, không coi tôi là món đồ chơi! Tôi cho anh ấy thì sao?"
Trong mắt Thượng Quan Hạo đã là một bầu trời u ám.
"Tần Mộc Ngữ... Không ngờ cô lại re mạt như vậy!!" Anh hung hăng hét lên, túm lấy cô thật chặt, anh vung tay lên muốn cho cô một cái tát thật mạnh! Hai mắt Tần Mộc Ngữ rưng rưng nhắm chặt lại, không né tránh, có chết cô cũng không thèm né tránh.
Trên sân bay phát sinh một màn này, cuối cùng cũng thu hút ánh mắt của mọi người.
Cơ thể cô run rẩy kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, nước mắt vẫn còn rưng rưng nơi khoé mắt.
Đánh đi...
Đánh mạnh một chút...
Tốt nhất là đánh tan những mộng tưởng và kỳ vọng trong lòng cô liên quan đến ba chữ "Thượng Quan Hạo"!
Đến cuối cùng Thượng Quan Hạo không thể xuống tay được, mắt anh đỏ rực, ghì chặt cằm cô bắt cô ngẩng đầu lên, giọng nói của anh khàn khàn giọng nói Satan dưới địa ngục hỏi: "Tôi hỏi cô lần cuối, cô và hắn ta đã lên giường với nhau chưa?"
"Tần Mộc Ngữ, cô nên ăn nói cẩn thận một chút..." trong đôi mắt hung ác nham hiểm của Thượng Quan Hạo mang theo sát khí, "Nếu cô dám nói dối, tôi không chỉ huỷ hoại cô hoàn toàn, tôi sẽ huỷ diệt Ngự gia chung với cô, Hắn ta chạm vào chỗ nào trên người cô, tôi sẽ tự tay dùng dao khoét chỗ đó.... Cô cũng có thế thử một lần xem tôi có phải người nói được thì làm được không."
Những giọt nước mắt áp ngưng tụ trong mắt.
"Thượng Quan Hạo, anh là đồ biến thái..." Cô nghẹn ngào, run giọng mà nói ra một câu.
"Tôi đã từng cảnh cáo cô, Tần Mộc Ngữ, làm người phụ nữ của tôi chỉ có hai kết quả. Sự hứng thú của tôi dành cho cô cũng chỉ còn tồn tại trong vài ngày nữa thôi. Sau đó tôi sẽ hoàn toàn huỷ hoại cô, cho dù tôi không cần cô, nhưng trên thế giới này không có người đàn ông nào được phép chạm vào cô nữa! Cô muốn hạnh phúc... muốn sống một cuộc đời mới.... Xuống địa ngục mà mơ mộng hão huyền!"
Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống, Tần Mộc Ngữ cảm thấy cả người lạnh toát, dù cô đã kiềm chế, dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế, nhưng vẫn không ngừng run rẩy, trái tim giống như bị khoét thủng, đau thấu xương.
"Nói... Có hay không?" Thượng Quan Hạo chèn ép lên tiếng hỏi, "Nói!"
Tần Mộc Ngữ nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô run rẩy nói: "Không có..."
"Chúng tôi chưa từng làm gì đi quá giới hạn... Anh cứ nhằm vào một mình tôi thôi..." Cô bị làn nước mắt ấm áp vây quanh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không còn chút máu, run rẩy không ngừng.
Tất cả hạnh phúc, tương lai, mong ước của cô trong đời này... Đều bị phá huỷ trong tay người đàn ông này.
Cơ thể cô dần trượt xuống, sắc mặt Thượng Quan Hạo tái xanh, nhưng vẫn giữ chặt eo cô, để cô hoàn toàn tựa vào người anh.
"Tốt nhất là cô nên nói đúng sự thật, nếu không, chính tay tôi sẽ giết chết cô." Anh trầm giọng nói câu cuối cũng, ánh mắt hung ác, ôm ngang người cô lên, đi thẳng về phía cabin máy bay.
*
Chuyến bay kéo dài hơn hai giờ, bọn họ cũng đã đến tỉnh M.
Trên máy bay cô vẫn luôn ngủ say.
Bọc quanh người là một tấm chăn mỏng, điều hoà trên máy để rất lạnh, Thượng Quan Hạo nâng bàn tay chưa từng rời khỏi bàn phím lên, chỉnh hướng gió của điều hoà hất sang phía anh.
Đôi mắt hờ hững liếc sang nhìn một cái, cô gái nhỏ này ngay cả khi ngủ say, lông mi cũng vẫn cứ ướt sũng.
Rốt cuộc cô đã phải chịu bao nhiêu uỷ khuất đây?
Ánh mắt Thượng Quan Hạo rời khỏi cô, nhưng anh không thể tập trung làm việc được nữa. Thời gian chỉ còn lại vài ngày mà thôi, chẳng lẽ mỗi thời khắc đều trôi qua như vậy sao? Ngón tay thon dàu của anh xoa xoa mi tâm, cố áp chế cảm giác đau lòng và nỗi buồn phiền.
Anh không muốn nổi nóng, nhưng cô luôn dễ dàng chọc tức anh, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể bình tĩnh khi nghe thấy cô nói đã từng lên giường với người đàn ông khác.
Máy bay từ từ hạ cánh.
"Dậy thôi nào... Chúng ta tới nơi rồi." Thượng Quan Hạo áp tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sắc mặt phức tạp, nhẹ giọng nói.
Tần Mộc Ngữ chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được bàn tay anh đang vuốt ve má cô, nhưng cô không hề phản ứng.
Thượng Quan Hạo cầm lấy bản ghi chép ở bên cạnh, dùng ánh mắt ủ rũ nhìn cô.
"Muốn tôi bế em lên, hay là em tự mình đứng lên?" Anh nhẹ nhàng nói.
Cô gái đang nằm nghiêng duỗi hai cánh tay yếu ớt ra, lí nhí nói: "Anh bế đi... Tôi không còn sức nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net