CHƯƠNG 12: KHÔNG ĐƯỢC LỘN XỘN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ nhăn nhó không muốn nghe, trực tiếp dùng cánh tay đẩy hắn ra, muốn thoát khỏi hắn.
Ngự Phong Trì theo bản năng ôm chặt cô, không cho cô trốn.
Bả vai bị một bàn tay giữ lại, Ngự Phong Trì quay đầu lại, chưa đầy một giây, một cú đấm hung hăng quét qua khuôn mặt đẹp tuấn tú kiêu ngạo của hắn, sau đó một tiếng rên đau đớn vang lên, Ngự Phong Trì lảo đảo cố gắng giữ thăng bằng, đau đến nỗi hai hàm răng nghiến chặt.
Xương hàm dưới giống như sắp nứt ra, máu tươi tràn đầy khoang miệng.
Một nửa thân người đàn ông ẩn trong bóng tối, khuôn mặt đẹp trai sắc nét, như một tác phẩm điêu khắc, anh nhẹ nhàng bẻ lại cổ áo, đi qua nhặt những quyển sách nằm ngổn ngang trên mặt đất, đặt vào trong tay cô.
Tần Mộc Ngữ chưa kịp định thần, ôm chặt mấy quyển sách, nhẹ nhàng thở, không nói được một câu.
"Này, mày là ai?!" Ngự Phong Trì cau mày quát.
Thượng Quan Hạo xem như không nhìn thấy hắn, chỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Tần Mộc Ngữ: "Xe đỗ ở cửa, có thể đi rồi."
Tần Mộc Ngữ vẫn có chút sợ hãi và hồi hộp. Sự sợ hãi này chỉ dùng lời nói thì không thể diễn tả được hết. Thượng Quan Hạo nhìn cô đang thất thần, đứng bất động, tay anh nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, dịu dàng vỗ về, rồi đưa cô đi.
"Này! Chết tiệt..." Ngự Phong Trì đấm vào tường, điên cuồng đuổi theo.
Tại cổng trường, Thượng Quan Hạo giúp cô mở cửa xe, cô cầm quyển sách ngồi vào trong, im lặng nhu thuận giống như cây dành dành.

"Ê! Tiểu tử kia!" Ngự Phong Trì bị bỏ lại, chuẩn bị đuổi theo cô, nhìn giá trị của chiếc xe ô tô đó, nhìn bên cạnh cô là tên vệ sĩ lạnh lùng, cười rộ lên, bàn tay tao nhã nhét vào túi, "Tôi sẽ đợi cho đến khi nào em cảm thấy trống vắng và mệt mỏi mà tìm đến tôi, tôi sẽ đợi em!"
Sau đó hắn bỏ tay vào miệng huýt sáo, cười tà mị, sau đó bỏ đi.
Thượng Quan Hạo ngồi vào ghế, đột nhiên phát hiện ánh mắt Tần Mộc Ngữ vẫn dừng lại trên người Ngự Phong Trì, tự nhiên anh cảm thấy bực bội một cách khó hiểu, nhưng bây giờ cô cần một nơi trú ẩn an toàn, để cô cách xa khỏi loại người đó.
"Không phải tôi đã nói với ba không cần để anh tới đón tôi sao? Tại sao anh lại đến đây?" Tần Mộc Ngữ ngồi trong xe nghĩ đến chuyện này, nhịn không được mở miệng hỏi.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo thâm trầm, không nhìn cô, chỉ thản nhiên trả lời: "Tôi không đến. Chờ cô bị người khác cường bạo à?"
Tần Mộc Ngữ hoàn toàn nghẹn lời.
Trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác xúc động, rất ấm áp, rất hạnh phúc. Tay cô vẫn ôm mấy quyển sách, dè dặt nắm lấy tay áo âu phục đen không một vết nhăn của anh, cận thận từng chút một ôm lấy cánh tay anh, cúi đầu thì thầm: "Cảm ơn anh, Thượng Quan Hạo."
Mùi hương thơm ngát của cô phảng phất bay tới.
Thượng Quan Hạo lái xe không được ổn định, đột ngột bị trệch khỏi làn đường. Vì chiếc xe đột nhiên rung lắc nên Tần Mộc Ngữ ngã vào người anh. Khẽ kêu một tiếng, sách rơi vung vãi trên sàn xe.
Thượng Quan Hạo toát một lớp mồ hôi lạnh, theo bản năng dùng một tay đỡ lấy bả vai cô, bàn tay chạm vào mái tóc mượt của cô, làn da ấm áp thơm ngát, ngón tay anh mềm mại lành lạnh, giữ lấy cô không muốn buông  ra.
Cuối cùng xe cũng đã ổn định. Nhưng có thứ không thể ổn định được, đó là nhịp đập của trái tim.
Tần Mộc Ngữ bám vào cánh tay anh để ổn định cơ thể. Đôi mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm, buông tay ra, bình tĩnh nói: "Khi tôi lái xe không được lộn xộn, đã hiểu chưa?"
Tần Mộc Ngữ đỏ mặt ngồi thẳng người, trong tình thế này không thể nghe được gì, chỉ đành "Ừ!" một tiếng.
----------------------------------------------------
Chỉ là không ngờ rằng, đi được nửa đường thì nhận được một cuộc gọi của Tần Cẩn Lan.
"Alo?"
"Hạo... Hạo anh mau tới đây!!" Tần Cẩn Lan khóc, "Em đang ở Tây Uyển, bọn em đang nói chuyện làm ăn thì xảy ra chuyện!!"
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo sắc lạnh, đột nhiên phanh xe lại.
"Em chờ anh." Anh nói một câu, tắt điện thoại, đột ngột quay xe đi về phía Tây Uyển, chiếc xe phóng đi với tốc độ chóng mặt. Tần Mộc Ngữ cũng đã nhận ra, ánh mắt lạnh lùng đầy lo lắng của anh: "Chị tôi xảy ra chuyện gì?"
Thượng Quan Hạo không trả lời, nhưng khuôn mặt anh lại tái xanh.
Chờ cho đến khi họ đến Tây Uyển, chỉ thấy bên trong ồn ào, một đám người người mượn cớ say rượu để làm càn.
Thượng Quan Hạo cả người lạnh lùng xuống xe, "Bịch!" một tiếng đóng cửa xe. Đi thẳng vào trong đẩy tất cả những kẻ chắn đường anh ra. Đi một mạch vào phòng Tần Cẩn Lan đã đặt trước, lúc phá cửa vào thì bên trong đó là cảnh tưởng xa hoa lãng phí đầy tục tĩu.
Một người nước ngoài ấn Tần Cẩn Lan vào góc tường, cười ha hả. Dùng tiếng nước ngoài mắng Tần Cẩn Lan xối xả, sờ loạn trên người cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net