Chương 122: Cái Chết Gần Kề.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt hắn thắt lại, quay xe chạy đến trước cánh cửa kia.

Đó hẳn là một cái gara bỏ hoang, có nước chảy ra, phía sau đều ẩm ướt, bởi vì bên trong quá mức trống trải cho nên bất kỳ một âm thanh nào vang lên cũng rất rõ ràng, mà lúc này rốt cuộc có một chút tiếng vang mơ hồ truyền đến...

Thượng Quan Hạo đi xuống thăm dò một chút, cánh cửa thoạt nhìn xem ra đã chốt chặn ở bên trong.

Đôi mắt hắn bởi vì lo lắng mà trở nên đỏ au, lộ ra khí sắc lạnh lẽo, càng lại gần, càng nghe rõ tiếng động. Rất xa... Tiếng vải bị xé rách, tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa...

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên trắng bệch.

Thượng Quan Hạo lui về phía sau một bước, đứng trước cách cửa sắt lớn kia, con mắt sắc lạnh tới cực độ.

Hắn âm lãnh lái xe chậm rãi lùi về phía sau 100 mét, đột nhiên gia tăng tốc độ, dẫm chân ga hướng về phía cánh cửa đóng chặt kia mà lao đến! Tiếng gió rít gào hòa cùng tiếng va chạm to lớn, chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng nổ lớn! Va chạm mạnh làm cho túi khí bên trong xe phồng lên, nhanh chóng phủ kín chiếc xe, mà cánh cửa nặng nề cũng bị phá hỏng, rung động lắc lư mấy cái, bên trong kẽ hở nứt ra...

************************************

Gã đàn ông gầm lên một tiếng, đau đến mọi động tác đều dừng lại, kéo lấy tóc Tần Mộc Ngữ.

"Buông ra... Mẹ nó buông ra cho ông mày!" Hắn gào lên, cảm giác thịt ở trên vai đều bị nàng cắn rách. Dùng sức mạnh suýt chút nữa đem da đầu nàng xé rách, nàng chết cũng không nhả ra, mùi máu tươi tràn đầy trong miệng.

Trong lòng đều đã bị đập vỡ vụn, nghị lực của nàng cũng tan vỡ, cho dù cùng đối phương cá chết lưới rách, cũng phải thoát khỏi cái địa ngục này.

Gã khác cúi đầu nguyền rủa, cầm lấy viên gạch ở bên cạnh nện lên đầu nàng!

Một tiếng vang lên, máu tươi đỏ thẫm từ trán nàng chảy xuống, tràn ra một bên mặt, nàng đau nhức ngất xỉu miệng buông ra. Gã kia tức giận thở gấp, đau muốn phát run, đôi mắt đỏ lòm lớn tiếng chửi bới, "Tao chửi con mẹ mày đồ tiện nhân, dám cắn tao? Tao giết chết mày!" Nói xong nhặt điếu thuốc còn chưa cháy hết trên mặt đất, túm lấy tóc nàng hướng vào trong cổ mà ấn!

"A....!!" Một tiếng thét thê lương vang vọng toàn bộ gara.

Da thịt bỏng rát đau nhức, khuôn mặt phờ phạc, toàn thân run rẩy suýt chết đi.

Gã còn lại cũng hổn lên: "Mày nhẹ nhàng một chút, đừng để cô ta kêu lên như vậy!"

"Ầm ầm!" Một tiếng nổ!

Trong bóng tối hiu hắt vạch lên một vài tia sáng, toàn bộ gara cũng rung động, người ở bên trong động tác cũng cứng đờ, nhìn ra bên ngoài. Bóng dáng một chiếc xe chậm rãi lộ ra, cánh cửa sắt đã bị phá, còn sót lại mấy đoạn đứt gãy cắm ở bên trong, nhưng khe hở kia cũng đủ một người chui vào được!

Người đàn ông lúc này mới luống cuống.

"Có người tới... Có người tới!" Người kia cũng kinh hãi mà nắm lấy cánh tay hắn.

"Đi nhanh lên... Bị phát hiện nhất định phải chết!" Gã thô bạo mà thét lên.

"Nhưng con đàn bà này... Đó là năm trăm vạn!"

"Mày, mẹ nó ở lại đây mà lấy năm trăm vạn đi!" Sợ hãi trong đầu càng lúc càng lan ra, trời sinh tính cách e ngại khiên hắn buông lỏng ra, điên cuồng mà chạy hướng về phía cánh cửa bên hông chạy tới, từ bên trong theo đường mà chạy vào trong phòng của công trình bỏ hoang.

Khó khăn từ trong xe thoát ra, Thượng Quan Hạo đỡ lấy cửa xe, trên trán bởi vì va chạm cũng chảy máu, hắn ổn định một chút, đôi mắt lúc này mới lạnh lẽo đưa tay cầm hai cánh cửa sắt hoàn toàn giật ra, hung hăng đẩy một cái!

"Tại khu du lịch bên này... Báo cảnh sát, tiếp đó toàn bộ qua đây, đem bọn đó cản lại cho tôi!" Thượng Quan Hạo gọi điện thoại đưa ra mệnh lệnh sau cùng, cầm điện thoại vứt trên nền đất ẩm ướt.

Cách đó không xa, một người đau đớn đến run rẩy, thở thoi thóp. Bên mặt nàng máu tươi chảy ra, nhìn thấy mà giật mình.

Thượng Quan Hạo đè nén lửa giận cuồn cuộn, mặt tái nhợt, đi qua, ôm lấy nàng.

"Tần Mộc Ngữ..." Giọng nói hắn từ trong lồng ngực phát ra, bàn tay ôm chặt lấy nàng, ngón tay chạm đến máu thấm đẫm trên mái tóc, nâng mặt nàng lên...

"Em tỉnh lại cho tôi... Nói cho tôi biết làm sao vậy... Rốt cuộc là làm sao vậy!" Hắn ôm chặt nàng, nhưng cũng bao bọc lấy thân thể không có gì che đậy của nàng, trên cổ còn có dấu vết bị bỏng.

Lông mi bị máu làm cho ướt đẫm, run rẩy chậm rãi mở ra.

Những lăng nhục cùng đau nhức tại đây ùn ùn kéo đến, nàng từng cho là sẽ cứ như vậy mà chết đi.

Nhưng nàng mở mắt ra, vừa hé ra đã thấy được khuôn mặt quen thuộc lại như xa lạ.

Đầu ngón tay yếu ớt từ từ duỗi ra, nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn, môi nàng nhợt nhạt cất lên: "Cứu... Cứu tôi..."

Toàn bộ cơ thể Thượng Quan Hạo cũng cứng đờ tại chỗ, mặt trầm xuống, tái nhợt.

Mà người ở trong ngực cũng hoàn toàn bất tỉnh, lụi đi trong tay hắn.

************************************

Đêm khuya ở trong khách sạn.

Bên ngoài tiếng còi cảnh sát vang vọng, bốn phía hỗn loạn, Tần Cẩn Lan mới bắt đầu căng thẳng dâng lên.

Cô ta không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngón tay lạnh cóng, ngay cả cánh cửa cũng không dám bước ra ngoài.

Có thuận lợi không?

Hai người kia rốt cuộc có hoàn thành không? Cô ta đã chết chưa?

Tần Cẩn Lan nhớ tới lúc trước vẫn phái bọn họ làm một số chuyện theo dõi, chưa có lần nào lại cần can đảm như lần này, là bắt cóc giết người! Thế nhưng không có cách nào khác... Cô thực sự đã bị ép tới đường cùng...

Tay run rẩy, tiếng còi cảnh sát bên ngoài càng lúc càng vang vọng, nắm lấy điện thoại di động gọi cho hai người kia.

"Đô... đô... đô..."

Mồ hôi lấm tấm trên trán Tần Cẩn Lan chảy ra, lúc này điện thoại ở trên đầu giường cũng bắt đầu kêu, đoán là nhân viên phục vụ khách sạn gọi điện, trong khách sạn xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát muốn điều tra đề nghị tất cả phải xuống... Nàng kinh hồn, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay ứa ra, tiếp tục ấn một dãy số, nhất định phải hỏi kết quả ra sao!

"Đô... đô... đô..."

Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên: "Xin hỏi Tần tiểu thư có ở bên trong không? Xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện mời cô ra phối hợp với cảnh sát làm việc một chút."

Tay Tần Cẩn Lan run lên, đánh rơi điện thoại xuống thảm.

"... Được rồi, tôi đã biết." Tần Cẩn Lan tim đập dồn dập, "Tôi mặc quần áo, lập tức ra ngoài ngay."

Chờ người ở bên ngoài cánh cửa bỏ đi,cô ta chán nản ngồi ở trên giường, nghĩ tất cả các khả năng có thể xảy ra, hai người kia nếu như hoàn thành không có khả năng không lấy tiền, vì cái gì không nhận điện thoại của cô? Bọn họ không nên, không thành công, hoặc là làm chạy mất...

Bất kể khả năng gì cũng làm cho cô ta run như cầy sấy.

Cô rất muốn hỏi hai người kia một chút, có đem Tần Cẩn Lan cô khai ra!

Giết người thì giết người, căn bản là không cần dong dài cái gì, trừ phi hai người kia là kẻ ngốc, mới có thể nói với con tiện nhân kia là cô sai họ làm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net