Chương 134: Hắn Nên Sớm Phát Hiện Ra!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Cẩn Lan bị lửa giận của hắn bất ngờ vùng lên làm cho sợ đến mất hồn, trong trí nhớ của cô hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ gầm lên với mình như vậy! Ngón tay cô ta run rẩy mở cửa xe đi xuống, nhưng vẫn không cam lòng gắng gượng nói: "Ở đây rất khó bắt xe, Hạo em thực sự..."

Tiếng lốp xe mài trên đường cắt ngang lời của cô ta, ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh như băng, trong phút chốc nhấn ga lên cực hạn, cũng không quản cửa xe đã đóng lại kỹ chưa mà phóng đi, Tần Cẩn Lan hét lên một tiếng, thắt lưng suýt nữa bị xe rời đi kéo xuống lảo đảo! Khi đứng vững lại cô ta vẫn còn kinh hoàng chưa bình tĩnh, ôm ngực nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần rời đi, một luồng uất ức cuộn trào mà lên, tuyệt vọng hét lên một tiếng: "Thượng Quan Hạo!"

************************************

Đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ rực kia, xe Thượng Quan Hạo một đường đến bệnh viện.

Tiếng phanh bén nhọn vang lên, xe ở phía trước đã dừng lại, bóng dáng hai người đi xuống.

Hình bóng đã lâu không gặp đang ở kia, một thân hình nhỏ bé yếu ớt từ trong xe đi xuống, Ngự Phong Trì đi qua dắt nàng, nàng cũng không hề cự tuyệt, chỉ là một bên mặt tái nhợt, một tầng băng gạc quấn trên trán càng tôn thêm vẻ đau buồn thê lương của nàng, vết thương ở trên cổ vẫn còn nhìn thấy rõ ràng.

Thượng Quan Hạo yên lặng nhìn lấy hình bóng ấy, tay đã gần như đem vô lăng bóp nát.

Hắn dựa vào ghế, ánh mắt sắc lạnh, khớp xương ngón tay nổi lên trắng bạch.

Chỉ chốc lát, hắn cũng lạnh lẽo đứng dậy, mở cửa xe đi ra ngoài.

Sáng sớm tại bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, có phần kích thích xoang mũi.

Kẹp màu bạc, cẩn thận đè xuống, chờ rửa sạch toàn bộ vết thương, lại dùng băng nhẹ nhàng cuốn sát vào, mái tóc mềm mại lại buông xuống, đôi lông mi dài của nàng cuối cùng cũng ngừng run rẩy.

"Đau không?" Ngự Phong Trì cất tiếng hỏi.

Tần Mộc Ngữ lắc đầu: "Không đau."

Ngự Phong Trì thở dài một hơi, mở miệng nói: "Vậy là tốt rồi. Sau khi quay về thì nghỉ ngơi cho tốt, nếu như ông nội anh ở nhà thì em ra khỏi phòng ít một chút, anh sợ ông ấy mỗi lần đều hướng mũi dùi vào em."

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, vẫn không nói gì, điện thoại trong túi Ngự Phong Trì vang lên.

Nàng buông mắt xuống, nửa chữ cũng không có nói ra khỏi miệng chờ Ngự Phong Trì tiếp tục, mới nói được hai câu có hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Có đúng không?... Tôi từ trước tới giờ chưa từng nghe qua Ngự Gia không có tôi thì không sắp xếp được, ông nội tôi không chịu ủy quyền, bây giờ lại sợ tôi chạy mất, không ai kế thừa tài sản cho ông ấy?"

Khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng, hắn lại nghe một hồi, nhạt nhẽo nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ mau chóng trở về."

Đôi mắt trong như nước của Tần Mộc Ngữ nhìn gương mặt hắn, chờ hắn ngắt điện thoại sau đó nhẹ giọng cất lời: "Nếu như ông nội anh gọi anh về thì anh hãy trở về trước đi, tôi tự mình về sau cũng được."

Nghe xong lời của nàng, Ngự Phong Trì cười nhạt, ánh mắt lại lộ ra vẻ dịu dàng cùng yêu thương.

"Tần Mộc Ngữ, em thật sự nghĩ là anh không biết gì có đúng không? Nơi này là bệnh viện, đợi anh đi, thì em sẽ tìm một người để phá thai? Em cho rằng chuyện này tự mình sẽ đối mặt, so với cùng với anh đối mặt thì đơn giản hơn có đúng không?" Nói rồi tay hắn càn rỡ mà dò xét về phía bụng nàng, đôi mắt lóe lên "Đây là của thằng khốn kia, nhưng cũng là của em."

Gương mặt Tần Mộc Ngữ nhất thời tái nhợt.

"Tôi mới 19 tuổi, tôi tự nuôi sống bản thân còn không được, càng không thể nuôi thêm một đứa bé. Tôi chỉ có thể từ bỏ." Đôi mắt nàng trong veo mà nói ra.

"Em còn muốn dấu, trước kia sao không bỏ đi? Khi đó, dùng thuốc cũng có thể bỏ được!" Ánh mắt Ngự Phong Trì sắc bén nhìn nàng, nhíu mày tới gần nhỏ giọng nói "Không nỡ có đúng không? Thế nhưng đứa nhỏ còn đang ở trong bụng em, tựa như máu của cái gã khốn kiếp kia còn chảy cơ thể em, khiến cho em có cảm giác buồn nôn đến phát điên?"

Khuôn mặt nàng càng tái nhợt, không nói được nửa lời.

Ngự Phong Trì xoa lên mái tóc của nàng, khẽ hôn lên trán nàng, khàn giọng nói: "Nếu như anh là em, anh cũng sẽ đau đớn. Cho nên em không cần sợ, anh cũng hiểu, anh cùng chịu đau đớn với em, được không?"

Tần Mộc Ngữ nghiêng mặt đi không có xoay lại, ở đây có một người ông ôn nhu bảo vệ không có cách nào giãy ra được.

Điện thoại trong túi hắn, lại lần nữa rung lên.

Ngự Phong Trì dần dần lạnh đi, chửi thấp một tiếng móc ra, toàn thân rét lạnh đặt ở bên tai.

"... Anh nói lại lần nữa xem? Tôi thật là muốn nhìn xem một chút rốt cuộc là làm sao pháp luật không cho phép, nghiêm trọng đến nhường nào, nghiêm trọng đến thời gian tôi chăm sóc cô ấy cũng không có." Hắn lạnh lùng nói ra.

Nhưng ngay sau đó hắn lại nhíu mày, càng cấp bách khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Tần Mộc Ngữ, đầy phức tạp.

Lũ khốn nạn này... Vậy mà lại có thể đem Tần Mộc Ngữ ra uy hiếp hắn!

"... Được." Hắn sau cũng nghiến răng mà phun ra một chữ, đôi mắt đỏ như máu "Tôi quay về."

Ngắt điện thoại, sắc mặt hắn trầm đi đến gay gắt.

"Đạo hạnh ông nội nhà anh so với anh còn cao thâm hơn, lúc nào cũng biết được chỗ nào để mà uy hiếp anh..." Ngự Phong Trì chậm rãi cúi đầu nói với nàng "Mộc Tiểu Ngữ, anh đi về, em có trở về cùng anh không?"

Lại lần nữa nghe được hắn gọi như vậy, khóe mắt Tần Mộc Ngữ giật giật.

Nàng lắc đầu: "Tôi muốn đến phòng điều trị của ba xem tình hình một chút, đã lâu rồi còn chưa có đi thăm ông."

Ngự Phong Trì chậm rãi nhíu mày, nhưng lại gật đầu, cho phép yêu cầu của nàng, lại lần nữa nhắc nhở: "Chỉ được đi gặp ba em, chuyện khác không được làm, không được quyết định chuyện đứa bé có biết không, bằng không em sẽ hối hận cả đời."

Nàng ngẩn ngơ một chút, gật đầu.

Từ trong túi lấy ra một cái điện thoại mới đưa cho nàng, Ngự Phong Trì nói: "Em cầm lấy, bên trong chỉ có số của anh, ấn phím 1 cũng là gọi cho anh, nếu gặp phải chuyện gì thì lập tức gọi cho anh, biết chưa?"

Nàng không thể nhận lấy.

Ngự Phong Trì cầm tay nàng lên đưa điện thoại di động nhét vào, thản nhiên nói: "Như thế anh mới yên tâm."

Lo liệu tất cả mọi chuyện, Ngự Phong Trì tạm thời để bác sĩ kiểm tra các vết thương trên cơ thể nàng, sắc mặt ảm đạm, nhớ lại những điều kiện mà ông nội vừa rồi mới uy hiếp, lạnh lẽo rời khỏi bệnh viện.

Hắn không thấy được, lúc hắn rời đi, ở phía sau lưng, có một bóng dáng cao lớn yên lặng đứng dựa sát vào tường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt kinh ngạc hòa cũng phức tạp, môi siết chặt, toàn thân bị dồn nén đến cực điểm.

Nếu như hắn không có nghe sai.

Tần Mộc Ngữ, nàng đang mang thai. Hơn nữa chính là con của Thượng Quan Hạo hắn.

Tin này, giống như sét đánh, khoảnh khắc thấy người ở bên trong nói, tựa thì nổ vang dội ở trong đầu hắn.

Con...

Bọn hắn trong lúc đó như thế nào lại có con...

Hắn nhớ lại mỗi một lần cùng nàng hoan ái, cho dù từ lần đầu tiên hắn cũng không có cách khống chế được, bởi vì lửa giận dâng lên hòa cùng ý muốn đem nàng nuốt trọn. Nội tâm tràn đầy khát khao mà mạnh mẽ chiếm lấy nàng, lâu thật lâu... Nàng căn bản không cách nào phản kháng...

************************************

Bàn tay buông thõng ở bên người từ từ nắm chặt, từ từ buộc chặt sít sao.

Cách một bức tường, gương mặt của Thượng Quan Hạo dần lộ ra nét tàn bạo, đôi mắt đen tối tràn đầy tia máu, gần như muốn đem toàn bộ bức tường này mà hủy đi, đem cái hình bóng nhỏ bé ở bên trong mà tiến nhập vào trong lòng!

Hắn vốn đã cảm nhận được... Từ khi ở tỉnh M phát hiện ra vẻ mệt mỏi lúc bắt đầu ngủ của nàng, hắn có thể nhận thấy được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net