Chương 137: Bởi Vì Lại Càng Muốn Dơ Bẩn Thêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuôn mặt Thượng Quan Hạo dần dần thắt lại.

"Xử lý tốt?... Em nói cho tôi biết em định định xử lý như thế nào?" Hắn chống đỡ lấy hai bên người nàng, lạnh lẽo nhìn nàng, giọng nói chậm lại "Phá đi có phải không?"

Chỉ đơn giản mấy chữ này, đã làm cho sắc mặt Tần Mộc Ngữ lại càng thêm tái nhợt, ngón tay run rẩy.

"... Đúng." Nàng run giọng thừa nhận, từng chữ rõ ràng nói ra "Anh đã kết hôn, đối với con đường sau này phải đi, tôi còn muốn tiếp tục sống, tôi không muốn mình phải giữ lại giọt máu của anh ở trong thân thể... Rất bẩn."

Nắm tay của Thượng Quan Hạo ở bên cạnh nàng từ từ siết chặt lại, rốp rốp rung động, đầu khớp xương như muốn bị hắn bóp nát ra.

Trên đôi mắt cuộn lên tầng tầng lớp lớp đau nhức, khóe mắt run run, ngưng động lại, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào.

Thì ra là nàng cảm thấy bẩn.

Đứa con của hắn, chảy một nửa là dòng máu của hắn, vậy mà lại bẩn như vậy.

"Tần Mộc Ngữ... Cô có biết mình đang nói cái gì không?" Sắc mặt hắn nhợt nhạt, giọng nói lạnh lẽo hỏi một câu.

Nàng giương mi lên, rõ ràng nói ra: "Tôi nói thật..."

"Ba!" Một tiếng tàn nhẫn lạnh lùng vang lên, một cái tát bỏng rát hằn in trên mặt nàng!

Mặt nàng lệch qua, mái tóc xõa ra lộn xộn ngổn ngang, cánh tay đỡ được bên kia mới không có hoàn toàn ngã xuống. Sức lực hắn quá lớn, rất tàn nhẫn, tần nhẫn đến toàn bộ tâm can nàng đều chấn động.

Đau nhức bỏng rát lan ra, nàng nếm được một ít vị tanh của máu, đau đến nói không ra lời.

Nàng lấy tay che khuôn mặt, nước mắt trào ra, từng giọt nóng hổi rơi xuống. Một cỗ chua xót hòa cùng cảm giác bị lăng nhục nảy lên ở trong lòng, khiến toàn thân nàng cũng đều run rẩy, tựa như chiếc lá khô, nàng còn cho rằng bản thân sẽ không còn đau nhức, sẽ không oán hận, nhưng mà không ngờ, trái tim đã từng bị nghiền nát qua, vẫn còn đau đớn đến như vậy.

Nàng bỗng nhiên muốn cười, nụ cười bên môi trở nên tuyệt vọng, hóa thành nước mắt, như mưa trút xuống.

"Thấy bẩn có đúng không?" Sắc mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, mắt đỏ au, khàn khàn mà nói. Đánh một cái tát kia tay hắn cũng đang run lên, trong lòng cũng đau nhức! Nhưng chỉ vì lời của nàng gây cho hắn phẫn nộ ngập trời! Hắn kéo ngang cổ tay nàng lôi qua, tới gần bản thân mình, nhìn một bên mặt nàng bị đánh cho sưng đỏ "Bị tôi chạm vào là bẩn có phải không, cho nên mang trong mình đứa con của tôi cũng thấy bẩn... Bây giờ bị tôi quấy rầy, cô cảm thấy chán ghét đến muốn chết có đúng không?"

Tần Mộc Ngữ run rẩy, cổ tay nhỏ bé dường như sắp bị bẻ gãy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, nhưng vẫn run rẩy nói ra: "Anh nếu đã biết như vậy, vì cái gì không cút xa tôi ra một chút!"

Một câu nói của nàng, làm cho lửa giận của Thượng Quan Hạo lại càng bùng phát thêm.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, cơ hồ muốn đem toàn bộ cơ thể nàng đưa ra mà bóp nát, đổi lại một lần chịu khuất phục của nàng! Thế nhưng nàng chưa từng... Khuôn mặt nàng sưng tấy, nhưng hận ý vẫn hiện ra như trước, tuyên bố rõ ràng đã hận hắn đến cực điểm!

"Bởi vì... Tôi muốn cô càng thêm nhơ bẩn!" Hắn lạnh lẽo u ám, nghiến răng nói ra mấy tiếng!

Cổ tay Tần Mộc Ngữ được buông ra, thân hình nhỏ bé ngã vào trên ghế, chỉ có thể dùng khuỷu tay đỡ lấy. Ánh mắt nàng hiện lên một tia kinh hãi, không biết người đàn ông này còn muốn làm cái gì, khi mà hắn mang dây thắt lưng cởi ra, mối nguy hiểm ở trong cơ thể lại đè xuống nặng nề, trong đầu nàng đã hiện ra tình cảnh sắp xảy ra, sắc mặt tái mét, gần như muốn đi tìm cái chết!

Thượng Quan Hạo đem nàng chế trụ, mắt đục ngầu, giọng khản đặc nói ra: "Tôi để cho cô nhớ lại một chút cô phải làm như thế nào để hầu hạ tôi, để xem trong lòng cô có bao nhiêu ghê tởm! Chính là ít nhiều như vậy, cô cũng từng hoan ái như thế nào, mới có đứa bé ở trong bụng cô!"

Vẻ mặt Tần Mộc Ngữ cứng ngắc, ánh mắt mập mờ nhìn hắn: "Không..."

Thượng Quan Hạo nhìn sắc mặt của nàng, đưa tay mạnh mẽ đem hai chân của nàng tách ra, đặt ở bên người: "Yên tâm, tôi sẽ cho cô cảm nhận được rõ ràng! Bị tôi chiếm lấy, dấu ấn của tôi ở phía dưới, suy cho cùng là buồn nôn đến như thế nào!"

Hắn xé rách váy của nàng, một tiếng thét chói tai vang lên, một hồi điên cuồng mất đi lý trí, từ chỗ ấy bắt đầu.

Tần Mộc Ngữ giãy dụa kịch liệt, bên trong không gian chật hẹp va chạm vào xung quanh, đau đến phát run, nhưng cuối cùng bị hắn đặt ép sát vào cửa sổ xe, từ trên cổ nàng hút lấy, nàng hét lên một tiếng kích thích tê dại mất đi khí lực, trong nháy mắt lại bị kéo quay về, trong tiếng váy bị xé rách, hắn đã sắp chịu không nổi, giữ lấy sức lực chờ bùng phát.

"Thượng Quan Hạo! Nếu như amh còn là con người thì hãy thả tôi ra!" Nàng quát lên, dựa trên bờ vai hắn: "Đừng để cho tôi hận anh cả đời! Không cần!"

Mồ hôi ở trán Thượng Quan Hạo chảy ra, gương mặt có chút nhợt nhạt ngưng mắt nhìn nàng: "Em thực sự hận tôi đến như vậy sao? Hận đến nỗi ngay cả đứa nhỏ của tôi cũng cảm thấy là một điều sỉ nhục!... Tiếp nhận tốt cho tôi... Tôi muốn chiếm giữ em!"

Nói xong hắn đã giữ chặt lấy eo nàng, giữa một tầng khô rát còn chưa ướt át, tàn nhẫn mà cố sức xuyên qua đến tận cùng!

"A....!" Nàng thét lên, ngửa đầu lên, đau đến mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.

Đôi mắt Thượng Quan Hạo màu đỏ au, phân nửa là bị chỗ ẩm ướt của nàng mềm mại giữ chặt lấy hấp thu nhanh chóng không gì sánh được, phân nửa là bị phản kháng của nàng kích động trong cơn lửa giận sôi trào! Hắn giữ chặt vòng eo của nàng bắt đầu đẩy lên. Động tác liên hồi, từ khó khăn đến thuận thế mà tiến tới, hắn nhào nặn mái tóc của nàng, đang không ngừng chiếm giữ hành hạ tinh thần và thể xác của nàng: "Bẩn sao?... Bây giờ còn cảm thấy bẩn nữa không? Tôi chôn sâu ở trong thân thể em, nó đang mềm mại giữ chặt lấy... Có cảm thấy khó mà chấp nhận nữa không? Bị tôi chạm vào, rất muốn chết đi không đúng sao?"

Nói rồi hắn lại cúi đầu, hung hăng kéo đồ lót phía trên ra hôn lên bầu ngực căng tròn của nàng!

Toàn thân nàng run lên, tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra, nước mắt ấm nóng rơi xuống.

Tất cả áp bức và lăng nhục đều cũng ngưng tụ ở đây, nàng không có cách gì chịu đựng, nàng lại không có cách gì thừa nhận rồi! Đầu nàng lay động, tay bóp chặt trên ghế, nước mắt nóng hổi đem nàng vây quanh bốn phía, nàng tuyệt vọng gần như ngừng thở.

Cứu nàng...

Ai có thể tới cứu nàng...

Thượng Quan Hạo đã nhận ra vẻ khó chịu của nàng, cảm nhận được ngay cả hô hấp của nàng cũng dao động, lúc này mới dừng lại, động tác chậm lại, đem nàng ôm vào trong lòng. Hạ thân vẫn giữ chặt lấy, dục vọng hắn cuồn cuộn, muốn ở bên trong cơ thể nàng ra sức mà rong ruổi, mạnh mẽ mà chiếm giữ lấy nàng! Nhưng mà vẫn cẩn thận che chở phần bụng của nàng, không muốn làm tổn thương tới nàng.

"Mộc Ngữ..." Mắt hắn đỏ au đầy phức tạp, lẩm nhẩm gọi tên nàng, xoa lên mái tóc nàng lại càng chôn sâu vào thân thể nàng. Bên trong, không hề thô bạo như lúc đầu mà giữ lấy, mà trở nên nhu hòa từ từ dẫn dắt nàng, dụ dỗ mê hoặc rung động ở sâu trong cơ thể nàng, để nàng thả lỏng ra "Nói cho tôi biết rằng lòng em cũng đã từng rung động... Cho dù chỉ là một chút nhỏ... Nói cho tôi biết em cũng không hận tôi đến như vậy!"

Hắn nghiến răng thấp giọng nói, hơi thở nóng bỏng hòa vào trong từng sợi tóc của nàng, đem nàng giữ chặt lấy.

Ngón tay Tần Mộc Ngữ yếu ớt tìm trong từng lớp quần áo bị hắn xé rách, mặc cho từng lớp chồng lên để hắn chiếm giữ lấy, tìm được chiếc điện thoại lạnh ngắt, nàng mở điện thoại ra, run rẩy ấn phím 1.

"..." Một lực mạnh mẽ xông tới, Thượng Quan Hạo đã có phần không nhịn được, động tác mãnh liệt nhanh chóng lại dâng lên.

Nàng đã bắt đầu không tự chủ được, run rẩy, ngón tay nắm chặt lấy cánh tay to lớn của hắn, cúi đầu nghẹn ngào.

Điện thoại đã kết nối, nước mắt nàng chảy xuống chờ đợi, chờ đợi điện thoại có người nhấc máy.

Thế nhưng tiếng tút tút thật dài thật dài cứ như vậy mà vang lên bên tai nàng, một tiếng lại một tiếng, không ai bắt lấy.

Nàng không tin, run rẩy vươn tay gọi lại một lần nữa.

Thế tiến công của Thượng Quan Hạo mạnh mẽ dâng trào, mở miệng ngậm lấy vành tai của nàng, bàn tay luồn vào mái tóc của nàng thô bạo mà nhào nặn, cùng với nàng hòa thành âm thanh hoàn mỹ, chuỗi nghẹn ngào của nàng liên tiếp bị kích thích chỗ mẫn cảm càng tụt lại ở phía sau, cũng nhanh bị hút vào, cảm giác được bàn tay Thượng Quan Hạo vuốt ve phía dưới bụng của nàng, tồn tại sự nhu thuận ấm áp.

Mà điện thoại di động ở bên tai vẫn vang lên những tiếng thật dài như trước.

Tên lừa đảo...

Nước mắt lại rơi, chảy từ trên người thấm xuống chỗ ngồi, Tần Mộc Ngữ ngửa đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy tuyệt vọng. Ngự Phong Trì... Anh là tên bịp bợm...

Điện thoại nhanh chóng rơi xuống khe hở trên xe, cũng không tìm được nữa.

Suốt một hồi yêu đương tàn phá bừa bãi, Thượng Quan Hạo đã hoàn toàn bị nước mắt của nàng đánh chiếm, động tác từ từ chậm lại, lau đi mồ hôi trên người ôm nàng vào trong ngực, nhẹ tay lau đi nước mắt của nàng, hôn lên.

"Đừng khóc..." Giọng nói của hắn nhỏ đi, cũng đã đau lòng đến nghẹn thở.

"Mộc Ngữ... Đừng khóc..."

************************************

Mấy người Ngự gia tổ chức một cuộc họp, ròng rã ba tiếng mới kết thúc.

Ngự Phong Trì không ngừng nghỉ nhìn vào đồng hồ cổ trên vách tường phòng đọc sách, trong lòng đã có cảm giác bất an lo lắng, thầm than kết thúc nhanh nhanh lên một chút.

...Phép tắc nhà Ngự gia? Ngay cả cái loại nghị sự này cũng không được phép mang điện thoại di động vào trong.

Vẻ mặt khi thấy quản gia ở trước cửa vào kia, như thể thấy người thiếu nợ bay vào muốn đánh!

"Đương đương đương" ba tiếng vang lên, bàn tay một người chú ruột ở bên cạnh đánh lên mặt bàn, gọi Ngự Phong Trì chú ý lại.

"..." Hắn đánh mắt qua thấy sắc mặt Ngự Kinh Đông xanh đen "Nga, các chú các bác nói đến đâu?"

"Anh còn dám hỏi!" Ngự Kinh Đông càng thêm căm phẫn, hung hăng trừng mắt nhìn Ngự Phong Trì "những thứ các chú vừa nói anh có nhớ kỹ không? Đây là bài học cơ bản nhất để tương lai anh tiếp nhận Ngự gia chúng ta!"

"À" Ngự Phong Trì gật đầu "Cháu nhớ kỹ, trên thực tế việc này mấy năm trước cháu cũng đã hiểu rồi, chỉ là lúc đó ông nội người còn cho rằng cháu quá nhỏ nên lo lắng mà thôi. Bây giờ cuộc họp kết thúc chưa? Cháu có thể đi hay không?"

"Anh phải đi chỗ nào?" Ánh mắt Ngự Kinh Đông sắc lạnh hỏi.

"Tìm cháu dâu tương lai của người!" Ngự Phong Trì không hề úy kỵ, đứng dậy đi ra bên ngoài.

"Anh đứng lại đó cho ta!" Cây gậy của Ngự Kinh Đông nện xuống nền nhà "Anh nói rõ ràng cho ta, mấy ngày trước còn nói cô bé kia không có quan hệ gì với anh, từ lúc nào lại chui ra một cô cháu dâu!"

Ngự Phong Trì ngoắc ngoắc khóe miệng: "Mấy ngày hôm trước nói thì là chuyện của mấy ngày hôm trước, cô ấy cùng cháu đúng không có quan hệ gì, nhưng mà ai biết trước được chuyện sau này, cô ấy có thể không muốn cháu, thế nhưng cháu không cho phép bởi vì cô ấy không muốn mà cháu lại ngừng theo đuổi cô ấy, người nói đi đâu chứ?"

"Anh..."

"Cháu nói giỡn thôi." Ngự Phong Trì kịp thời dừng lại, nhìn thần sắc Ngự Kinh Đông, trước khi bão tố nổi lên hắn dừng câu chuyện lại, cười cười, "Hôm nay cháu để cô ấy một mình rong ruổi ở bên ngoài, lo lắng nên muốn đi xem một chút thôi."

Nói xong hắn liền đi ra ngoài, lạnh lùng nói với quản gia: "Điện thoại bây giờ có thể đưa cho tôi được chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net