Chương 141: Tôi Yêu, Cho Nên Tôi Sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngự Kinh Đông híp mắt lại tiếp tục nhìn xem, ngồi thẳng, như là lẳng lặng thưởng thức trò hay đang xảy ra.

Sống nhiều năm như vậy, nếu như ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra, thì ông coi như là sống uổng phí ở trên đời này.

Ngự Phong Trì giống như bị một đòn nghiêm trọng, tay đỡ lấy bàn, vẻ mặt giống như đã sụp đổ.

"Tần Mộc Ngữ, em thành thật nói cho tôi biết, được không?... Tôi chỉ mong em nói thật cho tôi biết, em nói cho tôi biết là hắn ta lấy cái gì để bắt buộc em, tôi đây cho dù có phải lao vào núi đao biển lửa cũng đem em ra, chỉ cần em đồng ý nói..." Mặt hắn tái nhợt, quả thật là đang cầu xin. "Em không cần quan tâm ông nội tôi nói cái gì, được không? Lời của ông nói không tính toàn làm gì, không phải là em không xứng với tôi, là do tôi có thể theo đuổi lòng em hay không thôi... Tần Mộc Ngữ, khi nào mới có thể tin tưởng tôi một lần!"

Sau khi gầm lên những câu cuối cùng, thân thể hắn run lên dữ dội, bên tai cũng vang lên tiếng ngắt điện thoại.

Tiếng "Tút tút" kia, thật sự là muốn làm cho người ta muốn đi tìm tới cái chết.

Hắn vĩnh viễn cũng không biết, hai cánh môi đỏ bừng của nàng khẽ nhếch, lúc nàng sắp lên tiến cầu cứu, người đàn ông ưu nhã như thiên thần ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Hiểu rõ rồi chứ... Một câu nói này của em, hoàn toàn phá hủy cậu ta..."

Giọt nước mắt của rơi xuống, hắn đón lấy, khẽ nếm, như là loài thú khát máu.

Đèn trên trần phòng khách, sáng rõ như ban ngày.

Ngự Phong Trì tại chỗ ngây ngốc mãi hồi lâu, sắc mặt không còn một tia huyết sắc, run rẩy nắm chìa khóa xe lên, đi ra ngoài.

"Anh đi đâu?" Ngự Kinh Đông tay bưng một ly trà, trầm giọng hỏi.

Ngự Phong Trì chậm rãi dừng bước.

Mắt hắn lóe ra, run rẩy, dừng lại ở trên người chính là người thân duy nhất với mình, khàn giọng nói: "Ông nội, người lúc trước vì cái gì lại nói những lời như vậy với cô ấy? Người có biết là con cảm thấy con không phải không đủ sức cứu cô ấy, mà là cô ấy tình nguyện thà để bản thân mình chết cũng không muốn con giúp đỡ... Cái gì gọi là không xứng với con? Ông nội người có biết cái gì gọi là không xứng?"

"Anh láo xược!" Ngự Kinh Đông ném ly trà đang nóng xuống nền nhà!

Quản gia ở cửa nghe được tiếng vang, sợ hãi không ít, vội vàng gọi mấy người hầu đem những mảnh vỡ nhỏ ở trên mặt đất thu dọn sạch sẽ.

"Cô ta không cần sự giúp đỡ của anh, thì đó là do cô ta hiểu chuyện! Ta ở Ngự gia mấy chục năm nay, còn phải cùng với tiểu tử nhà anh giải thích rõ ràng cái gì gọi là không xứng sao!" Ngự Kinh Đông nộ khí bắt đầu bùng phát, tức giận đến trừng mắt lên, lửa giận và buồn rầu lắng đọng "Đó là một cô gái đáng thương, điều này, ông nội sống đã lâu nên biết nhìn người như thế nào không cần tên tuổi tử nhà anh đến nhắc nhở! Nhưng cho dù có là một cô gái đáng thương hơn nữa, Ngự gia nhà chúng ta không phải là viện để mà thu nhận có nghe không! Cho dù là một đứa bé mồ côi không có nhà để về, ông nội cũng có thể cho ở lại! Nhưng hết lần này đến lần khác thì sao? Trong bụng cô ta còn có một nghiệt chủng như vậy! Anh muốn làm gì hả? Hả? Không kết hôn hay là bị vợ cắm sừng? Ông nội đã dạy anh chính là như vậy!"

Khuôn mặt của Ngự Phong Trì tái nhợt ngưng mắt nhìn ông hồi lâu, lắc đầu.

"Ông nội, con biết rõ là người đúng, lẽ tự nhiên, là đạo làm người, hết thảy mọi việc, con đều biết là người nói đúng..." Hắn chưa bao giờ vì phụ nữ mà lộ vẻ xúc động ở trong mắt, một làn hơi nước mỏng lờ mờ, run run, cười nhạt "Thế nhưng ông nội, nếu như lúc người còn trẻ gặp được một cô gái, người chính là thích cô ấy, người chính là nhớ nhung cô ấy, nhưng cô ấy lại nói cho người biết trong bụng cô ấy chính là đứa con của kẻ khác, người còn muốn theo đuổi cô ấy không... Nên nói như thế nào? Người để ý những chuyện đó, nhưng con không quan tâm... Con yêu, cho nên con sống, người hiểu rõ sao?"

Nói xong, Ngự Phong Trì cười thê lương, hướng về phía bên ngoài sải bước mà đi.

"Anh..." Ngự Kinh Đông bị hắn nói thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi!

"Lão gia... Lão gia ngài đừng tức giận, thiếu gia lúc này tâm trạng không tối, ngài lại hắt bát nước lạnh vào cậu ấy, cậu ấy đương nhiên phải chống đối ngài, đừng tức giận đừng tức giận..." Quản gia vội vàng đi tới, vỗ vỗ trên lưng ông.

Thấy Ngự Phong Trì đã đi ra ngoài, Ngự Kinh Đông tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng cũng không biết làm sao, khua tay để quản gia buông ra, tay run run chỉ vào cửa: "Đi... Tìm người đi theo nó cho ta, đừng để cho nó gặp chuyện không may... Tiểu tử này, dù nói không thể nói lý lẽ với nó, chung quy vẫn không thể để nó gặp chuyện, nhanh đi!"

"Vâng, vâng!" Quản gia vội vội vàng vàng chạy đi.

Hắn biết, lão gia nổi giận, đều là vì thể diện của Ngự gia, đóng cửa lại tranh luận là một chuyện, nhốn nháo ồn ào bên ngoài lại là chuyện khác.

************************************

Nếu như bạn đã từng tuyệt vọng, thì bạn sẽ biết, đó là loại tâm trạng gì.

Thời gian nàng nằm ở trên giường bệnh kiểm tra, nàng có cảm giác như trải qua một giấc ngủ.

Váy áo màu trắng, sợi tóc mềm mại rơi lả tả trên vai, bên tai nàng là tiếng "Vù vù" rất nhỏ, máy móc kiểm tra càng nhiều đảo qua trên thân thể mỏng manh của nàng.

"Quá yếu... Cơ thể cô ấy làm sao vậy? Cũng không giống như là trong thời gian rối loạn dinh dưỡng, làm sao thai nhi lại bất ổn đến như vậy?" Bác sĩ nhìn lên bệnh án, nhíu mày ngẩng đầu hỏi.

Thượng Quan Hạo nhìn thật sâu ở bóng dáng mềm mại trắng ngần trong những dụng cụ y học kia, thản nhiên nói: "Tâm tình cô ấy không được tốt."

"Thời gian này còn có thể có chuyện gì khiến cho tâm trạng của cô ấy không tốt? Cha mẹ mất? Thân thích gặp chuyện không may?" Bác sĩ suy đoán, quan sát hắn một chút "Hay là cô ấy mang thai mà anh vẫn còn bỏ cô ấy lại tìm phụ nữ ở bên ngoài?"

Bác sĩ dĩ nhiên nghĩ mối quan hệ của bọn họ là vợ chồng, nghĩ tới nghĩ lui đều chỉ có những khả năng này.

Mặt Thượng Quan Hạo có hơi thắt lại, triệt để im lặng.

Muốn hắn nói như thế nào đây?

Chẳng lẽ nói, nàng là bị ép buộc sinh con cho người mà nàng thống hận nhất, còn có đứa bé vừa mới sinh ra đã không thuộc về nàng, nàng có một số tiền để trốn đi thật xa, tùy tiện tìm một nơi ở trên thế giới này, sống những năm cuối đời?

Bàn tay ở bên người nắm chặt, lại nắm chặt, Thượng Quan Hạo không cách nào thừa nhận loại tội ác này, chuyển qua nhìn cảnh vật bên cửa sổ.

Phong cảnh đẹp như vậy, nhưng nàng ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.

Mà lúc này bên ngoài hành lang...

Tần Cẩn Lan tháo khẩu trang xuống, nhìn thoáng qua bảng tên các khoa, khẽ cắn môi đi vào trong.

"Cô tới kiểm tra xem mình cuối cùng còn có thể sinh con hay không?" Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô ta, bàn bạc "Vậy thì cô nên đến đây với chồng cô, không thể sinh nói không chừng không phải vấn đề của cô mà là của chồng cô."

"Ông không cần nhiều lời, tôi chỉ muốn kiểm tra bản thân, ông nói nhiều như vậy sao không kiểm tra đi." Sắc mặt cô ta không tốt, tức giận nói.

Bác sĩ cười cười: "Cô thả lỏng chút, đừng căng thẳng vẫn còn có cách, chỉ cần tra được nguyên nhân ở đâu."

Tần Cẩn Lan vẫn không muốn tranh luận với bác sĩ.

Bác sĩ hoảng hốt có phần đã hiểu, khẳng định cô này là vì chuyện cãi nhau với chồng, cho nên giận dỗi một mình tới kiểm tra.

Cười lắc đầu, bác sĩ mang ống nghe lên, chỉ vào bên trong: "Tới đây đi."

Tần Cẩn Lan cắn môi, trong lòng rối loạn.

Mãi hồi lâu.

"Còn chưa có kết quả?" Cô ta nhíu mày "Các người không thể nhanh lên một chút sao? Tôi còn phải chờ bao lâu hả!"

"Tần tiểu thư, mọi quy trình đều cần thời gian xét nghiệm dài như vậy, trên các phương diện chúng tôi cũng đã lấy mẫu rồi, xin cô an tâm chờ đợi cho tốt được không?" Bác sĩ kiên nhẫn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net