Chương 142: Tôi Vì Cái Gì Còn Muốn Em?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thoạt nhìn, lại cùng ông nói những lời vô vị cũng xem như là uổng công.

Tần Cẩn Lan đeo khẩu trang, lạnh lùng nói: "Nếu như có kết quả kiểm tra, đừng gửi theo địa chỉ, trực tiếp gọi điện cho tôi là được rồi, tiền tôi đã đóng, đến lúc đó đừng làm cho tôi cảm thấy không thoải mái, nghe chưa?"

Sắc mặt bác sĩ có hơi gượng gạo, nhưng vẫn cười hờ hững như trước: "Vị tiểu thư này xin cô hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi vẫn còn có y đức."

"Tốt nhất là như thế." Cô ta nói thầm một câu, lạnh lùng quay người rời đi.

Bên trong khoa, mùi thuốc khử trùng tràn ra, cô ta dù sao vẫn cảm thấy chỗ nào cũng đều bẩn thỉu.

Lúc đi qua hành lang, cô liếc mắt nhìn lại, một bóng dáng quen thuộc làm cho bước chân cô thoáng chốc dừng lại, trừng mắt lên, hô hấp như là bị nghẹn ở cổ! Cô sợ đến nỗi dù đã đeo khẩu trang nhưng mặt mũi vẫn trắng bệch, nhìn ngó chung quanh, vội vàng trốn vào bên trong một cánh cửa.

... Chết tiệt, Hạo vì sao lại ở chỗ này?!

Trái tim Tần Cẩn Lan kinh hoàng, đem khẩu trang che lại càng thêm kín đáo.

"Vị tiểu thư này, cô..." Y tá đi tới, muốn nhắc nhở nàng nơi này là phòng y tế.

"Tôi đứng ở đây một lát, sẽ đi bây giờ đây." Tần Cẩn Lan chột dạ mà nói ra một câu.

Hơn thế cô ta còn đang kinh ngạc, Hạo rốt cuộc tới đây làm cái gì?

Nơi đây chính là khoa sản ...

Lông mi của cô càng nhíu chặt, lởn vởn trong đầu một dự cảm không tốt.

Mà ở bên ngoài, Thượng Quan Hạo cùng bác sĩ thấp giọng nói chuyện với nhau, mắt lạnh lẽo, khi nhìn đến một bóng dáng trong căn phòng ở phía xa thì hòa hoãn ra một chút, rõ ràng ngưng động lại một chút phức tạp.

"Chăm sóc thai nhi cho tốt thì sẽ không có chuyện gì, có điều là anh phải làm cho tâm trạng của cô ấy được tốt lên, liên tục như thế này sao được? Chuyện lớn nhất, không phải là đứa con trong bụng cô ấy sao? Tình mẫu tử, anh hãy cùng cô ấy nói nhiều về chuyện này, biết không?" Bác sĩ ghi chép mấy câu cuối cùng, hết lòng dặn dò.

Thượng Quan Hạo không nói gì, thủy chung nhìn vào hình bóng người con gái mặc đồ trắng tinh ở kia.

"Có thuốc an thần không?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

"Thuốc an thần?" Bác sĩ sửng sốt mà kêu một tiếng, nhìn hắn, "Anh có lầm không? Đó là loại thuốc có ba phần độc tính, trong thời kỳ mang thai tốt nhất thuốc gì cũng không được uống, đó có phải là con của anh không hả, mà anh muốn giày vò như vậy..."

"Tôi chỉ tùy tiện hỏi..." Sắc mặt Thượng Quan Hạo ủ dột, lên tiếng nói: "Không cần cho là thật."

Chờ bác sĩ căn dặn vài câu sau đó rời đi, Thượng Quan Hạo mới chậm rãi đi vào.

Tay chống đỡ bên cạnh nàng, Thượng Quan Hạo cúi người, khẽ đẩy bình nước biển ở trên ra.

"Đứa bé tốt lắm, cái gì cũng đều tốt, cho nên em tốt nhất đừng trong lúc tâm trạng của bản thân không tốt mà bỏ nó đi... Nếu mà em làm như thế, tôi sẽ không bỏ qua cho em..." Bên trong giọng nói của hắn có tồn tại khí lạnh.

Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ chậm rãi mở ra.

Trong ánh mắt nàng có một tầng sương mỏng, hơi nước mịt mờ, như là quanh năm suốt tháng không thay đổi.

Cánh môi yếu ớt kéo lên, khẽ nói: "Thượng Quan Hạo, anh sẽ đối xử với tốt với nó sao?"

Ánh mắt của Thượng Quan Hạo dần dần rét lạnh, nhìn nàng chăm chú một lúc lâu nói: "Con của tôi, tôi tất nhiên sẽ đối xử tử tế."

Trong mắt nàng như là có nghìn con sóng lướt qua vô cùng vô tận, mệt mỏi nhắm mắt lại, đôi mi dài run rẩy. Nàng gật đầu, nghiêng mặt đi: "Vậy là tốt rồi... Anh hãy nhớ kỹ, nó cùng với tôi không có quan hệ gì, hận thù cùng sự độc ác của anh cứ trút hết cho tôi, đừng ngại... Anh nhớ kỹ phải đối xử với nó tốt một chút..."

Nếu như bởi vì chúng ta không có duyên làm vợ chồng, nếu như bởi vì anh không thương tôi, cứ thế có thể lăng nhục làm tổn thương tôi đến thế, thì không có vấn đề gì. Thế nhưng, một chút máu mủ trong bụng tôi, nó cũng có liên quan với anh, có thể giành được một chút thương yêu tốt bụng từ anh không?

Một câu nói, làm cho khuôn mặt của Thượng Quan Hạo có hơi tái đi, bàn tay chống ở bên cạnh nàng nắm chặt lại.

Hắn muốn rời khỏi đây, hắn muốn băng lãnh mà phất áo bỏ đi, hắn muốn tiếp tục tàn nhẫn... Thế nhưng nắm đấm ở bàn tay run rẩy buông ra, ôm sát thắt lưng của nàng, để nàng nhắm mắt lại an tĩnh mà ở trong ngực hắn.

Thế nhưng nàng không có trợn mắt lên, mặc cho bàn tay hắn muốn dùng bao nhiêu sức lực, có bao nhiêu động tác nguy hiểm, đôi mi dài của nàng đều khẽ nhắm lại không hề nhìn, không có chút phản ứng.

Hắn cúi đầu, run run hôn lên đôi môi đỏ tươi mềm mại của nàng, sít sao che phủ, tiếp tục, không nặng không nhẹ mà cắn xuống phía dưới.

Dây dưa thế này, tựa như bọn họ ngoại trừ đứa bé này ra, còn có mối liên hệ như trước.

Mà một màn thế này, bị người phụ nữ đeo khẩu trang ngoài cửa sổ thuỷ tinh nhìn thấy, tay chân lạnh ngắt run lên.

Tần Cẩn Lan trơ mắt nhìn ...

Hắn cúi đầu nói chuyện cùng Tần Mộc Ngữ, tay hắn dò dẫm trên phần bụng của nàng qua lớp chăn mỏng, hắn ôm chặt nàng hôn nàng...

Người đàn ông bên trong chính là chồng mới cưới cách đây chưa lâu của cô!!!

Đầu óc Tần Cẩn Lan như là muốn nổ tung, cô dùng hết toàn bộ sự kiện nhẫn mới không đập vỡ cái cửa thủy tinh này, dùng hết toàn bộ sự kiềm chế mới không đập bể cửa mà chạy ào vào! Lửa giận cùng hận ý trong con mắt cô phun trào, thế nào cũng nghĩ không ra, người một tuần trước còn ở trong bệnh viện, bị đánh cho chảy máu đầu suýt chết, giờ đây lại quấn quýt với Hạo ở cùng một chỗ!

Bọn họ mới vừa kết hôn vài ngày...

Hắn ngay cả tuần trăng mật không thể thiếu với vợ cũng hủy bỏ! Nhưng lại giúp đỡ cái con tiện nhân này!

Móng tay cắm vào lòng bàn tay, Tần Cẩn Lan hận đến sắc mặt tái xanh, hàm răng như muốn cắn đứt mọi thứ, đau nhức kịch liệt vẫn không kéo được lý trí của cô. Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, cô loạng choạng thụt lùi hai bước, nhìn thấy bảng tên, còn nghĩ nơi đây là khoa nào, tiếng ong ong trong đầu càng thêm vang!

"Cô đang nói bệnh nhân ở trên giường bệnh tại phòng nghỉ sao?" Bác sĩ ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Tần Cẩn Lan giống như gặp quỷ, đôi mắt oán hận và hung ác càng rõ "Đúng... Cô ta bị bệnh gì, hả?"

Là bệnh lây qua đường sinh dục hay bệnh giang mai? Còn là cái bệnh gì mà nhận không ra ở đây!

Bác sĩ vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên cười rộ lên: "Bị bệnh? Người ta không bệnh, là mang thai, làm sao vậy?"

Hai chữ đó, như sấm sét lại lần nữa nổ vang trong đầu cô ta!

Tần Cẩn Lan hồi lâu mới phản ứng, trên mặt hiện lên một nụ cười xanh xao, run giọng hỏi: "Mang thai? Cô nói cô ta đang mang thai?... Là con của ai? Cô ta là mang thai con của người nào!"

Cô bỗng nhiên mắc chứng cuồng loạn rít lên, làm cho cả phòng giật nảy mình, một người y tá bưng khay thuốc cũng bị hù dọa sợ đến rớt xuống.

Bác sĩ cũng rất ngạc nhiên hết sức, nhíu mày: "Cô ồn áo cái gì? Người phụ nữ này cô có bệnh gì mà ở chỗ này nháo nhào lên hả? Người ta đến kiểm tra thai nhi thì làm sao? Con ai? Đương nhiên là của chồng nhà người ta, bây giờ còn ở bên giường đấy chứ đâu, bản thân không có mắt mà nhìn hả!"

Bác sĩ nói xong đứng dậy giúp y tá dọn dẹp: "Thần kinh, bệnh viện đã truyền cho cô cái gì rồi chọc giận cô thế hả?"

Tần Cẩn Lan còn lại là một hồi run rẩy, đỡ cái lên bàn.

Cô không tin được, lật qua bản ghi chép của bác sĩ, trong phòng y tế có người hét lên một tiếng đi tới ngăn cản, bên tai tiềng ồn ào ong ong, Tần Cẩn Lan cái gì cũng đã đều nghe không được, cô gắt gỏng mà lật tới một tờ giấy, thấy rõ ràng ghi chép kiểm tra của bọn họ, phía trên nhìn thấy rõ ràng tên của Tần Mộc Ngữ thời gian mang thai là 75 ngày... Mà chỗ ký tên của người nhà, mấy chữ cứng cáp rõ rệt, chồng: Thượng Quan Hạo.

Nét bút kia, kiêu ngạo lộ ra sự lạnh lùng nghiêm nghị, thoải mái mà cuồng vọng, cô lại quen thuộc nhất trên đời.

Tay Tần Cẩn Lan, run rẩy, dường như cũng dừng không được nữa.

Không còn kịp rồi....

Cô không ngờ không còn kịp rồi...

Lòng như lửa đốt muốn cùng hắn kết hôn, cô đã tự tử, cô đã vu oan, cô thậm chí còn thuê sát thủ làm mọi thứ phạm tội, cô ngay cả trong hôn lễ cũng không ngại dùng mạng sống trói buộc bước chân hắn đi đến tỉnh M! Khoảnh khắc mang nhẫn vào, cô còn cho là cô đã chiếm được hắn, cả đời cũng không mất đi nữa!

Là không còn kịp rồi.

Từ lúc trước khi bọn họ kết hôn, Tần Mộc Ngữ cũng đã có thai, nó cùng chồng của cô, có một mối liên hệ máu mủ!

Trong phòng y tế hỗn loạn, chỉ thấy một người phụ nữ làm bậy lật tung bản ghi chép của bác sĩ, chảy nước mắt cười ha hả, tiếp theo đó là tức giận mắng chửi, nhân viên y tế trước khi cô ta la lối khóc lóc đã bắt lấy bản ghi chép trên tay cô ta, chỉ cảm thấy cô ta điên rồi, bên cạnh có một y tá gọi điện bảo nhân viên an ninh bệnh viện tới.

Tần Cẩn Lan lại kịp thời dừng càn quấy, con mắt màu đỏ tươi, tay chống trên cái bàn căm hận mà nhìn hết mọi người ở đây: "Các người cho rằng tôi bị bệnh đúng không? Tôi nói cho các người biết tôi không bệnh, là hết thảy các người bị bệnh!"

Khẩu trang của cô ta rớt xuống, lại tự mình mang lên lần nữa, u ám mà cười nhạt, chống đỡ cơ thể, vênh mặt ưỡn ngực mà đi ra ngoài.

Các y tá bác sĩ đều vì một màn trước mắt sợ ngây người.

Cô ta, rõ ràng là xinh đẹp, xinh đẹp làm cho người ta không thể chống cự lại không biết vì chuyện gì mà bị bức tới tình trạng này!

************************************

Đêm, tối đen như mực như nuốt lấy mọi thứ.

Tần Cẩn Lan mở cửa xe, trở lại khu nhà cao cấp ven biển.

Cô ta mở cửa sổ xe, đốt một điếu thuốc, bởi vì lâu lắm không hút, một bên nghẹn ngào, nghẹn ngào đến nước mắt như muốn ứa ra. Mắt cô ta đỏ tươi, mở điện thoại của mình ra, lật đến bức ảnh vừa mới chụp.

Cô từ trước đến nay cũng không có theo dõi người khác, không biết thì ra rình trộm chụp ảnh là một việc thích thú đến như vậy, như đâm ngược kiếm lên, không nghĩ là sẽ có máu thịt lẫn lộn, nhưng cô thích cái loại cảm giác sảng khoái cá chết lưới rách.

Sương mù lượn lờ, tấm ảnh trên điện thoại di động chiếu ra...

Hắn chạy xe chở Tần Mộc Ngữ đi tới khu nhà ở gần Tín Viễn, hắn thay nàng mở cửa dắt nàng đi ra, hắn mang nàng đến cánh cửa chỗ làm thủ tục giấy tờ vào ở, hắn gạt bỏ vùng vẫy giãy dụa của nàng, cứng rắn mà ôm lấy nàng, đi vào khu nhà ở cao cấp bên trong chơi đùa...

A... Tần Mộc Ngữ, mày có con có đúng không?

Con mẹ nó mày cho rằng có con, là mày có thể mang Hạo ở bên cạnh tao đoạt lấy có đúng không?

Cô run rẩy, không để ý đến điếu thuốc đang cháy lúc nào đã rớt vào mu bàn tay cô, cô ở trong xe hét lên một tiếng, tay run run, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống phía dưới.

Đốt cháy một góc tấm thảm bên dưới, Tần Cẩn Lan giơ giày lên, gắt gao mà giẫm vào.

Một lát, hoảng sợ cuối cùng cũng đi qua.

Cô ôm lấy mu bàn tay, mở ra, nhìn vào một vết nhỏ bị tàn thuốc làm bỏng, nhớ tới dấu vết trên cổ Tần Mộc Ngữ kia!

"Làm sao lúc trước không giết chết mày luôn đi chứ..." Cô ngấn lệ, nghiến răng nói: "Tần Mộc Ngữ, mày chết thật tốt..."

Tấm ảnh ở trong điện thoại vẫn còn đang tự động truyền đi, Tần Cẩn Lan nhìn thoáng qua, dữ tợn mà cười rộ lên: "Mày không chết đúng không? Tốt... Không bằng tao cho mày tận mắt nhìn thấy đứa con của mày chết như thế nào, nhất định sẽ rất đã...."

"Ha ha ha ha...." Trong xe bộc phát ra một trận tiếng cười, cô cười đến nước mắt cũng chảy ra.

Mà lúc này cô cũng không có chú ý tới, có một chiếc xe, nhẹ nhàng đỗ ở phía sau cô.

Ngự Phong Trì đôi mắt đục ngầu nhìn con đàn bà này, không biết cười cái gì, nhưng nhìn qua cửa kính xe, mơ hồ có thể thấy dáng dấp dữ tợn của cô ta, khiến hắn liên tưởng đến bốn chữ "Tâm thần phân liệt".

Thời gian ở tỉnh M, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì làm cho Thượng Quan Hạo không tìm được hung thủ lại hủy án? Là ai dùng tính mạng của Tần Chiêu Vân uy hiếp cưỡng bức Mộc Ngữ, không cho nàng nói rõ chân tướng với cảmh sát?

Một mối nghi ngờ trong đầu hắn bốc lên, gần như sống động vẽ lại.

************************************

Đêm khuya, sóng biển đánh vào rồi rút đi cũng trở nên mệt mỏi rã rời.

Thượng Quan Hạo mở cửa phòng, cầm chìa khoá đặt lên bàn, vừa mới chuẩn bị lên lầu, thì thấy được bóng dáng ngủ ở sô pha.

Đồ ngủ màu tím nhạt, là hắn từng đưa tiền cho cô mua, cô mặc cái này ngủ ở sô pha, đêm lạnh cóng, cửa sổ cũng không đóng, gió biển thổi vào hơi lạnh đến thấu xương.

Thượng Quan Hạo nhíu mày.

"Cẩn Lan... Cẩn Lan..." Hắn đi qua, khe khẽ vỗ vỗ khuôn mặt của cô, "Dậy đi, đừng ngủ ở chỗ này."

Tần Cẩn Lan giả vờ lúc này mới tỉnh lại, mắt nhập nhèm mở ra, bên trong hơi ướt ướt.

Thượng Quan Hạo nhíu mày: "Em làm sao vậy? Đã khóc sao?"

Tần Cẩn Lan nức nở nghẹn ngào nhào vào trong lòng hắn.

Ngực Thượng Quan Hạo có hơi rung động, mặc dù cô đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy, thế nhưng lúc này cô nhào vào trong lòng hắn khóc, lại toàn thân lạnh cóng, xơ xác tiêu điều biến thành yếu ớt.

"Làm sao vậy?" Hắn vuốt ve tóc cô ta, hờ hững nói ra.

"Hạo... Em vừa mới đi gặp bác sĩ, chính là người lần trước, trước khi làm đám cưới đã kiểm tra cho chúng ta, anh ta đã cầm báo cáo của em, anh ta nói... Anh ta nói..." Tần Cẩn Lan cũng nói không được nữa, khóc không thành tiếng.

Con mắt Thượng Quan Hạo giật giật, đã hiểu rõ.

"Anh ta nói không có hy vọng?" Hắn thản nhiên hỏi.

Tần Cẩn Lan lắc đầu, khóc càng thêm lợi hại: "Em không biết, em thực sự không biết, chúng ta sau này có thật vĩnh viễn đều không có thể có con phải không? Hạo, anh có vì vậy mà không muốn em nữa không? Anh có không?"

Trong con mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một tia rét lạnh.

Không muốn cô sao?

Suy nghĩ này, không phải chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Cũng không chỉ một lần.

Giống như một lần kia hắn nhận thấy được có người theo dõi, chính miệng người đó nói tên Tần Cẩn Lan.

Giống như mấy giờ trước đám cưới, hắn tra được thông tin liên lạc của cô, xác nhận một hồi âm mưu đó là cô sắp đặt.

Lại giống như, thấy được khoản tiền của công ty được chuyển đi, làm cho những tâm địa độc ác cùng đê tiện của cô rõ ràng bày ra trước mắt hắn...

Cô tới nói cho tôi biết, Cẩn Lan, tôi vì cái gì còn muốn cô?

Thượng Quan Hạo cầm lấy cổ tay nàng đang ôm lấy hắn cứng rắn mà lôi ra, mặt lạnh lùng, giọng thản nhiên nói: "Chuyện này, tôi đã biết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net