Chương 161: Tôi Cũng Muốn Đi Tìm Cô Ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mắt Lam Tử Kỳ sáng lên, nhìn cô.

Ánh mắt trên mặt hắn lưu luyến, miệng lại cất lên mấy tiếng: "Đúng, thứ tôi muốn chính là Tín Viễn."

Cho nên "Tên kia" ở trong lời hắn nói, chính là Thượng Quan Hạo.

Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ cực kỳ tái nhợt.

Buông đôi mi dài xuống, Tần Mộc Ngữ dắt tay Tiểu Mặc, khe khẽ lừa hai câu muốn cậu bé đi ngủ, Tiểu Mặc ngoan ngoãn buông cái thìa xuống, lễ phép chào Lam Tử Kỳ, lúc này mới theo chân Tần Mộc Ngữ đi lên lầu.

Chiếc khăn trong tay Lam Tử Kỳ bị nắm chặt, dính kem tươi vào ngón tay, lau như thế nào đều cảm thấy không dễ chịu.

Trong đại sảnh khách sạn đợi khoảng 10 phút, cô rốt cuộc cũng chậm rãi đi xuống.

Đến khi làn váy kia từ từ xuất hiện trong tầm nhìn, khóe miệng Lam Tử Kỳ mới dẫn ra một nụ cười.

"Em cái cô gái này, mỗi lần có chuyện gì muốn cầu xin tôi đều là cái vẻ mặt này, do dự lưỡng lự, dường như muốn lấy đi của em nửa cái mạng..." Hắn châm biếm, đôi mắt hẹp dài buông xuống, vươn tay "Sang đây, tới chỗ này."

Bàn tay ở giữa không trung kia, Tần Mộc Ngữ nhìn nửa buổi, cuối cùng khẽ hít một hơi, bàn tay đặt ở trong lòng bàn tay hắn.

Lam Tử Kỳ nắm lấy tay cô, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô ngồi ở trước mặt hắn.

Hai chân tách ra, đúng lúc kéo lấy cơ thể vốn nhỏ nhắn tinh tế của cô, hắn cúi xuống, hai tay tùy ý mà đặt trên đầu gối, cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô, đối diện với cái trán của cô.

"Em nói đi, lần này lại có chuyện gì muốn cầu xin tôi?" Hắn tùy ý hỏi.

Nhưng cô lại trầm mặc không nói.

Khuôn mặt Lam Tử Kỳ tuấn dật bức người dưới ánh đèn êm dịu của đại sảnh mà có chút không thực, thấp giọng nói: "Em nhìn xem, đổi lại em là tôi, thì em sẽ thích cái dáng vẻ lúc này đây của bản thân không?... Giống như trong lúc này chúng ta thực sự có phần không hòa hợp, nếu như tôi là một người đàn ông bình thường, em cầu xin tôi, tôi không nên một chút điều kiện cũng không đề cập đến, như vậy không phải tôi sẽ chịu thiệt sao, trong lòng em lại có chút bất an."

Mang theo một tia ngang ngược đặt trán hắn tựa vào trán cô, lưu lại một chút giày vò, hơi thở đối diện nhau có thể cảm nhận được.

Hắn nhíu mày, tiếp tục nói: "Em nói cái gì đi chứ? Đơn giản nhất, Tần Mộc Ngữ, em theo tôi một đêm, muốn cái gì tôi cũng đều cho em."

Lực trên bàn tay Lam Tử Kỳ mạnh thêm, đem cô ôm chặt lấy, càng cau mày thêm.

"Nhưng em có biết không? Tôi thật muốn nói ra câu này, hứng thú này có thể thay đổi." Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô "Tôi không muốn phải bám lấy mãi một người phụ nữ, tôi cũng không muốn em mãi như thế này, mang theo con chồng trước, trong đầu vẫn không nghĩ tới người nào khác... Cho nên Tần Mộc Ngữ, em có thể lại không biết xấu hổ, muốn cái gì thì nói thẳng đi."

Hắn cười nhạt tự giễu: "Dù sao tôi cũng không đưa ra điều kiện gì."

Tần Mộc Ngữ rốt cuộc cũng ngước mặt lên, không móng ngóng hi vọng, lại là lạnh nhạt.

Lam Tử Kỳ liếm môi, không nhìn đến cô "Vị hoành thánh Lam Môi kia quả thực không sai, là em thích hay là con em thích?"

Người đàn ông này lại nói sang chuyện khác, cô cũng lười nhác cùng hắn tranh luận.

"Tiểu Mặc từ trước đến nay không dễ dàng nói sở thích cho người khác, tôi cũng chỉ có thể đoán." Cô khẽ nói một câu, đánh mắt nói "Tôi là muốn cầu xin anh một việc. Sau này đến thành phố Z, anh có thể giúp tôi bảo vệ Tiểu Mặc được không?"

Lại là bảo vệ con...

Lam Tử Kỳ ở trong lòng chửi đổng một câu, hắn thật đúng là đoán một chút cũng không sai.

"Bảo vệ làm sao? Tôi chuẩn bị cho nó một hộp giữ ấm, mỗi ngày tìm người trong nom nó, không để nó gặp chuyện, không để nó không vui, không để nó bị bệnh... Là như thế sao?" Hắn lại bắt đầu cáu kỉnh cầm khăn lau tay.

"Không phải." Tần Mộc Ngữ nói ra hai tiếng.

Trong đôi mắt trong suôt của cô có tồn tại ít căng thẳng: "Tôi muốn anh che chở cho nó, nếu ai dám cướp nó từ trên người tôi, ai dám động đến nó dù chỉ một chút, tôi đều muốn dùng mạng kẻ đó để bồi thường."

Mí mắt Lam Tử Kỳ lại lẫn nữa nhảy nhảy lên.

"Em lại động một tí là chết hả... Em có cừu oán với ai?" Hắn hỏi.

Cảm giác tội lỗi trong mắt Tần Mộc Ngữ nổi lên, liền dịu dàng như nước, đưa tay nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Anh giúp tôi đi, Lam tổng, anh phải giúp tôi, tôi thực sự sẽ cùng anh một đêm."

Lam Tử Kỳ cảm nhận hơi ấm trên bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô mãi hồi lâu, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."

Nói xong thoát ra, đem hoành thánh chưa ăn xong ném lại trên bàn, bóng dáng dong dỏng cao đứng lên, đi về phía phòng ở trên lầu.

Tần Mộc Ngữ tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, tiếu ý tiêu tan, trong ngực thờ dài một hơi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vắng lặng có phần nhợt nhạt, ngón tay cũng run run, nhưng cô biết rõ đây là Lam Tử Kỳ đã đáp ứng rồi, hắn hỉ nộ trước đến này đều biểu hiện ra ở trên mặt, nhưng nguyện vọng của cô, hắn cũng luôn dùng cách thô bạo này để bằng lòng.

Đứng dậy, cô nhìn vào bóng đêm mịt mờ bên ngoài khách sạn, ánh mắt vắng lặng.

************************************

Thành phố Z.

Trong tòa cao ốc vừa mới sửa sang lại còn có chút mùi khí mê-tan gay mũi.

Đem tài liệu về Tín Viễn đặt ở trên bàn làm việc của Lam Tử Kỳ, Tần Mộc Ngữ nhìn qua: "Toàn bộ thứ anh muốn đều ở chỗ này, ba trang sau là tôi tự mình làm thêm, rất quan trọng đó, anh có thể xem qua."

Lam Tử Kỳ cầm lấy tài liệu, lật xem.

Cái cô gái này, làm việc rất hiệu quả, đó là điểm hắn thích nhất.

"Trước tiên để ở chỗ này đã đi, buổi tối tôi sẽ cùng anh ta và mấy người bạn cũ ăn cơm cùng nhau, tôi muốn nhắc nhở anh ta một lần cuối cùng, nếu như vẫn còn không được, quên đi", Lam Tử Kỳ đảo qua vẻ mặt của cô "Em cũng đến đi."

Tần Mộc Ngữ đang giúp hắn thu dọn tách cà phê, tay run lên, cà phê còn sót lại bên trong bị vung ra.

"Xin lỗi!" Cô cuống quít rút khăn tay ra, lau lau văn kiện bị ướt nhẹp trên bàn hắn.

Lam Tử Kỳ từ đầu tới cuối dừng ở biểu cảm của cô: "Không muốn?"

Tần Mộc Ngữ khẽ hít một hơi: "Tôi vừa mới liên lạc được với một bệnh viện, tối nay muốn mang Tiểu Mặc đi xem, tôi cùng bác sĩ đã có hẹn trước."

Lam Tử Kỳ cười nhạt một cái: "Tôi đây sẽ suy nghĩ làm như thế nào... Bằng không, tôi bỏ bữa tiệc đi theo em?"

Một câu nói, khiến khuôn mặt Tần Mộc Ngữ hơi đỏ lên.

Hắn tức giận, cô dứt khoát không nói lời nào.

Ngón tay gõ gõ trên tập tài liệu, mắt cúi xuống lạnh lùng, khiến người ta nhìn không ra chút biểu cảm nào của hắn, Tần Mộc Ngữ dứt khoát một câu cũng không nói, đem ly cà phê thu dọn cho tốt, giúp hắn rót một ly rượu, lại lần nữa bưng vào, thân thiết mà đặt ở trong tầm tay hắn.

Đang muốn đi, hắn liền nắm lấy cổ tay cô.

Lam Tử Kỳ nén giận, sắc mặt xám lại, đứng dậy đột nhiên túm lấy cổ tay cô, cô lảo đảo ngã vào trong vòng tay vẫn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá, hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng của cô, đem cô giữ ở trong ngực.

Khuôn mặt hắn cúi xuống, đối diện đôi môi đỏ mọng của cô, hơi thở của hắn cũng đã làm cho cô sợ hãi dồn dập.

Tay Tần Mộc Ngữ chống trước ngực hắn, hoảng hồn chưa bình tĩnh lại.

"Em nói tôi có nên cưỡng bức em hay không?" Hắn lạnh lùng hỏi.

Trái tim Tần Mộc Ngữ nhảy đến loạn nhịp, gương mặt tái nhợt, lắc đầu.

Lam Tử Kỳ cười nhạt: "Vậy hôm nay thử xem."

Nói xong bàn tay hắn nắm chặt phía sau gáy cô, đột nhiên bao phủ lấy đôi môi đỏ tươi của cô! Cái tư vị ngày đó muốn cự tuyệt cũng không có thưởng thức qua, hôm nay rốt cuộc có thể nếm được. Hắn không nghĩ tới cô lại ngây ngô như thế, mùi vị đôi môi trong veo mềm mại, muốn thăm dò sâu thêm, nhưng đụng phải hàm răng cô chắn lại, yếu ớt, nhưng là ương ngạnh mà chống đỡ.

Lam Tử Kỳ nhíu mày, hận không thể mở hàm răng của cô ra mà vuốt ve.

"Edwiin? Đây có phải tài liệu anh cần tìm?" Cô thư ký cao gầy đẩy cửa đi vào dò hỏi.

"Ah!!!" Cảnh bên trong lại dọa cô ta, che miệng, tài liệu trong tay rơi xuống.

Mí mắt Lam Tử Kỳ cũng nhảy lên, lực trong tay đột nhiên nới lỏng ra.

Tần Mộc Ngữ thừa cơ hung hăng đẩy hắn ra, lưng không cẩn thận đụng vào bàn làm việc, cô đau đến nhăn mặt lại, nhưng cố gắng chống đỡ cơ thể, ánh mắt tràn ngập oán hận mà nhìn Lam Tử Kỳ!

"Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, nhưng..." Thư ký hoảng hốt lo sợ mà giải thích.

Tần Mộc Ngữ chẳng muốn nói cái gì nữa, kéo khăn giấy mà lau trên môi, tùy ý lách qua bên cạnh cô thư ký mà rời khỏi phòng.

Một tiếng đóng cửa "Thịch!" vang lên, muốn làm run lòng người.

"Edwiin? Tôi ..."

Ánh mắt Lam Tử Kỳ yên tĩnh nhìn chăm chú vào cánh cửa, phất tay với thư ký, thản nhiên nói: "Đừng để ý tới cô ấy, tùy cô ấy đi!"

Thư ký lúc này mới im lặng, không có mở miệng nữa.

************************************

Màn đêm chậm rãi buông xuống.

Giang Dĩnh ngồi ở ghế phụ bên trong xe, nhìn vào kính mà chuẩn bị lại bản thân một chút, cảm thấy trang điểm không có chỗ sơ hở. Cô cười kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh: "Hạo, là ở đây sao? Em cảm thấy gu thưởng thức của Tử Kỳ vẫn không đổi, anh ấy luôn luôn thích loại phong cách kiến trúc này, ngay cả công ty cũng thiết kế như vậy."

Thượng Quan Hạo dừng xe lại, nhìn lướt qua kiến trúc tòa nhà xa xỉ trong khu phố, đem toàn bộ thu vào trong mắt, đích thật đây là phong cách của Lam Tử Kỳ, đôi môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt nói: "Buông tay ra."

Giang Dĩnh khẽ cắn môi, nụ cười vẫn tươi như trước: "Em không buông, anh định làm gì em sao?"

Thượng Quan Hạo hờ hững quét mắt qua.

Sắc mặt Giang Dĩnh dần dần trở nên khó coi, cũng buông lỏng tay hắn ra, xì hai tiếng: "Cái son môi này thật khó ăn, em còn tưởng vị giống như ăn hoa quả có thể ăn vào..."

Rút hai tấm khăn giấy, cô không thể làm gì khác hơn là lau đi lại tô lại.

Thượng Quan Hạo quay đầu lại, mở cửa xe. Anh không thể không thừa nhận bản lĩnh làm tiêu tan xấu hổ của người phụ nữ này thuộc loại hạng nhất, gần như không có bất luận khe hở nào, cho dù là anh không có bất cứ phản ứng nào, cô ta cũng có thể tự vênh váo mà vui cười.

Xuống xe, nhưng phát hiện cô ta còn chưa cùng đi lên.

Quay đầu, phát hiện cô đang đỡ lấy xe, gian khổ mà giẫm lên đôi giày cao gót của mình.

Thấy Thượng Quan Hạo nhìn, cô lúng túng nói: "Gót giày có chút khó đi, có thể đỡ em một tý được không?"

Bóng dáng cao ngất của anh đi tới, nắm tay nâng cánh tay của cô, cô loay hoay một hồi, lúc này mới cảm thấy thư thái hơn. Mặt mày đau khổ nhưng vẫn khẽ cười, cô thấp giọng nói: "Rõ ràng nhìn cả buổi như vậy nhưng vẫn không đến giúp, hay anh đến một chút trợ giúp cũng cần em phải cầu xin." Cô lắc đầu cười, tự giễu "Những người làm trong nhà anh vẫn gọi em là Giang tiểu thư, nhưng chỉ có nhân viên chuyển phát kia..."

Cô ngước lên: "Ngày hôm qua nhân viên chuyển phát kia nghe mọi người gọi em là Giang tiểu thư, rất ngạc nhiên, hỏi em ("Cô chẳng lẽ không phải là Thượng Quan phu nhân sao?") Anh nói em trả lời như thế nào?"

Thượng Quan Hạo nhìn qua, ưu nhã mà hờ hững nói: "Tình trạng hôn nhân của tôi trước nay vẫn viết hai chữ "Mất vợ", cho dù là cô nhìn không thấy, tôi không phải cũng nói qua cho cô rồi sao."

Đêm vốn dĩ đã rất lạnh, nghe anh nói ra những lời này, Giang Dĩnh đến hít phải một ngụm khí lạnh, cảm thấy tứ chi đều bị đông lạnh.

"Em đây khi nào chưa lên làm Bà Quan, thì em còn chưa thể chết." Cô nhíu mày nói ra.

Tiếp theo trong nháy mắt, cô hý hoáy trên giày cao gót, đứng vững lần nữa, nhìn bản thân đã cao tới miệng hắn, lại nở nụ cười, đánh một ngón tay: "Khoa học có nói, điều kiện làm bạn tình tốt nhất là thân cao, đi thôi Thượng Quan tổng."

Cánh tay cô giống như rắn nước vòng qua tiến vào.

Thượng Quan Hạo dừng một chút, xét thấy đôi giày cô ta mang mang thật khó chịu, không có bỏ qua.

Mà bây giờ ở tầng mười bảy.

Tần Mộc Ngữ đón lấy Tiểu Mặc từ trong tay một nam đồng nghiệp, khẽ cười nói: "Cảm ơn, cảm ơn anh đã dẫn thằng bé từ khách sạn qua đây, đỡ cho tôi phải đón nó một chuyến nữa."

"Không sao, cục cưng bé nhỏ của cô cũng rất láu lỉnh!" Nam đồng nghiệp mới tới cười tươi, khẽ cầm cánh tay nhỏ bé của Tiểu Mặc.

Tiểu Mặc lễ phép mà vẫy tay chào: "Tạm biệt anh."

"Ông tướng của tôi..." Nam đồng nghiệp la lên "Chú so với mẹ nhóc còn lớn hơn, dám gọi chú một tiếng anh sao? Cái miệng nhỏ nhắn này..."

Mọi người trong phòng cười rộ lên, cách một khoảng, cửa phòng Tổng giám đốc khép hờ, Lam Tử Kỳ lạnh lùng đảo qua, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, tờ giấy cầm ở trong lòng bàn tay nắm chặt, giống như phát tiết.

Điện thoại rung lên.

"Các người tới rồi sao?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

"Tử Kỳ, chúng tôi muốn đi lên trên xem có được không? Tôi nghe nói anh đang lưu luyến một nhân viên! Ha ha, tôi muốn lên xem là người nào mới được..." Tiếng Giang Dĩnh hưng phấn từ bên trong điện thoại truyền ra.

Lam Tử Kỳ nhíu mày: "Cô ồn ào cái gì? Chỗ nào cũng có chuyện của cô!"

"Tôi mặc kệ, Hạo cũng muốn nhìn một chút, có đúng không?" Cô ngửa khuôn mặt cười tươi như hoa.

Lam Tử Kỳ nhức đầu, lại hướng về bên ngoài liếc mắt một cái, Tần Mộc Ngữ ôm Tiểu Mặc, đã xuống dưới thang máy, hắn mới nói: "Đi lên đi."

Hắn ngắt điện thoại.

Đại sảnh lầu một...

"Ha ha, anh ấy có tật giật mình..." Giang Dĩnh kéo tay Thượng Quan Hạo, cười đến đau hông.

Thượng Quan Hạo tùy ý mà hỏi: "Cô đã đứng vững được chưa?"

Giang Dĩnh lúc này mới cười tươi đứng vững vàng, khé hít một hơi, nói: "Em hôm nay mới thất thường một tý, ngày thường em như thế nào anh còn không biết sao? Em rất vui vẻ chọc ghẹo Tử Kỳ, nếu như không phải anh ấy nói cho em biết anh ở chỗ này, em sợ rằng có tìm hết toàn thế giới cũng không tìm được, cho nên hôm nay em phải cảm tạ anh ấy."

Gương mặt Thượng Quan Hạo có hơi nhợt nhạt, cũng thản nhiên nói ra mấy chữ: "Có phải không?"

... Tôi đi khắp thế gian tìm người đó, cũng như cô đều tìm không được. Ai có thể giúp tôi?

Cửa thang máy mở ra.

"Hạo, chúng ta vào thôi." Giang Dĩnh nhẹ nhàng nói với anh.

Trong thang máy một đám người đi ra, trong công ty Lam Tử Kỳ lúc nào nhân viên châu Âu cũng nhiều hơn Châu Á, bọn họ cũng không để ý quá nhiều. Nhưng một đứa nhỏ lại thu hút ánh mắt Giang Dĩnh, cô kéo Thượng Quan Hạo đi vào, bỗng nhiên đùa một câu: "Đứa bé đó thật kháu khỉnh, làm sao lại tựa tựa giống anh?"

Thượng Quan Hạo lãnh đạm, đi vào, tùy ý cô nói câu kia, nhìn lướt qua phía cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net