Chương 167: Thiếu Nợ Em, Không Phải Là Lam Tử Kỳ Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mẹ, chú vừa mới ở cùng mẹ và chú Lam, biết mẹ phải không?" Tiểu Mặc hồn nhiên hỏi.

Lông mi Tần Mộc Ngữ run rẩy.

"Chú ấy vì sao lại chảy máu ạ?" Gương mặt Tiểu Mặc nằm trên giường, lẩm nhẩm, tựa như con ếch đáng yêu.

Tần Mộc Ngữ quay mặt đi, không muốn nói chuyện, chỉ là bàn tay nắm chặt.

Vì sao lại không đâm chứ?

Đâm vào, giết anh ta cũng không sao. Cho dù Tần Mộc Ngữ cô có phạm tội giết người, cũng không thể khoan dung cho cái loại người này.

"Chúng ta ăn vịt quay Bắc Kinh nhé, bây giờ mẹ đi gọi." Tần Mộc Ngữ đứng dậy, mái tóc mềm mại rơi trên vai, ánh mắt nhu hòa, mang theo một tia đau nhức. Đầu óc cô bây giờ đau như bị búa bổ, gọi điện.

Cánh cửa đột nhiên lại vang lên.

Tần Mộc Ngữ có phần sững sờ. Cô vừa mới gọi điện xong, không thể đưa đồ lên nhanh đến như vậy mới đúng.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, vừa vặn ba tiếng, mang theo mùi vị cưỡng bách, lạnh lẽo mà đến.

"Ai đó?" Cô nhịn không được, khẽ hỏi.

Tại chỗ cánh cửa đang đóng đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ "Cạch", chốt cánh cửa di chuyển, cánh cửa bị đẩy ra, một bóng dáng lạnh lẽo đi vào, bóng dáng người đứng trên tấm thảm tao nhã mà cường thế.

Tần Mộc Ngữ nhíu mày, trái tim khẽ nhíu chặt, đã biết là ai.

Lam Tử Kỳ cầm thẻ phòng trong tay, lật xem một chút, tùy ý tới bên cạnh bàn, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

"Thẻ phòng này không phải chỉ có tôi mới có sao? Còn đang để chỗ đèn treo tường... Vì sao trong tay anh lại có?" Cô nhịn không được mở miệng hỏi, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, hóa ra ban đầu người đàn ông này có thể ra vào tùy ý phòng của cô, điều này có chút đáng sợ.

"Bởi vì đây là phòng tôi đặt, phục vụ phòng cho rằng chúng ta là vợ chồng, vì mang theo con nhỏ nên mới đặt hai phòng."

Lam Tử Kỳ cúi người, hai tay đặt trên giường, chặn hai bên người cô, đôi mắt hẹp dài gắt gao nhìn chặt cô. "Kỳ thực ngay cả bản thân tôi cũng cho là như thế, nếu như không có chuyện phát sinh ngày hôm nay."

Tần Mộc Ngữ nhìn hắn, có thể nhận ra vẻ nguy hiểm và tức giận.

Buông mắt xuống, cô muốn nói sang chuyện khác, đưa tay chạm vào đầu đứa con bé bỏng: "Tiểu Mặc đừng ngủ ở đây, đợt lát nữa ăn xong tắm rửa rồi ngủ tiếp, như thế này lại bị cảm."

Bàn tay Lam Tử Kỳ lại nắm chặt cổ tay cô, sức lực có phần gia tăng, cổ tay nhỏ bé của cô hoàn toàn bị nắm lấy.

Tần Mộc Ngữ cũng theo đó mà trở nên khẩn trương, nhìn mặt hắn nói: "Lam Tử Kỳ, anh đừng ở chỗ này mà làm liều được không? Tiểu Mặc còn đang ở đây, anh muốn nói cái gì, ít nhất cũng nên tránh xa trẻ con ra."

Lam Tử Kỳ cười nhạt.

Lông mày theo thói quen mà nhíu lại, nhìn mặt cô nói: "Tần Mộc Ngữ, em cũng phải biết có đôi khi làm việc phải tránh xa một số người, không phải lúc nào cũng tốt đẹp, dễ rước họa vào thân... Nhưng hôm nay, không may cho em, cứ vẫn không tránh được tôi. Nếu đã bị tôi nhìn thấy, để xem em giấu được bao lâu?"

Trong ánh mắt cô chợt lộ ra một tia yếu ớt, nhưng vẫn cố giấu đi tỏ ra sự yên tĩnh kiên định, dáng vẻ không chút sợ sệt.

Đôi mắt tuấn dật mang theo ít tơ máu, Lam Tử Kỳ lên tiếng hỏi: "Em giải thích cho tôi, em quen Hạo như thế nào? Biết đã bao lâu rồi? Là có quan hệ gì?... Còn nữa đứa bé này là con của ai? Là của anh ta có phải không?"

Hơi thở lạnh lùng phả ra trên gương mặt cô, gần như đem không khí xung quanh hút đi phân nửa, tiếp tục truy vấn: "Sao? Nói."

Tần Mộc Ngữ cơ hồ bị bức đến thở không nổi.

Cô không nói lời nào, vẫn không thốt ra câu gì như trước, mỗi một lần hắn đề cập đến vấn đề này, cho dù là bị bức đến thế nào, cũng không nửa lời giải thích. Mà Tiểu Mặc ở bên cạnh bị hù dọa đến choáng váng, bàn tay nhỏ bé níu chặt, sợ hãi nhìn hai người lớn ở trên.

Ngọn lửa trong lòng Lam Tử Kỳ bị châm lên, nắm lấy tay cô càng thêm chặt, khuôn mặt thanh tao xám lại.

Hắn vẫn nhẫn nại như trước, trong ánh mắt còn mang theo chút dịu dàng, bàn tay đặt lên vai cô, như là thúc ép, hoặc như là uy hiếp, nhìn chằm chằm vào cô: "Thế nào? Nói ra đi. Đừng có im lặng với tôi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, nhìn hắn khẽ nói: "Đừng quên anh đã nói gì."

"Lam Tử Kỳ, bắt đầu từ ngày anh cứu tôi đã nói, nếu như tôi có chuyện gì không muốn nói, chuyện gì không muốn làm, anh cũng sẽ không ép tôi..." Cô run nhẹ: "Tôi hy vọng anh không quên."

Trước mặt người đàn ông này, cô không có lợi thế gì, mãi mãi đều là cô thiếu nợ hắn, vẫn còn mơ hồ. Cô chỉ có thể sử dụng phương pháp tạm thời này bảo hộ bản thân, cố gắng đừng để bị chiếm lấy quá sớm.

Lam Tử Kỳ phì cười, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên nhẹ nhõm, dường như cũng nghĩ tới trước kia có đồng ý với cô chuyện này.

Thời gian đó, cô như một con ốc nhỏ, đụng vào đều khép chặt lại, có làm cái gì cũng không mở ra được.

Nhưng tiếp theo sắc mặt Lam Tử Kỳ thay đổi, càng trở nên xám xịt khó nhịn, bàn tay mạnh mẽ giữ lấy cằm cô, có phần điên cuồng mà hôn lên đôi môi cô. Tần Mộc Ngữ ấp úng, vội vàng lấy tay đẩy hắn ra, cơ thể mất đi sức lực lại bất thình lình bị hắn đẩy trên giường, Lam Tử Kỳ vẫn mạnh mẽ như trước giữ chặt lấy cánh môi cô, đẩy môi cô ra hôn sâu vào bên trong, kiềm chế cơ thể mềm yếu của cô mặc cho cô giãy dụa nhưng lại không thể động đậy!

Vùng vẫy dữ dội lại không có chút tiếng động.

"..." Tần Mộc Ngữ rốt cuộc lén hít lấy một chút không khí, sắc mặt đỏ lên, hét lớn: "Lam Tử Kỳ, anh đừng làm như vậy."

Mắt Lam Tử Kỳ đục ngầu, tay nắm chặt cằm cô, lạnh lẽo nói: "Em nhắc tôi đừng quên có đúng không? Nhưng Tần Mộc Ngữ... Nếu như tôi không làm chút gì đó với em, em có quên rằng tôi là một người đàn ông không!"

Cô đau đớn đến nghẹn ngào, trên đôi mi dài đã bao phủ một làn nước mỏng manh.

Lam Tử Kỳ nhìn cô, một thân xinh đẹp yếu đuối làm cho rung động, ánh mắt phức tạp, thấp giọng nguyền rủa một tiếng cúi đầu hôn lên cổ cô, hắn chưa từng bị kích động đến thế, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ đem cô để dưới thân mình. Cảm giác bên dưới thỏa mãn đến như thế, cơ thể to lớn run nhè nhẹ, ôm chặt cô, đôi môi nóng bỏng bắt đầu không kiểm soát được.

Tiểu Mặc ở bên cạnh cũng đã sợ đến thay đổi sắc mặt, cậu bé dù có ngu muội cũng biết chuyện gì xảy ra, khuôn mặt bé bỏng trước giờ luôn ngoan ngoãn thay đổi, hung hăng túm lấy quần áo Lam Tử Kỳ: "Thả mẹ cháu ra! Đừng ăn hiếp mẹ cháu!"

Giọng trẻ con bé nhỏ trở nên sắc bén, lửa giận bừng bừng khiến cho sắc mặt trở nên đỏ bừng, từ trên giường trèo xuống, chạy về phía cái giá mắc quần áo ở bên cạnh, hai tay nắm lấy giá mắc quần áo, cũng không để ý đến còn có đồ ở bên trên, dùng hết sức toàn thân mà giật ra, nện lên trên giường, hướng về phía sau gáy Lam Tử Kỳ mà tới. "Rầm!" Một tiếng, trong nháy mắt làm cho hắn ngừng hết mọi động tác.

Đau nhức ở phía sau gáy truyền đến khiến hắn tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra còn có một đứa bé ở đây.

Vừa tức thì dưới tình thế cấp bách, là Tiểu Mặc giật cái giá mắc quần áo ở bên cạnh, đánh trúng sau gáy hắn.

Cơn đau nhức vẫn truyền đến...

Mặt hắn tái nhợt, hơi thất thần, mà Tần Mộc Ngữ nhân cơ hội đẩy hắn ra, nhìn cơ thể hắn vẫn còn chống đỡ ở trên giường, thở hổn hển còn chưa lấy lại bình tĩnh. Tiểu Mặc bị tức giận làm cho gương mặt đỏ bừng còn chưa có tỏa đi, chạy lại bò lên giường, nhào tới trong lòng Tần Mộc Ngữ: "Mẹ!"

Hai đồng tử đen nhìn chằm chằm Lam Tử Kỳ, gắt gao mà ôm lấy Tần Mộc Ngữ, như là dùng hết sức lực toàn thân bảo vệ lấy cô.

"Tiểu Mặc!" Tần Mộc Ngữ lại càng hoảng sợ, ôm chặt lấy, không muốn một đứa bé cũng sẽ bị bức bách thành ra như vậy.

Môi Lam Tử Kỳ cong lên, một câu cũng không nói, thân thể to lớn từ trên giường chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo mang theo chút đau nhức nhìn cô, giường như trải qua cả thế kỷ.

"Quả nhiên chỉ có máu mủ ruột rà mới có thể thân thiết có phải vậy không?" Đôi môi yếu ớt cất lên một câu, Lam Tử Kỳ nhìn Tiểu Mặc, thậm chí còn cười khẽ một cái. "Em xem, đây là sự khác biệt."

Tần Mộc Ngữ đề phòng nhìn hắn, mở miệng nói:  "Anh đừng có so đo với một đứa trẻ!"

Ánh mắt Lam Tử Kỳ chuyển động lên trên người cô, nhìn mãi hồi lâu, giữa đôi lông mày nhíu lại, khàn giọng nói: "Tần Mộc Ngữ, tôi thừa nhận hôm nay là tôi không khống chế được, em còn không quên lúc trước tôi là làm sao cứu em, tôi cho dù là thằng khốn nạn, cũng chẳng qua bồi thường vài đao trên người em, sau đó còn đứa bé trong bụng suýt nữa bị sẩy... Em kiêu ngạo, em không chịu nói, tôi cũng chẳng muốn điều tra... Là tôi không tự trọng nghĩ rằng phải bảo vệ em, với em không quan hệ. Chỉ là em nhớ kỹ, sau này đừng có dùng loại ánh mắt này mà nhìn tôi... Thiếu nợ của em, đều không phải Lam Tử Kỳ tôi."

Hắn lạnh lùng nói xong, nhìn cô hai giây rồi xoay người muốn rời khỏi phòng.

Thân thể cao lớn dừng lại một chút, từ trong túi lấy ra cái thẻ phòng, ném đến trên giường: "Chỉ còn có một cái này, yên tâm, tôi sau này sẽ không tìm tới nữa, tự em cầm lấy đi."

Nói xong đi ra khỏi tầm mắt cô.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, tựa như không còn có một chút hơi thở.

Tiểu Mặc cái gì cũng không quản, chỉ là ôm chặt lấy Tần Mộc Ngữ, dán lên mặt cô nói: "Mẹ, mẹ không có chuyện gì chứ? Chú có cắn mẹ bị thương không? Mẹ đưa Tiểu Mặc xem!"

Tần Mộc Ngữ toàn thân run nhè nhẹ, vừa xoa lấy cằm còn đang bỏng rát đau nhức. Rất lâu rồi còn chưa từng bị người đàn ông nào cường thế mà xâm phạm qua, trong ngực cô tràn đầy mâu thuẫn, cũng may, cũng may bé cưng của cô lại bảo vệ lấy cô.

Nước mắt chảy ra, cô lắc đầu ôm lấy Tiểu Mặc.

"Cám ơn Tiểu Mặc, mẹ không sao." Cô nhẹ nhàng nói ra.

Tiểu Mặc gật đầu, cũng ngoan ngoãn dựa vào trên vai cô, chỉ là Tần Mộc Ngữ nhìn không được, trong đôi mắt đen láy ấy tản ra một tia sáng, cẩn thận suy nghĩ những lời Lam Tử Kỳ vừa nói, nghi ngờ ở trong đầu càng lúc càng lớn.

  Mẹ, Tiểu Mặc rốt cuộc là con của ai?

************************************

Buổi trưa lúc đem hành lý dọn qua, gian phòng vẫn có phần trống trải như trước.

Tần Mộc Ngữ đếm đầu ngón tay tính số ngày còn phải ở lại khách sạn, trong lòng rét lạnh, toàn bộ thành phố đều phảng phất như tràn ngập hơi thở của người đó, cô không cách nào thoát ra được. Mặc dù không nghe được tin tức gì về vụ án ấy, thế nhưng năm đó cô mất tích, vụ án kia không phải vẫn không giải quyết được gì sao?

Nhắm mắt lại, dường như vẫn còn nhìn thấy rõ cảnh Tần Cẩn Lan bị cắt sâu ở cổ, máu chảy ra ào ạt, kinh hãi không gì sánh được.

Ngày hôm qua đã trải qua một hồi hoảng sợ, buổi tối rõ ràng Tiểu Mặc còn chưa bị cảm, vậy mà mới sáng sớm đã ho khan.

Tần Mộc Ngữ nhìn đồng hộ, vội vàng đi tới bệnh viện.

Lúc xuống xe vội quá còn không cẩn thận va phải một người đi xe!

"Á!!!" Đầu Giang Dĩnh thò ra ngoài cửa sổ xe, gương mặt phía sau kính râm có chút lo lắng: "Có chuyện gì hay không?"

Chân vì va chạm mà trầy xước một ít, cách lớp váy có hơi bỏng rát đau nhức, có lẽ bị trầy mất một lớp da, Tần Mộc Ngữ hết hồn còn chưa bình tĩnh, lui một bước, đem mái tóc rủ xuống vuốt ra phía sau "Không sao, không có việc gì."

Giang Dĩnh mở cửa xe đi xuống, âm thanh giày cao gót vang lên, cô đi tới nói ra một câu: "Tôi không hỏi cô, tôi hỏi chính là xe... Xe này không phải của tôi, bị xước mất một vết! Tôi hỏi cô định tính đi sao đây?"

Tần Mộc Ngữ đột nhiên nghẹn lời.

Cô ta chính là hỏi chiếc xe?

"Chuyện này tôi không rõ, giống như cô không biết tôi đi đường nào vậy, tôi cũng không biết cô vì sao lại lái xe như vậy. Cái xe này đúng chứ, bị trầy mất một vết, nhưng mà cũng không sao, dù sao bệnh viện cũng gần, cô có thể mang xe cô vào mà khám."

"Cô..." Đến lượt Giang Dĩnh nghẹn lời, mặt đỏ lên, "Cô có ý gì hả! Đây là xe không phải người, bệnh viện là cho người khám bệnh, cô bị bệnh có phải không?"

Trên gương mặt Tần Mộc Ngữ hiện lên một nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lên: "A, hóa ra cô cũng biết, cô xem xe của cô so với mạng người còn quý giá hơn, tôi còn tưởng bệnh viện sẽ tiếp nhận nó chứ."

Giang Dĩnh nhất thời tức giận đến cực điểm, tay nắm lấy kính râm cũng run nhè nhẹ.

Tần Mộc Ngữ cũng không có để ý đến cô ta, tùy ý đi vào trong.

Giang Dĩnh nhìn cô gái này, nghiến răng nói: "Thật là đồ nhà quê, có bệnh, có biết đây là xe của Hạo hay không, tôi quý trọng đến nhường nào?"

Cô ta không có đè nén, một lần nữa mang kính lên cũng đi vào trong bệnh viện.

"Cô khẳng định anh ta thời gian dài còn chưa có làm chuyện đó? Những vài năm?" Bác sĩ do dự hỏi.

"Tôi khẳng định." Giang Dĩnh nói, mãi hồi lâu mới phản ứng, khuôn mặt mỹ lệ nhìn bác sĩ, cười nhạt. "Ý của ông là, nếu như không xảy ra quan hệ với tôi, anh ấy còn có thể đi tìm phụ nữ ở ngoài mà phát tiết sao?"

Bác sĩ hạ mắt xuống: "Khụ... Việc này, chúng tôi phải khám tổng quát tình trạng bệnh mới được."

"Tôi cũng không nói là anh ấy có bệnh, chỉ là muốn hỏi một chút cái này rốt cuộc có gì không bình thường, ông còn dám nói một câu anh ấy có bệnh thử xem?"

Ánh mắt Giang Dĩnh lạnh lùng nhìn bác sĩ.

Bác sĩ nhíu mày: "Nhưng mà, tôi nói cho cô biết, nếu như không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, dựa theo logic bình thường, chuyện này là không có khả năng."

Giang Dĩnh hòa hoãn lại một ít: "Nhưng mà anh ấy để tang vợ bốn năm trước... Yêu vợ như vậy, có thể xảy ra chuyện gì hay không?"

"Cái này cũng là nhu cầu sinh lý bình thường không có gì mâu thuẫn, chỉ có thể nói anh ta kiềm chế, mà không phải không có ham muốn."

Giang Dĩnh gật đầu: "Đúng thế, tôi cũng cảm thấy là như vậy."

Ngửa đầu nhìn trần nhà bệnh viện, cô than vãn: "Nhưng bốn năm không phải là quá dài sao? Làm gì có người nào có khả năng không thể quên trong thời gian dài như vậy? Tôi mỗi ngày đều bên cạnh anh ấy, mỗi bước đi đều tự cảm thấy bản thân như kỹ nữ, cái loại rẻ tiền như vậy, nhưng anh ấy ngay cả nhìn cũng không nhìn... Chết tiệt."

Tay cô nắm chặt một tập giấy, càng lúc càng phiền muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net