Chương 174: Anh thật sự thấy sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Mộc Ngữ lạnh lùng quay đầu đi, không để người đàn ông đó ở trong mắt.
Cô vốn không cảm thấy thoải mái khi bị Lam Tử Kỳ ôm như vậy, nhưng giờ phút này lại không có một chút cử động, không chút khí lực, chỉ có thể để hắn tuỳ ý chống đỡ cơ thể mình, ở trong lồng ngực rộng lớn của hắn mà trốn đi tình huống buồn cười và hoang đường này.
"Hạo, anh tại sao còn không đi?" Giang Dĩnh lên xe, đem bánh ngọt để sang bên cạnh, cười hỏi.
Mắt Thượng Quan Hạo ở trong bóng đêm thâm trầm phát ra tia sáng, lộ ra sự lạnh lẽo cùng sát ý, tay anh nắm chặt tay lái, nhìn về phía chiếc Bugatti màu xám của Lam Tử Kỳ. Thượng Quan Hạo trơ mắt nhìn Lam Tử Kỳ vì cô mà mở của xe, cài dây an toàn, ở bên tai cô thì thầm một lúc lâu, mới nở nụ cười tà mị đầy thoả mãn trở về ghế ngồi, điều khiển tay lái.
Cái loại tư thế vô cùng thân mật đó, đâm thật sâu vào mắt và lòng của Thượng Quan Hạo.
"Cô cố ý đúng không?" Ngón tay thon dài của anh nắm chặt, thản nhiên hỏi.
"...Hả?" Giang Dĩnh giả vờ như không để ý nên nhất thời chưa kịp thích ứng, ánh mắt trong suốt mang theo nghi hoặc nhìn về phía Thượng Quan Hạo.
"Cô nói muốn mua bánh ngọt ở gần đây, sau đó đến đây tác hợp cho bọn họ, rồi lại để cho tôi nhìn thấy... Giang Dĩnh có nói cho tôi biết, cô cố ý, đúng không?" Lời của Thượng Quan Hạo lạnh như băng, giống như một tiếng sấm nổ giữa trời đêm.
Giang Dĩnh ngồi lẳng lặng vài giây, bộ dạng giả vờ nghiền ngẫm vừa rồi được bỏ xuống, ánh mắt nhẹ tựa nước.
"Đúng, là em cố ý." Giang Dĩnh sảng khoái thừa nhận.
Quay mặt đi, cô nhẹ nhàng nói: "Ngày đó em ngồi ở trong thư phòng của anh một lúc, em không có lục lọi đồ của anh, chính anh đã để bức ảnh ở chỗ dễ nhìn thấy, hơn nữa còn ở trong khoảng tay em có thể với tới, đương nhiên là em liền nhìn. Nhưng anh phải tin tưởng em, em chỉ cảm thấy kì lạ mà thôi, nếu không phải vừa rồi nói chuyện với Lam Từ Kỳ, thì em còn không biết hai người quen biết nhau, cô ấy là em vợ anh, vậy thì sao? Cô ấy cùng Tử Kỳ yêu nhau anh còn không yên tâm? Tử Kỳ đối với cô ấy rất nghiêm túc, anh hẳn là có thể nhìn ra được điều đó."
Sườn mặt Thượng Quan Hạo lạnh lùng bức người, cũng thật ủ dột tĩnh lặng, làm cho người khác đoán không ra anh đang nghĩ gì.
Cắn cắn môi, Giang Dĩnh tiếp tục nói: "Anh không vui sao? Điều gì làm anh không vui? Chẳng lẽ lúc trước anh cùng vợ của mình ân ái, lại còn cùng cô em vợ yêu đương sao?"
Lời của Giang Dĩnh không hề khách khí, chỉ có cách này mới khiến Thượng Quan Hạo tỉnh táo lại.
Nhưng sự suy tính của cô vẫn là sai rồi.
Cô nghe thấy tiếng động ở bên cạnh, không dám cử động, quả nhiên tiếp theo liền thấy bóng dáng cao lớn của Thượng Quan Hạo chậm rãi lại gần, che hết toàn bộ ánh sáng bên ngoài truyền vào trong xe, trước mắt Giang Dĩnh chỉ còn lại ánh mắt cùng hơi thở của Thượng Quan Hạo.
Lãnh liệt như băng.
Ngón tay thon dài vươn tới, nắm chặt cằm của Giang Dĩnh, ép cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo thâm sâu lạnh lùng, thản nhiên mở miệng: "Giang Dĩnh, cô nghe rõ cho tôi. Bốn năm trước tôi không hề bảo cô tới Trung Quốc, chính cô cố tình đến đây, nếu như không phải cô vì lạc đường nên suýt thành ăn xin, thì tôi sẽ không bao giờ cho cô ở lại. Tôi không hy vọng xa vời rằng cô sẽ nhớ rõ thân phận của mình, nhưng cô hãy ghi nhớ điều này..."
"Tôi chán ghét bị người ta tính kế, nhất là phụ nữ."
Mắt Thượng Quan Hạo có chút đỏ, xiết chặt cằm của cô, giọng nói khàn khàn: "Cảm thấy việc đào hố để cho tôi nhảy vào rất vui phải không?... Vậy cô hãy nhớ nên tự để cho mình một đường lui, nếu không tôi sợ một ngày nào đó dã tính của tôi thức tỉnh, có thể tôi sẽ khiến cô tự đào hố cho chính cô, sau đó cho cô nhảy vào để xem rốt cuộc có ra được hay không."
Mấy câu ngắn ngủn, âm lãnh đáng sợ, làm tay chân Giang Dĩnh lạnh ngắt, cả người đều run nhè nhẹ.
Đi theo Thượng Quan Hạo nhiều năm như vậy, ngay từ đầu cô đã biết tính cách của anh, cho nên chưa bao giờ dám lớn mật vi phạm, cô không phải chưa từng nghĩ cách để khiến quan hệ của hai người bọn cô tiến thêm một bước, mà là bình thường cô không dám làm. Cô không thể tưởng tượng được hậu quả, có thể thu thập tàn cuộc hay không.
Bị ép hỏi cùng cảnh cáo như vậy, cô quả thực một câu nói cũng không ra.

Thượng Quan Hạo tiếp tục nắm cằm của cô, cúi đầu lạnh giọng nói: "Hiểu chưa?"
Cả người Giang Dĩnh toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt xấu hổ đến cực điểm, trong nỗi sợ hãi mang theo chút nhu nhược, gật gật đầu: "Em đã hiểu."
Hồi lâu sau ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo mời rời khỏi người Giang Dĩnh, nhìn về phía trước, không khí áp lực như muốn giết người.
Mà chiếc xe bugatti màu xám trước mặt kia, đã không thấy bóng dáng từ lâu.
Cô gái nhỏ bên cạnh rất uỷ khuất, ngoan ngoãn ngồi, trong mắt đầy nước nhưng không dám chảy ra, cắn môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thượng Quan Hạo cũng chịu không nổi bầu không khí như vậy.
Nhắm mắt, nhíu mày, ngón tay thon dài day day mi tâm: "Được rồi, đừng khóc."
Giang Dĩnh thuỷ chung không hé răng.
Tuy rằng cô không biết trước kia Tần Cẩn Lan ở chung với anh như thế nào, nhưng cô biết rõ nhược điểm của Thượng Quan Hạo, anh cho đến tận bây giờ đều ăn mềm chứ không ăn cứng, cho nên ở thời điểm không thể dùng được trí tuệ Giang Dĩnh chỉ có thể lôi nước mắt ra.
Mà Tần Mộc Ngữ kia thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng mà tính cách lại không chịu thua, cứng đối cứng, cô ta không thấy mệt sao?
Trong đầu cứ lập đi lặp lại hình ảnh Tần Mộc Ngữ đi lên xe của Lam Tử Kỳ, Thượng Quan Hạo lạnh lùng khởi động xe.
"Cô về trước đi... Tôi có việc phải làm." Anh thản nhiên nói.
************************************
Trở lại biệt thự, Giang Dĩnh nhìn thấy xe hắn lại rời đi ngay, 1 phút cũng không ở lại.
Nước mắt đã sớm không còn, mắt cô lạnh lùng nhìn căn biệt thự trống vắng, im tĩnh đánh giá, tâm hoàn toàn lạnh.
Đem ví để ở trên ghế, trên đường trở về cô đại khái đã biết việc Thượng Quan Hạo muốn làm gì, chỉ là cô không muốn nói ra, cũng không muốn suy đoán nữa. Phụ nữ khi bất lực phần lớn đều sẽ làm như vậy. Cô lấy ra một bao thuốc, tay nhẹ nhàng xoay xoay.
"Giang tiểu thư, cô..." Chị Trương đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạng này của cô, kinh ngạc hô ra tiếng.
"Đừng nói." Giang Dĩnh lạnh lùng đánh gãy lời của chị Trương, miễn cưỡng nằm trên ghế sofa, lấy ra một điếu thuốc, "Tôi hút một điếu, sau đó sẽ đi ngủ, chị cứ đi nghỉ đi."
Việc hút thuốc này, cô đã bỏ từ lâu, bởi vì Thượng Quan Hạo không thích phụ nữ hút thuốc.
Nhưng mà, dựa vào cái gì lúc đàn ông phiền chán thì có thể uống rượu, hút thuốc, đi tìm đàn bà, còn lúc phụ nữ phiền chán thì chỉ có thể ở nhà ấm ức, cái gì cũng không thể làm.
Suy nghĩ một cách cẩn thận, cô biết, mình không thể buông tha như thế.
Ngày mai....
Ngày mai là ngày đấu thầu...
Giang Dĩnh ở trong làn khói lượn lờ trầm tĩnh suy nghĩ, lông mày thanh tú nhíu lại, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Giống như là nghĩ ra điều gì, trong đôi mắt của Giang Dĩnh léo lên một tia sáng, cầm lấy điện thoại di động, lấy tay vuốt ve màn hình điện thoại.
Tần Mộc Ngữ, cô vốn không phải loại phụ nữ tử tế gì, năm đó vụ án giết người chứng cứ rõ ràng như vậy cô vẫn không thừa nhận mình giết người, cho nên tôi thà để cho Hạo đắm chìm trong bi thương vì một người đã chết, cũng không muốn một người phụ nữ như cô chiếm lấy lòng của anh ấy.
Nghĩ xong, Giang Dĩnh đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn thuỷ tinh trên bàn trà, nhẹ nhàng ấn xuống ba chữ số.
"Xin chào." Giọng cô bỗng chuyển lạnh, "Tôi có manh mối liên quan đến vụ án giết người do các anh điều tra, các anh có muốn nghe không?"
************************************
Bóng đêm dày đặc, sương ngưng tụ lại trong không khí, bầu không khí se lạnh.
Bởi vì là đêm khuya, cho nên lượt xe ra vào khu nhà ít dần.
Nhưng chiếc bugatti màu xám kia vào đó đã hơn 30 phút.
Bảo vệ phát hiện ra chiếc xe ở cách đó không xa, theo bảo năng đi qua gõ gõ vào cửa kính xe, "Ngài đợi người hay là muốn đi vào tiểu khu, nếu muốn vào tiểu khu thì ngài phải đăng ký và xuất trình giấy tờ, sau đó ngài muốn vào căn hộ nào cũng được."
Trong con mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo hiện lên những tia máu.
"Nơi này ai cũng có thể đi vào, đúng không?" Anh lạnh giọng hỏi một câu.
Bảo vệ ngẩn ra, cảm giác đây là người không dễ chọc, lúng túng nói: "Không phải, nơi này theo dõi cùng bảo vệ rất nghiêm ngặt, sẽ không để người ta đi vào dễ dàng, đăng ký là điều bắt buộc, ngoài ra chúng tôi cũng phải đề cao cảnh giác của bản thân, để bảo vệ an ninh nơi đây."
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh hơn.
Anh áp chế sự kích động trong lòng mới không chạy vào trong, muốn nhìn thấy cô, giam giữ cô, không cho cô cùng người đàn ông khác dây dưa, lại càng không muốn có bất luận kẻ nào dòm ngó cô, cho dù là Lam Tử Kỳ!!!
Sự dày vò này, giống như địa ngục.
"Tiên sinh... Ngài... Ngài đợi người sao?" Bảo vệ xấu hổ, bộ dạng người này không giống phần tử tội phạm muốn phá hoại trật tự của tiểu khu, nhưng mà ai có thể xác định đây? Cho nên tốt nhất là cứ đề phòng.
Trong sân, đèn xe sáng lên, sau đó là một luồng ánh sáng quét qua.
Chiếc xe từ bên trong chậm rãi chạy ra, hơn 30 phút mới chịu ra ngoài, sau đó rẽ một hướng khác.
"Tiên sinh?" Sự kiên nhẫn của người bảo vệ đã sắp đến cực hạn.
"Chiếc xe kia, có ở đây qua đêm bao giờ chưa?" Ánh mắt lãnh liệt của Thượng Quan Hạo dừng ở chiếc xe bugatti đã đi xa, nhỏ giọng hỏi.
Người bảo vệ nhìn chiếc xe đã đi xa, lắc đầu: "Chiếc xe đó rất hay đến đây, tôi nhớ rất rõ, bởi vì biển số của chiếc xe rất đặc biệt, nhưng mà chưa từng ở lại đây qua đêm. Xin hỏi có vấn đề gì sao?"
Thượng Quan Hạo không nói gì nữa, im lặng một lúc, khởi động xe, vòng qua người bảo vệ đang hoảng sợ, đi ra ngoài.
Gió rét lạnh thấu xương, nhưng Thượng Quan Hạo không đóng cửa kính xe, cứ mặc cho gió lạnh như con dao sắc bén cắt vào da thịt của chính mình.
Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, với lấy di động, một tay lái xe, một tay chạm vào bàn phím điện thoại, nhưng không có cách nào bấm số được, anh cứ như vậy mà sợ hãi, sợ bị cô đẩy ra xa ngàn dặm, càng sợ bị nỗi hận của cô đâm cho máu chảy đầm đìa.
Tần Mộc Ngữ...
Anh mặc niệm cái tên này, cứ lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi toàn bộ lồng ngực đau nhức vô cùng.
************************************
"Tinh thần của anh có vẻ không tốt, tối hôm qua không ngủ được?"
Sáng sớm, Lục Sâm đem một phần tàu liệu về bất động sản cần ký tên đến cho Thượng Quan Hạo, đôi mắt sau mắt kính khẽ nhìn Thượng Quan Hạo hỏi.
Khuôn mặt anh tuấn của anh giống hệt lúc trước, đều là đau đớn vì tình, vết thương quá sâu.
Thượng Quan Hạo lật xem tài liệu một chút thấy không có vấn đề gì, liền đẩy sang một bên, cũng không để ý tới vấn đề Lục Sâm vừa hỏi: "Tài liệu lần trước anh đem tới chỉ có từng này, vẫn chưa đầy đủ sao? Chi tiết về lời khai của cô ấy cũng không có bao nhiêu, tôi muốn biết cụ thể... Rốt cuộc cảnh sát đã điều tra được những gì..."
Lục Sâm nhìn Thượng Quan Hạo, giống như đã quen với bộ dạng lạnh lùng nhíu mày của anh, Lục Sâm cho tới bây giờ đều rất ít khi xen vào chuyện của người khác, nhưng lúc này đây lại nhẹ nhàng mở miệng: "Thật ra chuyện này rất đơn giản, cô ấy đã trở về, vì sao anh không trực tiếp đến hỏi cô ấy?"
Thân thể Thượng Quan Hạo cứng đờ, ngồi trên ghế xoay, ánh mắt đầy vẻ đau nhức.
Lục Sâm giống như không nhìn thấy sự bất thường, tiếp tục thản nhiên nói: "Trực tiếp đến hỏi cô ấy, năm đó đã xảy ra chuyện gì? Cẩn Lan đâm cô ấy mấy dao, cô ấy trả lại cô ấy mấy dao? Cô ấy đã ngất đi như thế nào, cô ấy có nhìn thấy chị gái đã chết trước mặt mình ra sao... Anh hãy đi hỏi, có lẽ sẽ rõ ràng ngay."
Ngón tay thon dài của Thượng Quan Hạo chậm rãi nắm chặt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, một chữ cũng không có cách để nói ra.
Lục Sâm đứng thẳng lên, nhìn điện thoại bên cạnh Thượng Quan Hạo, mở miệng nói: "Anh không có can đảm đúng không? Anh hãy mở di động của mình ra xem đi, để biết bản thân mình đã bấm số điện thoại của cô ấy bao nhiêu lần, lại chưa một lần dám gọi dù chỉ là một giây, anh không biết rằng cô ấy căn bản sẽ không bao giờ gọi cho anh sao?... Thượng Quan Hạo, anh đối với phụ nữ luôn cao cao tại thượng như thế, cho dù là anh sai, thì cũng vẫn sẽ như vậy. Nhưng hiện tại anh không sai, mà Tần Mộc Ngữ cũng không phải là người phụ nữ khác, anh càng như thế này, cô ấy lại càng có chết cũng không quay đầu lại, anh hãy ôm sự tự tôn của chính mình mà sống cô độc suốt quãng đời còn lại, tương lai khẳng định anh sẽ suy tim mà chết, tôi xem anh có thể chịu đựng được bao nhiêu năm."
Buổi sáng hôm nay tựa hồ quá sức kỳ dị.
Lục Sâm luôn luôn trấn định trầm ổn, cho tới bây giờ hắn cũng không biết mình có thể nói nhiều lời lạnh băng và tàn nhẫn như vậy.
Từ trước đến nay, nếu là chuyện không liên quan đến hắn, hắn sẽ im lặng không nói gì.
Chẳng lẽ là do nhịn đã quá lâu, cuối cùng bây giờ nhịn không nổi nữa sao?
"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký thăm dò tiến vào: "Tổng giám đốc, xe đã đợi ở dưới rất lâu, mọi người đã ở dưới sảnh chờ ngài."
Trong văn phòng im lặng đến cực điểm, Lục Sâm nhìn đồng hồ, thời gian diễn ra buổi đấu thầu sắp đến.
Hạ mắt xuống, mắt kính phản ra một đường ánh sáng, Lục Sâm chậm rãi thu dọn tài liệu, thản nhiên nói: "Tôi vừa rồi chỉ là tuỳ tiện oán giận vào câu, anh đừng để ý, vẫn là nhanh đi làm chuyện của anh đi."
Nói xong Lục Sâm đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Không cần điều tra nữa." Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, quanh quẩn trong phòng làm việc.
Bước chân của Lục Sâm dừng lại.
Mục đích hôm nay của Lục Sâm có vẻ đã được hoàn thành, sự chấp niệm của người đàn ông này, phải bỏ xuống thôi. Lục Sâm cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay mình, nếu không phải điều tra chuyện này nữa, như vậy công việc của hắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, mỗi ngày không cần ngồi nghiên cứu ảnh chụp máu me nữa, tìm hiểu ra được thì sao?
Đưa cô ấy vào tù?
Thượng Quan Hạo, chỉ cần anh từ bỏ được, thì tôi lẫn anh đều dễ chịu.
"Tổng giám đốc..." Thư ký thấy bầu không khí căng thẳng nên không dám nói câu nào, chỉ dám nhẹ nhàng gọi một tiếng, thời gian đã không còn nhiều nữa.
Cũng may, Thượng Quan Hạo đã từ phía sau bàn làm việc đi ra, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên.
"Anh nói đúng..." Lúc đi ngang qua Lục Sâm, thanh âm khàn khàn của Thượng Quan Hạo truyền đến, như là đã trải qua cả ngàn năm, mới nói được một câu, nắm lấy tay nắm cửa, cúi đầu nói, "Tôi sợ... Tôi sợ cô ấy sẽ càng ngày càng cách xa tôi... Dù có làm gì cũng không thể khiến cô ấy quay trở lại."
Tạm dừng hồi lâu, trong đôi mắt đỏ au, tơ máu đã hiện lên rõ ràng.
Hắn buông lỏng tay nắm cửa, bóng dáng cao lớn đi ra ngoài.
Lục Sâm ở phía sau đẩy đẩy mắt kính, có cảm giác thành tựu một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net