CHƯƠNG 18: ẢO GIÁC CỦA CÔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nét mặt Tần Chiêu Vân thay đổi nhanh chóng, nhìn trên vai đứa con gái mà mình yêu thương nhất đầy vết thương do bị mảnh vỡ của chén trà cứa vào, một chút máu chảy ra. Thấy trên Tần Mộc Ngữ lấm tấm mồ, cắn chặt răng chịu đau, lửa giận trong lòng ông lại bốc cháy hừng hực.
"Thượng Quan Hạo!" Giọng nói của ông trầm thấp, mạnh mẽ, hơi run lên, tức giận nói ra ba chữ đầy sát khí.
Tần Chiêu Vân tức giận đến phát run, không hiểu tại sao hai đứa con gái của mình lại liều mạng bảo vệ tên người ngoài lòng lang dạ sói như nó.
Thượng Quan Hạo ôm chặt người trong lòng, đôi môi mỏng mím chặt, hơi tái nhợt.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người ở trong lòng, không nói gì cả, nhưng trong đôi mắt lại pha lẫn cảm giác kinh ngạc và dịu dàng.
"Tôi không sao..." Tần Mộc Ngữ trải qua một cơn đau nhức, giữ chặt cánh tay, nở một nụ cười yếu ớt để trấn an mọi người, "Bị nén trúng vào xương nên chỉ đau một chút thôi, lát nữa là ổn."
Cô quay đầu lại, ánh mắt có chút sợ sệt, nhưng vẫn cười nhẹ nói: "Ba, là con nghe Tiểu Tình nói, không phải ký được hợp đồng là một chuyện tốt sao? Tại sao ba lại tức giận nhiều đến vậy?"
Đôi mắt Tần Chiêu Vân đột ngột biến động, ân oán mấy chục năm qua lắng đọng trong đáy mắt, vô cùng phức tạp.
"... Sau này con ở trên lầu cho ta, không được xuống nếu không có lệnh của ta, nghe rõ chưa!" Tần Chiêu Vân vẫn còn tức giận nhưng lại xen lẫn chút đau lòng, chỉ vào cô run rẩy nói.
Tần Mộc Ngữ cảm nhận được sự cứng rắn của ba đã giảm đi, ngoan ngoãn gật đầu.
"Các người còn đứng đó làm gì!" Tần Chiêu Vân lại một lần nữa rống lên, "Còn không mau đỡ Tiểu Ngữ lên lầu cho ta!"
Tần Cẩn Lan kịp phản ứng lại, nước mắt đã trở nên nguội lạnh, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Mau lại đây, giúp tôi đỡ em ấy lên..."
Đám người giúp việc đi tới muốn giúp một tay, Thượng Quan Hạo ôm chặt thắt lưng của cô, thản nhiên nói: "Không cần!"
Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng thâm trầm như trước, không chút gợn sóng, ôm lấy cô, đi lên lầu.

Tần Cẩn Lan đi phía sau có chút ngạc nhiên, cô ngây người, nhìn đám người giúp việc đi theo Thượng Quan Hạo lên trên lầu, đột nhiên phát hiện ra gì đó không thích hợp. Sự dịu dàng và ngang ngược trong đôi mắt anh chỉ thuộc về một mình cô, nhưng lúc này lại dành cho Mộc Ngữ.
Phải chăng chỉ là ảo giác của cô?
———————————————————————————————
Trong phòng, Tần Cẩn Lan dùng khăn ấm lau mặt, sau đó đưa lại cho người giúp việc, ôm vai mình ngồi ở trước bàn trang điểm.
"Mệt sao?" Thượng Quan Hạo cúi người, tay chống ở hai bên người cô, thấp giọng hỏi.
Tần Cẩn Lan nhẹ nhàng hít một hơi, đôi mắt có phần mệt mỏi nâng lên, mở miệng nói: "Hạo, em nói thật với anh, ba chỉ có hai người con gái, không có đứa con nào khác nữa. Ba muốn giao toàn bộ công ty lại cho em quản lý, điều đó là không thể. Em không thông minh cũng chẳng có tài cán gì, em chỉ là một con người bình thường, một mình em không thể làm được việc đó..."
Mắt cô ngấn lệ, nhìn anh trong gương nói: "Em chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường không được sao?"
Thượng Quan Hạo ôm chặt bả vai cô, khẽ hôn lên khuôn mặt cô: "Có thể chứ. Em mãi mãi là cô gái bé nhỏ trong lòng anh."
Tần Cẩn Lan có chút xúc động, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên tay anh.
"Lúc trước khi Tiểu Ngữ trở về em thật sự có chút lo lắng. Em đã từng nghĩ xem tính cách của em ấy như thế nào, dù thế nào em cũng có biện pháp đối phó. Nhưng em không ngờ rằng em ấy lại đứng về phe chúng ta —— Chuyện này có thể làm ba tức điên lên."
Trong ánh mắt Thượng Quan Hạo thoáng hiện lên một tia sáng khác thường nhưng chỉ là thoáng qua.
"Hôm nay đã mệt rồi, em hãy nghỉ ngơi sớm một chút." Anh vỗ vai cô, mở miệng nói.
"Ừm.. Anh cũng quay về nghỉ ngơi cho tốt."
"Được."
Hai người cúi đầu nói với nhau mấy câu, Thượng Quan Hạo từ trong phòng Tần Cẩn Lan đi ra, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi đứng lại trong hành lang. Cách đó vài bước, cửa phòng Tần Mộc Ngữ mở ra hơn phân nửa.
"Tiểu thư, dán băng cá nhân vào thế này chị có đau lắm không?" Tiểu Tình nghiêng đầu sang dò xét, hỏi cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net