Chương 181: Thượng Quan Hạo anh là ma quỷ, đã không thể bị trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảnh vệ bị nghẹn nói không nên lời, mặt đỏ gắt, giống như không thể kiềm chế.
Không có quan tâm đến hậu quả, Lam Tử Kỳ trực tiếp kéo cô gái phía sau lưng ra khỏi sở cảnh sát, cô đi rất chậm, cả bàn tay đều đang run, Lam Tử Kỳ nhíu mày, bất ngờ kéo cô lại gần, ôm ngang người.
Cô thì ra là gầy đến vậy, ôm cô như vậy cũng không cảm thấy chút sức nặng nào cả.
Một chiếc xa bugatti màu bạc vững vàng đỗ ở bên đường, hắn đi nhanh tới trước cửa xe, buông cô ra, nhìn cô lảo đảo nắm lấy áo của mình, trong lòng hơi run hơi, lập tức mở cửa xe nhét cô vào trong.
Ngang lúc này một luồng ánh sáng chói mắt quét ngang qua cửa của sở cảnh sát.
Âm thanh bén nhọn của tiếng phanh xe, kéo đến!
Thân xe màu đen léo ra sự mê muội, mang theo sự xa hoa cùng cảm giác áp bách trong đêm tối kéo nhau đến.
Tần Mộc Ngữ 'ưm' một tiếng, Lam Tử Kỳ bị ánh sáng của chiếc xe kia làm cho không mở nổi mắt, nhẹ nhàng nghiêng mặt đi né tránh, không một chút để ý chủ nhân của chiếc xe kia một chút nào, biểu tình của Thượng Quan Hạo là sự mệt mỏi khiếp người, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Đã là hai ba giờ đêm, anh không nghĩ tới, Lam Tử Kỳ sẽ xuất hiện ở nơi này.
Không ngờ lại còn có thể mang cô đi.
Khoảng cách của hai chiếc xe vô cùng gần.
Thượng Quan Hạo đi xuống xe, đôi mắt thâm trầm trên khuôn mặt tuấn tú sâu thẳm, nhìn vào khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ. Mới có vài giờ ngắn ngủi mà thôi, cô đã tiều tuỵ đến như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ mệt mỏi và sợ hãi, ánh mắt đề phòng nhìn anh.
Hai cảnh vệ cũng đi theo ra, nhìn thấy cảnh tượng này cũng hoảng sợ không ít.
"Thượng Quan tiên sinh, chúng tôi... Lưu cục trưởng đã gọi điện cho chúng tôi, nói rằng nếu Lam tiên sinh đến đây yêu cầu thả người thì có thể thả người trước, thủ tục bảo lãnh có thể làm sau cũng được..." Người cảnh vệ lắp bắp giải thích.
Trong mắt của Thượng Quan Hạo là sự tuyệt vọng cùng đau đớn, môi không còn chút máu, giọng nói lạnh như băng, thản nhiên mở miệng: "Nộp tiền bảo lãnh?... Điều kiện để có thể nộp tiền bảo lãnh là cái gì? Người đàn ông này có quan hệ gì với cô ấy? Rốt cuộc anh ta có đủ tư cách nộp tiền bảo lãnh hay không?"
Chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng có thể nhận thấy sự thản nhiên cùng khiêu khích ở trong đó.

Ánh mắt Lam Tử Kỳ lạnh như băng, khoé môi dẫn ra một nụ cười lạnh, buông Tần Mộc Ngữ đang ở trong lòng ra, thong thả bước đến trước mặt Thượng Quan Hạo, cúi đầu nói: "Đúng, tôi không có tư cách, nhưng anh có... Anh là cha của con cô ấy, hay nói cách khác, cô ấy từng là người phụ nữ của anh... Hạo, trước kia tôi cũng chỉ biết anh ra tay rất ngoan độc không chút nể mặt mà thôi, nhưng thật sự không nghĩ tới anh có thể làm đến như vậy... tự tay giết chết con của chính mình, lại còn báo cảnh sát đưa người phụ nữ của mình vào nhà giam, chỉ bởi vì nghe nói cô ấy chính là người đã giết vợ anh?" Hắn chậm rãi nói, có sự khiêu khích và hận ý, "Anh không sợ bị trời trừng phạt sao? Anh vẫn suy nghĩ giống trước đây, thị phi đúng sai, xanh đỏ đen trắng, cái gì cũng đều có thể mặc kệ, khắp thiên hạ cũng chỉ có Tần Cẩn Lan là quan trọng nhất? Còn những người phụ nữ khác đều là đồ bỏ đi?"
"Lam Tử Kỳ..." Tần Mộc Ngữ run giọng nói.
"Em im miệng cho tôi." Lam Tử Kỳ lạnh giọng đánh gãy lời của cô, thuỷ chung vẫn nhìn vào mặt Thượng Quan Hạo, "Tôi đối với cô gái này là cảm giác gì, có thật lòng hay không, anh biết rõ. Cho nên không sợ tôi không có tư cách, có thể bảo hộ bao lâu thì tôi sẽ bảo hộ bấy lâu, tên khốn nạn này, anh đã rõ rồi chứ?"
Tay Thượng Quan Hạo đã hung hăng túm lấy áo của Lam Tử Kỳ! Rất nhanh đã siết chặt nắm tay, trong đôi mắt thâm trầm phát ra sát khí muốn giết người.
"Tôi có coi cô ấy là đồ bỏ đi hay không, không phải do anh định đoạt..." Bạc môi thản nhiên gằn từng chữ, khuôn mặt tuất tú nhưng không có một chút huyết sắc, "Cô ấy hận, cô ấy oán... Đều là chuyện của tôi và cô ấy, nếu không nghĩ đến chuyện chọc giận tôi thì cút xa ra một chút, không cần nhúng tay vào."
Sườn mặt của Lam Tử Kỳ lệch sang một bên, trong nháy mắt khoé môi tuấn dật nở một nụ cười lạnh, giọng nói khàn khàn, chuyển mắt nhìn về Thượng Quan Hạo: "Vậy anh tại sao không đi hỏi cô ấy một chút, cuộc sống của cô ấy, có nghĩ đến sẽ có liên quan gì tới Thượng Quan Hạo anh..."
"Bộp!" Nắm đấm của Thượng Quan Hạo hung hăng hạ trên mặt Lam Tử Kỳ.
Một đấm kia lực đạo thật sự mạnh, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh xương vỡ vụn, ở trong đêm tối rõ ràng một cách dị thường! Lam Từ Kỳ chống tay được vào bãi cỏ mới không lảo đảo ngã sấp xuống, trên mặt một trận đau đớn tràn ra, huyết tinh bốn phía.
"Thượng Quan Hạo, anh làm cái gì vậy?" Tần Mộc Ngữ cúi đầu hét lên, trừng lớn mắt nhìn tình hình trước mặt, mang theo oán hận sâu đậm và sự lo âu, hét to về phía anh.
Phản ứng mạnh của cô, làm cho trái tim của Thượng Quan Hạo bị xé rách, đau nhức vô cùng.
Lam Tử Kỳ chạm vào khoé miệng, máu nhuộm đỏ cả ngón tay hắn, cười lạnh rồi đứng dậy, nhìn Thượng Quan Hạo: "Muốn đánh nhau đúng không? Được... Đến đi... Tôi nhớ rõ anh là đai đen taekwondo có phải không? Hãy cho tôi nhìn xem anh cuối cùng có lùi bước hay không?"
Đêm khuya trước sở cảnh sát, một trận đánh nhau ác liệt có thể sẽ xảy ra, hai cảnh vệ đều cảnh giác, sợ rằng họ thật sự sẽ đánh nhau, thì không thể ngăn lại kịp thời!
"A...!" Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, nhưng không thể ngăn cảnh bọn họ đang kịch liệt xông về phía nhau!
Một đòn tàn ác lại tiếp tục hạ xuống bụng của Lam Tử Kỳ, Thượng Quan Hạo hung hăng nắm chặt bờ vai của hắn, mắt đỏ au, giọng nói khàn khàn: "Lam Tử Kỳ, tôi đã cảnh báo anh ngay từ lần đầu tiên, chuyện của tôi tốt nhất đừng xen vào... Hôm nay tôi sẽ nói lại lần nữa, tôi thiếu nợ cô ấy... Nếu cô ấy hận, có thể trực tiếp dùng dao đâm tôi, nhưng không tới phiên anh thay cô ấy tìm lại công bằng."
Sắc mặt Lam Tử Kỳ tái nhợt, nghiễm nhiên hắn cũng đã bị ép đến tận cùng.
Hung hăng chế trụ cánh tay đang ở trên vai hắn, dùng lực lớn để gạt nó ra, một cái khuỷu tay thúc mạnh vào lưng Lam Tử Kỳ! Lại lần nữa lảo đảo hung hăng buông ra! Hắn thở dốc, cười lạnh liên tục: "Thật khiến anh thất vọng rồi, tôi giúp cô ấy suốt bốn năm, là tôi che chở cô ấy để anh không tìm được! Cô ấy có thể biến mất một lần, thì cũng có thể biến mất lần thứ hai..."
Hai người bị chọc giận đều giống như dã thú, mắt Thượng Quan Hạo đục ngầu, nắm tay lại lần nữa siết chặt vào.
"Các anh không nên đánh nhau nữa... Có nghe hay không, không nên đánh nữa!" Tần Mộc Ngữ bịt chặt hai tai, cố gắng chống đỡ tinh thần đã mệt mỏi cực độ, thân thể nhỏ bé và yếu ớt của cô xông lên phía trước, liều mạng muốn tách hai người kia ra, nhưng mà nắm đấm của Thượng Quan Hạo đang trực tiếp hạ xuống, cô liều mạng chạy về phía Lam Tử Kỳ, ôm lấy thắt lưng hắn, "Bộp!" Một tiếng, lực đạo của nắm đấm kia liền hung hăng nệm vào tấm lưng nhỏ bé và yếu ớt của cô!
"..." Tần Mộc Ngữ rên một tiếng, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngón tay tái nhợt nắm chặt quần áo ở phía sau lưng của Lam Tử Kỳ, một chữ cũng không thể nói ra thành tiếng.
Lam Tử Kỳ nhất thời sợ ngây người, lực đạo to lớn kia khiến hắn lùi về phía sau vài bước, thế này mới cảm giác được độ ấm và sự mềm mại ở trong lòng, cô run rẩy, thân thể trong nháy mắt trượt xuống. Lam Tử Kỳ giữ chặt thắt lưng cô, hô một tiếng: "Tần Mộc Ngữ!"
Mà giờ phút này Thượng Quan Hạo cũng đang giật mình, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, bây giờ mới thấy rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Một quyền hung hăng kia, thế nhưng lại nện vào người cô!
Đau nhức ở xương sườn lan ra toàn thân, xương cốt giống như là muốn gãy ra, Tần Mộc Ngữ thở hổn hển, ở trong lòng Lam Tử Kỳ xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giống như bị mưa làm ướt, chật vật ướt đẫm, giọng nói khàn khàn: "Tôi gọi bảo anh không nên đánh nữa... Thượng Quan Hạo, tôi biết anh hận tôi, tôi cũng biết anh hận không thể khiến cho tôi chết ngay lập tức để đền mạng cho Tần Cẩn Lan! Nhưng mà trên thế giới này không phải tất cả mọi người đều giống anh... Anh có thể không buông tha cho tôi nhưng không nên đến mức độ không buông tha cho bất cứ ai đối tốt với tôi!"
Mắt cô ngập nước, câu cuối cùng là run run hét lên!
"Tôi đã nói với anh rồi chỉ cần nhắm vào một mình tôi thôi, tôi có thể không đi, tôi cũng có thể tiếp tục ở lại chỗ này, anh muốn cho tôi nhận tội danh gì cũng được, tôi đều chịu trách nhiệm! Nhưng anh có thể thả Tiểu Mặc ra hay không? Là tôi ngốc, tôi không nên trở lại Trung Quốc để anh có cơ hội khiến tôi suy sụp một lần nữa, tôi càng ngu ngốc hơn khi để cho anh biết chuyện về Tiểu Mặc! Để anh có cơ hội tổn thương thằng bé!" Cô đứng không vững, nắm chặt lấy bàn tay của Lam Tử Kỳ đang để trên lưng, run giọng nói: "Anh thắng... Tiểu Mặc là điểm yếu của tôi, có thằng bé, anh muốn tôi thừa nhận chuyện gì cũng được... Tôi chỉ xin anh hãy buông tha cho Tiểu Mặc, thằng bé đã không còn là thai nhi trong bụng tôi, thằng bé cũng là người, anh động vào thằng bé cũng là phạm pháp! Phải ngồi tù! Thằng bé đang ở đâu? Anh đưa thằng bé đi nơi nào?"
Sở cảnh sát thật vắng vẻ, có chút thê lương, trên mặt đất có chút máu, là kết quả của trận đánh nhau kịch liệt vừa rồi.
Thượng Quan Hạo giống như bị thương nặng, đôi mắt thâm trầm nhìn lên, đầy tơ máu, ánh mắt cô đơn tuyệt vọng.
"Em nghĩ như vậy sao?" Giọng nói nhẹ nhàng, từ nơi sâu nhất trong lồng ngực truyền ra, mang theo cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế, âm cuối nhẹ nhàng bâng quơ, hơi thở mong manh.
"Là tôi đã báo cảnh sát, muốn em phải đền mạng, còn muốn thương tổn con của em, đúng không?" Thượng Quan Hạo thong thả nói xong một câu này, trong đôi mắt chỉ có hình bóng của cô, không thể dung nạp thứ gì khác, "Tần Mộc Ngữ, tôi ở trong mắt, trong lòng của em, tồn tại đáng sợ như vậy, có đúng hay không?"
Mắt Thượng Quan Hạo đỏ au, chậm rãi hỏi, mỗi tiếng phát ra đều đau đến tê tâm liệt phế, hao hết khí lực.
Anh không cần đáp án.
Khi anh nhìn thấy ánh mắt của cô, trong đó là cừu hận, là sự tuyệt vọng và thê lương, thì anh đã rõ đáp án. Thượng Quan Hạo anh là ma quỷ, đã không còn cách để trừng trị.
Khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch như tờ giấy, tay chống vào xe, toàn thân đau đến mức không còn cảm giác.
"Tốt... Tốt..." Thượng Quan Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm, dùng ngón tay dính máu mở cửa xe, không muốn nhìn thấy hình ảnh bọn họ ôm chặt lấy nhau, đem chút sức lực cuối cùng để đi vào trong xe, ngón tay phát run, run run nắm lấy tay lái, khởi động xe dời đi.
Anh cũng không nhìn đường, chính chân đạp mạnh chân ga lên vận tốc cao nhất, nhanh như điên phóng ra ngoài, trong đôi mắt thâm trầm tơ máu như muốn nứt ra, bị hơi nước trong mắt là cho ẩm ướt.
Đêm lạnh như nước.
Tần Mộc Ngữ nhìn anh lái xe đi xa, tâm bị hành hạ đến phát đau, muốn đuổi theo, nhưng bị Lam Tử Kỳ giữ lấy.
Ánh mắt hắn phức tạp, giọng nói khàn khàn: "Em còn dám di chuyển! Không muốn sống nữa có phải hay không?"
Trong đầu hiện ra hình ảnh cô vừa mới ôm thắt lưng hắn lúc nãy, Lam Tử Kỳ run nhè nhẹ, không biết là do cảm động hay bất ngờ, cánh tay gắt gao ôm chặt thắt lưng cô, cúi người mở cửa xe, tựa vào chán cô, "Ngoan, trước tiên tôi đưa em đi xem vết thương trên người, em yên tâm đi đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì, tôi cam đoan với em..."
Nói xong hắn đã đưa cô vào trong xe.
Hắn nói như vậy không phải là vô căn cứ, cho dù là vừa đánh nhau một trận không anh chết thì tôi chết, nhưng hắn hiểu rõ, Thượng Quan Hạo là tên khốn nạn cũng sẽ không xuống tay với con của mình. Nếu không, trước đây anh ta đã không vì Tiểu Mặc mà sắp xếp nhiều thứ ở bệnh viện như vậy.
**************************************
Trong đại sảnh của biệt thự, vô cùng vắng lặng.
Người giúp việc đều đã đi nghỉ ngơi, Giang Dĩnh nắm chặt điện thoại di động, đôi mắt đỏ au nhưng không phải đang đợi Thượng Quan Hạo trở về. Cô không dám gọi điện một lần nữa, chính là nhớ lại những lời Lục Sâm đã nói với cô.
"Những người biết được thân phận của Tần Mộc Ngữ không nhiều, phần hồ sơ đó cũng chỉ có cô và tôi biết cô đã đọc, Thượng Quan Hạo không phải người ngốc, nếu anh ta điều tra, thì sẽ tìm ra chỗ của tôi đầu tiên." Ánh mắt lạnh lùng của Lục Sâm sau mắt kính liếc sang, giọng nói sạch sẽ thuần tuý, "Giang tiểu thư, mong cô hiểu rõ, là muốn tôi khai cô ra hay là chính bản thân cô tự khai ra?"
Lúc đó cả người Giang Dĩnh lạnh như băng, lại cười lạnh nói: "Anh muốn làm tôi sợ sao? Tôi đã làm cái gì không đúng sao? Cho dù chỉ là một người công dân tốt của thành phố Z, khi tôi nhìn thấy hành động trái pháp luật thì cũng sẽ báo cảnh sát, huống chi là nghi can giết người? Được rồi, cho dù tôi không được sự đồng ý mà đã đọc tập hồ sơ kia, thì cũng có sao đâu? Chỉ là vài năm trước cô ta sinh cho anh ấy một đứa con, anh ấy cũng không quá để ý."
Lục Sâm cười cười, thản nhiên mở miệng: "Vấn đề này tôi không có tư cách bình luận, không bằng, để anh ta dùng hành động nói cho cô biết, hửm?"
Giang Dĩnh nổi giận: "Lục Sâm, tôi ghét nhất chính là loại người nói chuyện hay cường điệu lên. Chuyện do tôi làm tôi sẽ không phủ nhận! Thời điểm anh đưa hồ sơ cho tôi cũng chỉ trong một ngày, cho nên bây giờ tôi không cần anh lo lắng cho tôi, anh nên tự lo lắng cho bản thân mình đi, chuyện này anh cũng có phần!"
Tiếng cười ở trong buổi tiệc chúc mừng của Tín Viễn lan tràn ra, Lục Sâm đẩy mắt kính, yếu ớt nói: "Vậy cũng tốt, có thể cùng bị trách tội với cô, tôi đây quả là vinh hạnh."
Giống như có xe đi vào cổng.
Giang Dĩnh đổ người vào ghế sô pha, vốn dĩ đang buồn ngủ cho nên một chút khí lực cũng không có, mí mắt như dính chặt vào, thế nhưng khi nghe thấy tiếng động lại đột nhiên giật mình. Cô cúi đầu thật nhanh nhìn bản thân mình, cô vẫn mặc bộ quần áo lúc sáng, vẫn chưa tắm rửa, bộ dạng cô lúc này chó chút chật vật, nhưng...
Cô cắn môi, cái gì cũng không nói, lặng chờ anh đi vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net