Chương 182: Chỉ là tôi không thương cô mà thôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bóng đêm dày đặc có chút khác thường.
Bóng dáng cao ngất của Thượng Quạn Hạo tiến vào trong nhà, cả người mặc bộ âu phục màu đen như hoà vào trong bóng đêm, trong không khí phảng phất mùi tanh của máu, anh hạ bàn tay còn lưu lại máu tươi xuống, từng giọt máu rơi xuống sàn nhà.
"Anh đã trở về?"
Giang Dĩnh thử gọi một chút để thăm dò, thấy anh trầm mặc không đáp lại, lúc này mới tiến lại gần, đôi mắt có chút buồn bã nhìn anh, nhẹ nhàng ôm chặt thắt lưng anh: "Anh làm em sợ muốn chết, buổi tối sau khi gọi điện cho anh xong em cứ nghĩ anh sẽ về nhà ngay, không ngờ rằng khi em về nhà lại không thấy bóng dáng của anh. Anh đến sở cảnh sát có đúng không? Bên đó có chuyện phát sinh sao? Có đúng không..."
Sau khi nói xong cô cảm giác giống như mình vừa chạm phải cái gì đó, lông mi run run hạ xuống, lúc này mới để ý thấy tay anh đầy máu, nhất thời hoảng sợ.
"Hạo! Anh... Anh đã xảy chuyện gì? Anh đánh nhau với người ta sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh lại chảy máu thế này?" Giang Dĩnh cố gắng bình tĩnh, cắn môi, "Anh đợi em một chút, em lập tức đi lấy hộp cứu thương."
Nói xong cô liền chạy lên lầu, vốn đã vô cùng lo lắng hốt hoảng cho nên lòng càng thêm rối bời, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ là vì Tần Mộc Ngữ, anh đúng là đã xô xát với người ở sở cảnh sát!
Mắt Thượng Quan Hạo đục ngầu đầy tơ máu, giống như sắp có một trận phong ba nổi lên, nhấc ngón tay thon dài, đem chìa khoá trong lòng bàn tay ném lên trên bàn, mắt đảo qua chiếc di động màu hồng nhạt của Giang Dĩnh ở trên ghế sô pha, ánh mắt bỗng trầm xuống.
Giang Dĩnh cầm hộp cứu thương xuống, đã nhìn thấy anh ngồi ở trên sô pha, tư thế vô cùng tuỳ hứng, cánh tay chống trên ghế, ngón tay thon dài đỡ lấy cái trán, ánh mắt lộ rõ khí thế khiếp người, khiến người khác run sợ.
Giang Dĩnh nghẹn lời, đi qua ngồi xổm bên cạnh anh.
"Rốt cuộc anh đã làm cái gì? Vừa trở về đã bày ra bộ mặt khó ưa, cho dù là ở bên ngoài anh cùng người khác đánh nhau, nhưng cũng không nên trở về trút lên đầu em, có đúng không?" Cô ôn nhu nói xong, cầm lấy miếng bông dính cồn xử lý vết thương trên tay anh, "Em thấy anh không chỉ là xô xát với người ta, khẳng định anh còn ra tay không không hề nhẹ, người khác có thể không biết rõ thân thủ của anh, anh..."
"Là cô báo cảnh sát?" Bạc môi sắc bén của anh bỗng nhiên phát ra một câu, làm cho bầu không khí trong lành nhưng lạnh lùng tịch liêu có chút nguy hiểm.
Tay Giang Dĩnh đột nhiên run lên một chút.
"Hạo, anh..."
"Cô báo cảnh sát, nói rằng đã tìm được nghi can giết người trông vụ án giết Tần Cẩn Lan, gọi bọn họ đúng thời gian mà tới bắt người, đó là buổi chiều ngày hôm nay, tại toà thị chính..." Ánh mắt Thượng Quan Hạo u lãnh đầy nguy hiểm, bên trong nổi lên sát ý nồng đậm, thanh âm thầm thấp thong thả, gần gũi nhìn mặt cô: "Có đúng không?"
Giang Dĩnh bị ánh mắt của anh doạ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, cả người run run.
Cắn môi, cô mặc kệ mồ hồi chảy nhẹ giọng nói, "Kỳ thật anh cũng biết, Tín Viễn còn rất nhiều nguyên lão cổ đông của Tần thị, rất nhiều người trong số đó biết về vụ án, khi nhìn thấy Tần Mộc Ngữ, tất nhiên họ sẽ có động tĩnh..."
"Muốn tôi nghi ngờ bọn họ để làm gì?" Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói, nắm lấy cằm cô bằng ngón tay vừa được sát trùng, ánh mắt như nhìn vào chỗ sâu nhất của tâm hồn cô, "Giang Dĩnh, tôi chỉ cần dùng một chiếc di động là có thể điều tra ra những việc cô đã làm... Là cô xem nhẹ tôi, hay là do cô quá tự tin vào khả năng che dấu của bản thân?"
Cả người Giang Dĩnh đều toát mồ hôi lạnh, cồn chạm vào làn da, có cảm giác mát lạnh.
Lông mi thật dài khẽ cụp xuống rồi lại lập tức nâng lên, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng thư thái đáp lại: "Được rồi, em sẽ nói, là em làm."
Thượng Quan Hạo mín môi, mín thật chặt thành một đường thẳng.
"Nhưng mà lúc đó..." Giọng cô run nhè nhẹ, lại cố gắng đè nén xuống, nhỏ giọng giải thích, "Đó là lúc em vừa mới biết về vụ án của Tần Cẩn Lan, nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn luôn tưởng niệm cô ấy ở trong lòng, anh làm sao có thể không hy vọng hung thủ giết cô ấy bị trừng phạt? Em cảm thấy... Em cảm thấy làm như vậy không hề sai, nhiều lắm cũng chỉ trách em vì đã xen vào chuyện không phải việc của mình!"
Ngước mắt lên, bên trong mắt là sự áy náy và khát vọng, cô nhẹ giọng nói: "Anh hãy tin em, em và cô ta mới gặp mặt nhau có hai lần, em hại cô ta để làm gì? Em làm tất cả những chuyện này cũng chỉ bởi vì em nghĩ anh muốn vậy! Giang Dĩnh em không hề thích quản chuyện của người khác, trừ phi là vì muốn lấy lòng anh, bằng không em nhúng tay vào vụ án giết người này làm gì! Hơn nữa... Hơn nữa từ lúc dự án đấu thầu của chúng ta bắt đầu, em đã đáp ứng phải giúp anh thật tốt, em đã là những gì có thể, nhưng vẫn không thể đánh bại dự án của bọn họ!"
Trong mắt Giang Dĩnh dâng lên oán khí: "Hạo rốt cuộc là anh muốn làm cái gì? Anh rõ ràng đã biết bên trong dự án của chúng ta có lỗ hổng, nhưng cũng không có nhắc em, nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, công ty bị đào thải sẽ là Tín Viễn chứ không phải Dringlewapen! Em không thể đứng nhìn anh như vậy..."
"Tôi như thế nào?" Thượng Quan Hạo lạnh lùng lên tiếng đánh gãy lời của Giang Dĩnh, nắm lấy cái cằm đoan trang của cô, kéo lại gần làm cho khoảng cách giữa hai người ngày càng ít, âm trầm nói, "Cuộc đời của Thượng Quan Hạo tôi, cần cô quyết định thay tôi, có phải không?"
Ở dưới cằm truyền đến một trận đau nhức, Giang Dĩnh bị ép phái ngẩng đầu, thần kinh đã căng thẳng tới cực điểm.
"Hạo, em... Không phải có ý này..." Cô run giọng nói.
"Vậy thì cô có ý gì?" Ánh mắt Thượng Quan Hạo càng lạnh hơn, tơ máu bên trong mắt che đi sát khí, hơi thở lạnh như băng cùng hô hấp có chút khó khăn hỗn loạn giao nhau, giọng anh khàn khàn, "Ý của cô là làm cho cô ấy hiểu lầm người báo cảnh sát là tôi, người muốn tổn thương cô ấy chính là tôi... Cô có biết tôi đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để tìm cô ấy, ai đã nói với cô, là tôi muốn đưa cô ấy vào nhà giam, muốn cô ấy vì Tần Cẩn Lan phải trả giá đại giới?"
Giang Dĩnh nghẹn lời, hô hấp khó khăn, một chữ cũng không nói được.
"... Chẳng lẽ không đúng sao?" Trong lồng cô đầy áp uỷ khuất, đôi mắt đầy nước chăm chú nhìn anh, "Vài năm nay tinh thần anh lúc nào cũng sa sút, cho dù Tín Viễn trở nên lớn mạnh anh cũng vẫn không vui! Em nghĩ là do anh vẫn không bỏ xuống được chuyện cái chết của vợ cũ! Có lẽ là em đã sai rồi, em không nên nhúng tay vào chuyện của anh, nhưng rõ ràng là cô ta đã giết người, cô ta không chịu thừa nhận thì để cho cảnh sát đến bức cô ta nói ra sự thật thì có sao chứ?"
Giang Dĩnh cười lạnh, nước mắt léo lên: "Không phải chỉ là tình nhân sao? Không phải chỉ là mang thai con của anh thôi sao? Thượng Quan Hạo anh mà muốn có tình nhân thì chỉ cần nói một câu là có cả tá! Có người phụ nữ nào lại không muốn sinh con cho anh? Anh cảm thấy em không bằng cô ta sao? Em làm sao có thể không bằng! Lúc trước ở Anh, em biết là anh đã kết hôn, em có chết cũng không đến quấy rầy anh, chính là cho đến khi vợ anh chết em mới chạy hơn nửa vòng trái đất để đến đây tìm anh! Nhưng người đàn bà đó thì sao? Cô ta chính là loại sinh ra đã ti tiện! Biết anh đã kết hôn còn không biết xấu hổ bò lên giường của anh để muốn leo lên làm tình nhân, lại còn lấy đứa nhỏ ra để giữ lấy anh! Cô ta quả thật ti tiện từ trong xương tuỷ!"
"Bốp!" Một tiếng vang lên giòn tan, sau đó một tiếng rên khẽ phát ra, vang vọng khắp biệt thự.
"..." Nửa người của Giang Dĩnh ngã trên mặt đất, cảm giác đau buốt thấm vào tận xương, sau một lúc cô mới có phản ứng rằng thứ gì vừa giáng xuống mặt mình, tay run run che mặt.
Anh đánh cô...
Anh thật sự đã đánh cô...
Một bên mặt Giang Dĩnh đỏ rực đau nhức, còn một bên lại tái nhợt như tờ giấy, run run nâng mắt, hô hấp hỗn loạn, nhìn người đàn ông đang tức giận ở trước mặt.
Thượng Quan Hạo đứng lên, đi đến trước mặt cô sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt đầy lãnh khí, tay chạm vào đầu cô, giọng nói khàn khàn: "Tôi cho phép cô được làm càn... Ở trong thế giới của Thượng Quan Hạo tôi, cô muốn làm càn như thế nào cũng đều được... Nhưng cô hãy nhớ kỹ cho tôi, không được dùng giọng điệu này nhắc đến cô ấy ở trước mặt tôi."
"Ngay cả tôi cũng không có tư cách nói như vậy, cô thì có tư cách gì để nhắc đến cô ấy?" Sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh mét, mắt đỏ khiếp người, nghiến răng nói.
Nói xong anh liền lạnh lùng buông Giang Dĩnh ra.
Chai cồn trên sàn bị đá, cồn chảy ra ngoài, mùi cồn tản ra vô cùng gay mũi.
Giầy da bóng loáng dẫm vào cồn, tạo ra những dấu giầy.
Đau đớn bỏng rát trên mặt còn chưa rút đi, Giang Dĩnh thất thần nửa nằm nửa ngồi trên sàn nhà, ôm mặt không biết nên làm gì. Sau một lúc lâu cô mới có phản ứng, vừa rồi là chính bản thân mình đã nói những lời kích thích anh thật mạnh, thế nhưng anh... Thế nhưng...
Từng hàng nước mắt chảy dọc xuống má, hô hấp của Giang Dĩnh dồn dập, muốn hét lên thật to nhưng có cố thế nào cũng không ra tiếng.
Vì sao?
Ai có thể nói cho cô rõ vì sao kết quả lại thành ra như vậy?
Chẳng qua chỉ là báo cảnh sát mà thôi... Chẳng qua là mắng người phụ nữ đó vài câu mà thôi, vì sao lại đổi lấy sự tuyệt tình của anh như vậy! Cô và anh đã quen biết nhiều năm, cô luôn là người ở bên cạnh anh, cho dù là bị đối xử ra sao cũng không oán không hối, thế nhưng lại nhận được một cái tát tàn nhẫn! Cái tát kia giống như đã đánh nát lòng cô rồi!
Thân thể mảnh mai của cô dựa vào cạnh bàn, người giúp việc ở bên cạnh phòng khách cũng bị đánh thức. Tiếng bước chân đi tới, người giúp việc bị doạ không ít: "Giang tiểu thư? Sao cô còn ở dưới này! Có chuyện gì vậy? Tôi giúp cô đứng dậy..."
Nói xong người giúp việc liền lại gần nâng Giang Dĩnh dậy, nhưng lại bị Giang Dĩnh nắm chặt tay áo, hai tròng mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: "Không cần."
"Cô không cần giúp tôi. Tôi có thể tự đứng dậy."
Bóng đêm dày đặc, trong phòng khách ánh đèn sáng trưng, trên mặt Giang Dĩnh in dấu tay đỏ bừng, cô biết rõ bản thân mình lúc này mất mặt đến thế nào, nhưng cô không cam tâm, có chết cũng không cam tâm!
Cho tới bây giờ cô mới biết thì ra người phụ nữ đó có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Thượng Quan Hạo, là vị trí không phải ai cũng có thể chạm vào!
Nhưng cũng chẳng sao cả!
Dù cho trước kia không biết, thì bây giờ cô cũng đã biết.
Nắm lấy tay người giúp việc, ánh mắt Giang Dĩnh mông lung nhìn về phía cô ta, hơi thở mong manh: "Cô hãy đi dặn chị Trương, bữa sáng ngày mai chị ta không cần chuẩn bị, chỉ cần đúng giờ lên gọi tiên sinh là được, bữa sáng tôi sẽ tự chuẩn bị."
"Nhưng... Nhưng Giang tiểu thư, hiện tại đã hơn ba giờ đêm, cô hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút, bữa sáng cứ để cho bọn em..."
"Cô không cần tranh giành với tôi." Giọng Giang Dĩnh lạnh đi một chút, giống như là đang lầu bầu, "Tôi nói cho cô biết, chuyện ngày hôm nay một chút tôi cũng không hối hận. Cô không nên nhìn bộ dạng chật vật của tôi ngày hôm nay, cuối cùng thì tôi cũng sẽ trở lại là tôi, một chút cũng không thiếu."
Nói xong Giang Dĩnh liền bám vào thành bàn đứng lên, nửa bên mặt sưng tấy đỏ bừng, ánh mắt lạnh lẽo khinh người.
**************************************

Sáng sớm ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào bên trong ngôi biệt thự xa hoa, mang theo chút ấm áp.
"Tiên sinh... Tiên sinh..."
Người giúp việc gõ vài cái vào cửa phòng nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì, không khỏi nổi lên nghi hoặc, bình thường đều không cần phải gọi tiên sinh, hôm nay không biết vì sao lại như vậy. Người giúp việc vừa mới xoay người định đi khỏi, thì đột nhiên lại thấy bóng người trong phòng khách ở tầng hai. Hàng lông mi dày của anh khép lại, góc cạnh của sườn mặt rõ ràng vô cùng, trán tựa vào nắm tay, chiếc khuy măng sét bằng kim loại ở cổ tay áo sáng loáng loé ra sự xa hoa, dĩ nhiên là đêm qua anh không ngủ, cứ ngồi yên như vậy ở trong này cả một đêm.
"Tiên sinh!" Người giúp việc hoảng sợ nhẹ nhàng lay người anh, "Tiên sinh...tiên sinh, Giang tiểu thư đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngài tranh thủ thời gian, đi xuống dưới ăn một chút rồi hãy đi làm."
Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng mở mắt.
Suốt mấy tiếng, anh không chợp mắt, chỉ ngồi ở chỗ này, ngồi đợi màn đêm lui đi.
Cho dù tinh thần mệt mỏi, anh vẫn có thể nghe được những từ quan trọng trong lời nói của người giúp việc.
Giang Dĩnh...
Anh không tiếp tục ngồi nữa, rửa mặt rồi đi xuống lầu, quả nhiên ở trong phòng khách có một bóng dáng mảnh khảnh đang bận rộn, tóc cô lộn xộn rơi xuống dưới, trên người mặc bộ quần áo ngủ, đem bát canh cuối cùng đặt lên bàn.
Giang Dĩnh nhìn thấy anh cũng đờ ra, ánh mắt loé lên, nhìn xuống dưới chân: "Em biết anh không thích ăn sáng theo kiểu Âu, cho nên em đều làm đồ ăn Trung Quốc, sau đó sẽ hâm nóng lại sữa, anh có muốn ăn một chút không?"
Bóng dáng cao ngất của Thượng Quan Hạo đứng ở giữa cầu thang, vô cùng mị hoặc, không hề nhìn xem trên bàn ăn có những gì, chỉ lãnh đạm nhìn về phía Giang Dĩnh.
"Còn nữa..." Cô tiếp tục nói, "Hôm nay, em sẽ không tiếp tục tới công ty làm việc, em cảm thấy anh không thích, cho nên đợt đấu thầu tiếp theo đều giao lại cho mọi người, anh... Có trách em không?"
Cô nâng tầm mắt lên, nửa bên mặt vẫn còn sưng, bởi vì đã dùng phấn che đi, dấu vết màu đỏ cũng nhạt đi không ít.
Thượng Quan Hạo đi xuống, ngón tay thon dài bám vào thành ghế, nhưng không ngồi xuống.
"Hôm nay tôi không có khẩu vị, cô tự mình ăn đi, hoặc là tìm chị Trương đến ăn cùng cô." Anh lạnh nhạt nói xong, xoay người đi qua cầm lấy chiếc chìa khoá trên bàn trà, "Tôi đi trước."
Bàn tay Giang Dĩnh đang bê bát canh bỗng run một chút, nước canh đổ một ít lên tay cô, rất nóng.
Anh thật sự muốn đi.
Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia sắp đi ra khỏi biệt thự, Giang Dĩnh nhẹ giọng kêu lên: "Hạo!"
Bóng dáng của Thượng Quan Hạo dừng lại.
Giang Dĩnh hít sâu một hơi, cố gắng áp chế nước mắt sắp rơi, ôn nhu khẩn cầu: "Em xin anh, đừng đối xử như vậy với em có được không? Em biết em sai rồi, bây giờ em sẽ lập tức gọi cho Tử Kỳ, bảo hai người ra ngoài, trước mặt mọi người em sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, sau đó xin lỗi cô ấy, được không? Anh nhất định phải trừng phạt em như thế này mới được sao?"
Thượng Quan Hạo vẫn đứng im tại chỗ, thản nhiên mở miệng, "Cô sai rồi."
Anh xoay người, trong ánh sáng mặt trời, bộ âu phục màu đen tản ra hơi thở nặng nề, lạnh lẽo mười phần, "Trong lúc đó cô với tôi đều không phát sinh chuyện gì, tôi cũng không hứng thứ với những sai lầm rối rắm của cô... Nói cho rõ ràng, chỉ là tôi không thương cô mà thôi, ngoài ra, cái gì cũng không có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net