Chương 187: Quan hệ hiện tại là gì? Là người yêu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Mộc Mộc chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, nhìn viên cảnh sát hỏi: "Anh ta đến đây ký lúc nào?"
Viên cảnh sát nhìn đồng đeo tay, "Vừa mới đây thôi, đại khái là đến sớm hơn cô khoảng mười phút."
Không khí trở nên quỷ dị, viên cảnh sát cảm thấy chuyện này không có gì bất thường, cầm tập văn kiện rời đi.
Mặt trời ngả về phía Tây.
Lúc đi ra khỏi sở cảnh sát cô còn nghe thấy tiếng dặn dò của viên cảnh sát ở đằng sau, "Nếu vụ án có biến chuyển gì chúng tôi sẽ triệu tập cô, mong cô hợp tác, kỳ thật chúng tôi đã nói trước với cô rồi chỉ cần cô thừa nhận là cô ngộ sát thì việc khép lại vụ án cũng không khó khăn gì, nhưng cô lại không chịu nghe." Viên cảnh sát nói tiếp, "Hi vọng việc tìm người đến bảo lãnh sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của cô."
Giọng điệu của viên cảnh sát, tuy rằng hơi châm chọc, nhưng lại toàn là lời chân thật.
Công việc của cô, cuộc sống của cô, kỳ thật đã bị đảo lộn từ sớm vì chuyện này rồi.
Tần Mộc Ngữ đi ra khỏi sở cảnh sát, nhìn thấy một chiếc xe đang đỗ ở cửa.
Cơ thể cô trở nên cứng ngắc, trong lòng từ sớm đã đoán được, anh chưa hề rời đi.
Chiếc xe đó chậm rãi đi đến trước mặt cô.
"Quay về nhà hay là đi đâu? Tôi đưa em đi." Thượng Quan Hạo không hề nhìn cô, sườn mặt góc cạnh lộ ra sự phiền muộn, thản nhiên nói.
"Vì sao anh lại nộp tiền bảo lãnh cho tôi?" Ánh mắt cô lạnh như băng, nhẹ giọng hỏi.
"Thượng Quan Hạo, anh không biết rằng làm vậy rất nực cười sao? Đầu tiên là báo cảnh sát để cho tất cả mọi người đều biết, đến lúc tra không ra kết quả, lại động lòng từ bi bảo lãnh cho tôi. Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn tất cả mọi người biết tôi là Tần Mộc Ngữ, trước đây tôi và anh có thâm thù đại hận, đúng không? Nếu anh muốn huỷ hoại cuộc sống của tôi, như vậy thì chúc mừng anh, anh đã làm được... Tôi sẽ có một khoảng thời gian rất dài không cần đi làm. Tín Viễn thắng thầu, chiếm thế thượng phong, anh không còn cần phải lo lắng có người ở giữa gây khó dễ, hay là đoạt Tín Viễn từ trong tay anh."
Trong mắt cô là sự trống trải tuyệt vọng, chỉ có ánh mắt đầy hận ý như thiêu đốt tất cả.
Gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, tiếp tục thản nhiên nói: "Mộc Ngữ... Lên xe."
Trong đôi mắt của Tần Mộc Ngữ ngưng tụ một chút khiếp sợ và chán ghét, lạnh lùng nói: "Không được gọi tôi như vậy, chỉ có ba tôi mới có thể gọi như vậy." Nói xong cô liền bước đi, bóng dáng gầy yếu đi đến ven đường trước mặt.
Thượng Quan Hạo cả người cứng ngắc ngồi bất động một lúc, sau đó khởi động xe đi phía sau cô, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Bây giờ đang là thời điểm tan tầm, giao thông tắc nghẽn, những chiếc xe không thể di chuyển xếp thành những hàng dài, taxi căn bản là không thể tấp vào lề đường. Tần Mộc Ngữ nhìn tình hình trước mặt, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Cô biết rõ thành phố Z vào giờ tan tầm giao thông vô cùng tắc nghẽn, nếu nghiêm trọng, thì sau hai giờ đồng hồ chưa chắc đã khai thông.
Cổ họng cô hơi nghẹn lại, chiếc bóng đổ xuống trong ánh hoàng hôn có chút cô đơn.
Bây giờ đã không còn phải đi làm nữa, cô không biết những ngày sau này của cô có thể trôi qua ra sao, án tử này có phải sẽ kéo dài cho tới lúc cô chết? Rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi người đàn ông đang ở phía sau?
Một loạt tiếng bước chân vững chắc, từ đằng sau truyền tới.
Tần Mộc Ngữ nâng cao đề phòng, vừa định quay đầu lại, sau lưng bỗng dưng trở nên ấm áp, tiếp theo là một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Thượng Quan Hạo cởi áo vest, bao chặt lấy thân thể lạnh run của cô.
Cô nhíu mày, lập tức phản kháng: "Thượng Quan Hạo, anh buông tôi ra!"

Cánh tay Thượng Quan Hạo không hề nới lỏng, đôi mội nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cô, giọng nói khàn khàn: "Với tình hình trước mắt chắc chắn em không thể rời đi, vào trong xe chờ đi, khi nào tình hình khá hơn tôi sẽ để em đi."
Tần Mộc Ngữ cười lạnh: "Anh lại đang đóng kịch đúng không? Thượng Quan Hạo, anh trừ bỏ cường thế cùng bá đạo ra thì còn gì khác? Đối với phụ nữ anh luôn có hàng vạn cách thức, vì sao anh luôn luôn ép buộc tôi?"
Ánh mắt oán hận của cô đâm vào trái tim khiến anh nói đau, hàng lông mi dày che lấp đi đôi mắt thâm trầm của anh, cúi đầu nói: "Bởi vì tôi không biết làm thế nào để em nghe lời một chút, nên chỉ có thể dùng cách thức của bản thân ép buộc em... Em rất mệt mỏi đúng không? Tối hôm qua chỉ ngủ được vài tiếng, cả ngày hôm nay lại chạy khắp nơi..."
"Đủ rồi!" Cô đánh gãy lời của anh, "Việc này không cần anh lo!"
Vừa dứt lời cô bỗng cảm thấy dưới chân bắt đầu hư huyễn, đầu đột nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm làm cho môi cô tái đi, vết thương trên lưng cũng hơi đau.
Thượng Quan Hạo ôm chặt lấy cô, tay áp lên trán cô, kiểm tra tình hình của cô.
"Đừng cử động mạnh, em bị hạ huyến áp." Anh cúi đầu nói, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.
Tần Mộc Ngữ cắn môi, lông mo thật dài run run, nắm chặt quần áo anh: "Đồ cầm thú... Anh cách xa tôi một chút..."
"Cho dù tôi có là cầm thú..." Giọng nói khàn khàn của Thượng Quan Hạo vang lên bên tai cô: "Em cũng nên chờ bản thân có khí lực thì lại mắng tiếp. Nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, em hãy vào trong xe đợi, chỉ cần nơi này khai thông tôi lập tới để em đi, được không?"
Khuôn mặt tuấn tú của anh cúi xuống, không thể thấy rõ cảm xúc trên mặt anh. Nhưng Tần Mộc Ngữ biết, nếu là bốn năm trước, để có thể nghe thấy những lời nhún nhường của người đàn ông này còn khó hơn lên trời.
Cô không biết bản thân mình đã lên xe như thế nào, đợi đến khi cô lấy lại ý thức, cả người đã bị hơi thở ấm áp bao lấy, trên chiếc áo vest có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hoà lẫn với mùi nước hoa dịu nhẹ.
Phía ngoài cửa xe, bóng đêm đã dần buông xuống.
Chiếc xe này, rất quen thuộc.
Sau khi cô 18 tuổi, đã rất nhiều lần ngồi chiếc xe này để đến học viện England, chiếc đàn violin của cô luôn luôn đặt ở ghế sau, thỉnh thoảng cô sẽ đặt nó trên đùi, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, giống như bản thân đã già rồi, vì đã trải qua quá nhiều chuyện, khiến cô cảm thấy sự đơn thuần và non nhớt khi đó đã cách cô cả vạn năm ánh sáng.
Di động trong túi sách, kêu lên.
"Bây giờ em đang ở đâu?" Giọng Lam Tử Kỳ truyền tới, "Hiện tại bên ngoài đông kinh khủng, tôi chỉ làm thêm giờ có một lúc mà thành ra như vậy. Nhưng xem ra sẽ không kéo dài lâu nữa, em nói vị trí đi, tôi đến đón em đi ăn, sau đó đưa em về nhà."
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ run lên, nhìn bên ngoài của kính xe.
"Tôi... Tôi vừa mới ra khỏi phòng bệnh của Tiểu Mặc, anh không cần phải đến đón tôi, tôi sẽ tự tới khách sạn, được không?" Cô theo bản năng nói dối, nhỏ giọng hỏi.
Lam Tử Kỳ ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
"... Được, tôi chờ em ở khách sạn." Giọng hắn lạnh nhạt, đột ngột ngắt điện thoại.
Chiếc xe phía trước di chuyển chậm chạp, không biết đến bao giờ đường mới hết tắc nghẽn.
"Vì sao phải nói dối anh ta, sao không nói cho anh ta biết em đang ở cùng tôi?" Ánh mắt Thượng Quan Hạo trầm tĩnh, thản nhiên hỏi.
"Đây là chuyện của tôi, không cần phải giải thích với anh."
"Hai người hiện giờ là loại quan hệ gì?... Người yêu sao?" Giọng nói của anh vẫn thản nhiên như trước, không đoán được cảm xúc của anh, có điều bàn tay đang nắm vô lăng siết lại rất nhanh, động tác rất nhỏ, không dễ phát hiện.
"Tôi nói lại lần nữa, chuyện này không liên quan đến anh." Cô nhíu mi nói, vừa dứt lời đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, sắc mặt tái nhợt, nâng mắt lên nhìn anh, "Anh đang lo sợ cái gì vậy? Anh sợ tôi có người đàn ông khác sao? Thượng Quan Hạo, anh không cần để mắt đến tôi vậy đâu, tôi biết Lam Tử Kỳ vĩ đại đến nhường nào và tôi cũng biết bản thân mình ti tiện đến mức nào, cho tới bây giờ vấn đề không phải là chuyện anh ấy có muốn tôi hay không mà vấn đề ở đây là tôi không xứng với anh ấy. Anh yên tâm đi, tôi không có tư cách để yêu một ai đó... Tôi từ sớm đã không còn rồi."
Thân thể của cô không sạch sẽ, linh hồn cũng không sạch sẽ, từ trước khi chạy trốn ra nước ngoài cô đã hiểu rõ, Thượng Quan Hạo giống như một lời nguyền rủa, cả đời này, cô sẽ không có cơ hội hạnh phúc, cũng không có quyền tái sinh.
"Uỳnh!" Một tiếng va đập vang lên, anh phanh lại không kịp, đụng trúng xe đằng trước.
Tần Mộc Ngữ khẽ rên, dây an toàn đập vào ngực khiến cô đau.
Thượng Quan Hạo mím môi, ánh mắt chất chứa cảm xúc phức tạp.
Phía trước có chút hỗn loạn, chủ xe phía trước thò đầu ra khỏi của xe mắng to vài câu, rẽ xe sang hướng khác để đi.
"Thật xin lỗi." Anh nhỏ giọng nói, ngón tay thon dài lại một lần nữa nắm lấy tay lái, có điều đôi môi hơi tái nhợt.
Dòng xe lại tiếp tục di chuyển một cách chậm chạp.
Tay Tần Mộc Ngữ giữ lấy vô lăng, "Được rồi, bây giờ giao thông có vẻ thông thoáng hơn rồi, tôi có thể bắt xe về khách sạn, không phiền anh nữa."
Nói xong cô thò tay ra mở cửa xe, lại không nghĩ đến của xe đã bị khoá, cô căn bản là không thể mở.
Nhíu chặt mày, cô phóng ánh mắt oán hận về phía Thượng Quan Hạo.
Anh trầm mặc, một câu cũng không nói, thân thể cao lớn cũng không hề nhúc nhích.
"Anh không thả tôi ra đúng không?" Đôu mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn về phía anh, cười lạnh một tiếng, bàn tay cô nắm chặt khuôn mặt tràn ra sự lạnh diễm tuyệt vọng, " Đây đúng là phong cách của anh, cả thế giới đều bị anh nắm trong lòng bàn tay mà đùa giỡn. Nhưng mà Thượng Quan Hạo, chuyện anh không thể nắm giữ có nhiều lắm, ví dụ như lúc trước anh không thể che dấu chuyện mình đã kết hôn rồi mà còn ra ngoài làm chuyện vô sỉ, anh cho rằng bây giờ của xe đóng kín, không ai có thể nghe thấy hay nhìn thấy, thì anh có thể muốn làm gì cũng được, đúng không?"
Hốc mắt cô phiếm hồng, ánh mắt đầy hận ý, nghiến răng hạ thấp thanh âm, lẩm bẩm: "Báo ứng của anh vì sao mà vẫn chưa đến..."
Thượng Quan Hạo rốt cuộc cũng nhúc nhích, giống như là bị chọc giận, càng giống như là bị một áp lực lớn đè nén, anh nắm lấy cổ tay như bé và yếu ớt của cô, thân mình cao lớn áp chặt cơ thể cô vào ghế ngồi, anh cách cô mấy milimet ồ ồ thở dốc, ở trong không gian nhỏ hẹp, anh giống như là con thú bị ép đến đường cùng, chỉ chờ cơ hội để bộc phát.
"Tần Mộc Ngữ, tôi nói cho em rõ, em muốn cái gì cũng được, nhưng phải nhớ kỹ, không được đem tình cảm của bản thân ra nói giỡn..." Anh dùng một lực lớn đặt ở gáy cô, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc mềm mại, mặt anh tới gần mặt cô, đôi mắt đỏ au, bức bách nói: "Vì em và đứa nhỏ, tôi cái gì cũng có thể làm, chuyện gì cũng có thể bao dung, chỉ trừ một chuyện..."
"Không nên tuỳ tiện giao tâm của em cho người khác... Nếu không tôi cũng không rõ mình sẽ làm ra những chuyện gì nữa... Em có hiểu không?" Hơi thở nóng bỏng của anh bao lấy cô, anh cố gắng kìm chế lực đạo đã lên tới cực điểm khiến các đốt xương ở mu bàn tay các nhô trắng ra, nhưng anh không dám bộc phát, sợ sẽ làm đau cô, nhưng cũng lo xuống tay không đủ mạnh, không thể uy hiếp, không thể ép buộc, không đủ để cô biết chuyện này quan trọng đến thế nào trong lòng anh!
Vẻ mặt Tần Mộc Ngữ vô cùng lạnh nhạt, chẳng sợ thân thể sẽ bị thương, không hề sợ hãi.
"Anh đang quan tâm tôi sao?" Mắt cô đỏ au, lạnh lùng nói, "Thượng Quan Hạo, anh hãy tự hỏi lòng mình đi, anh đang để ý tôi sao? Anh áy náy, bởi vì anh biết đứa nhỏ là vô tội, thằng bé không nên gánh vác sự hận thù của anh thay cho tôi! Ở trong lòng anh, người anh thật sự muốn tạ tội là thằng bé!"
Cô hít thở khó khăn, hơi thở mong manh, nhưng lại rõ ràng hỏi, "Anh có bao giờ vì chuyện trước đây mà cảm thấy áy náy với tôi dù chỉ là một chút? Hay cho tới tận bây giờ, anh vẫn cảm thấy đối xứ với tôi như vậy là lẽ đương nhiên? Ở trong lòng anh, vẫn như trước kia nghĩ là tôi giết Tần Cẩn Lan, cho nên những chuyện chị ta gây ra cho tôi, cho ba tôi, tất cả đều có thể bỏ qua, không cần truy cứu!"
Sự đau đớn càn quét trái tim cô, cô run giọng nói: "Anh đối xử không lý lẽ với tôi... Cũng vì tôi đã từng là phụ nữ của anh."
"Cút xa ra một chút..." Mắt cô đỏ au ướt át, đôi môi tái nhợt như tờ giấy, run giọng nói: "Không cần đối xử tử tế với tôi... Tôi không cần."
Nói xong cô lập tức nhướn người ra, thò tay qua khuỷu tay anh ấn nút mở khoá, sau đó kéo áo vest trên người mình xuống, hung hăng ném trả lại cho anh, một mình xuống xe.
Gió đêm thật lạnh, lạnh thấu xương, cô vừa ra khỏi xe là lập tức run rẩy, tự ôm lấy chính mình, chạy đến ven đường, vẫy taxi, không hề quay đầu nhìn lại lập tức lên xe, dời đi.
Xe của Thượng Quan Hạo lẳng lặng đỗ ở ven đường, gây hỗn loạn, mãi cho đến khi xe phía sau bấm còi, khuôn mặt tái nhợt của anh mới hoảng hốt phản ứng lại, chậm rãi điều khiển xe đi về phía trước, mắt cứ nhìn mãi vào nơi cô vừa rời đi.
Đêm đầu đông chậm rãi buông xuống.
****************************************
Trong nháy mắt khi Lam Tử Kỳ ngắt điện thoại sắc mặt đột nhiên trở nên
lạnh lẽo.
Phía trên đầu giường bệnh, Tiểu Mặc ôm gấu bông đọc sách, thấy chữ không hiểu, ngước mắt lên vừa mới định hỏi Lam Tử Kỳ, lại phát hiện sắc mặt hắn
thâm trầm, giống như là bị cuộc gọi của mẹ làm cho tức giận.
Lạnh lùng xoay người, bóng dáng cao lớn của Lam Tử Kỳ vững vàng đứng dậy, nhìn Tiểu Mặc đang ngồi ôm gấu bông ở phía đầu giường.
"Nhóc có biết sau khi me nhóc làm gì thì khiến người khác tức giận không?" Hắn đi qua, hai tay ôm lấy mặt Tiểu Mặc, dùng ánh mắt đáng sợ như địa
ngục nhìn thằng bé, chậm rãi hỏi.
Tiểu Mặc giật mình, sợ hãi ôm chặt gấu
bông lui vê phía sau, lắc đầu.
"Một là lúc cô ấy nói thật, hai là lúc cô ấy nói dối." Lam Tử Kỳ cúi đầu giải
thích, giọng nói lạnh lẽo, nhưng sau khi hån nói xong lại phát hiện vẻ mặt của đứa nhỏ vô cùng ngơ ngác, lúc này hắn mới biết những lời mình vừa nói ngu xuân
đến cỡ nào, "Ta nói như vậy rất mâu thuẫn đúng không?"
Tiểu Mặc nghe thấy vậy thì gật đầu thật mạnh, cố gắng duy trì phẩm chất
của một đứa bé ngoan là không bao giờ nói dối.
"Ta cũng thấy vậy." Lam Tử Kỳ có chút tức giận.
Nhìn qua đồng hồ, hắn vuốt ve đầu chú
gấu bông một chút, thấp giong nói: "Ta nên dạy dỗ một chút...."
****************************************
Trước khi ăn tối cô ở trong phòng Lam Tử Kỳ tắm rửa, cả người quấn khăn tắm đi ra, thấy ở bên ngoài đã chuẩn bị sẵn quần áo sạch.
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng đi đến xem qua, quần áo có vẻ nhỏ, hình như là chuẩn bị
cho cô.
Điện thoại để ở phía đầu giường reo
lên.
"Nếu đã thay quần áo tử tế thì mau xuống dùng bữa, tôi không thích ăn đồ ăn nguội." Lam Tử Kỳ lạnh nhạt nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net