CHƯƠNG 19: TÔI KHÔNG CÓ CÁCH NÀO CẢM KÍCH CÔ ĐƯỢC!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Mộc Ngữ hít vào một ngụm khí lạnh, chịu đựng trong chốc lát, thành thật nói: "Đau."
Tiểu Tình lắc đầu: "Không còn cách nào khác, vết thương quá sâu, không thì hãy băng bằng gạc vải, tiểu thư đợi một chút nhé!"
Tiểu Tình chạy ra ngoài, đứng trước cửa kêu lên một tiếng: "Thượng Quan Hạo! Anh còn chưa đi sao?"
Tần Mộc Ngữ nghe tiếng Tiểu Tình kêu lên, quay đầu lại, khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn đó thì hơi giật mình, sau đó tay chân trở nên luống cuống. Vội vàng kéo khoá váy lên, lưng cô trắng nõn sáng bóng, còn thấy rõ cả áo ngực viền ren màu trắng sữa.
Thượng Quan Hạo đứng ở cửa nói vài câu với Tiểu Tình, từ từ đẩy cánh cửa ra, đi vào.
Trong phòng im lặng đến nghẹt thở, Tần Mộc Ngữ vô cùng bối rối, thu dọn những đồ vật bừa bộn trên mặt bàn, không để ý đến vết thương có đau hay không. Nói tóm lại đây là lần đầu tiên Thượng Quan Hạo vào phòng cô, cô không muốn để lại ấn tượng không tốt!
"Anh chờ một chút, tôi dọn xong ngay đây!" Tần Mộc Ngữ đỏ mặt, vội vàng buộc lại dây áo ngủ bằng tơ lụa, sau đó thu dọn sách vở và giấy viết trên mặt đất, xếp gọn chúng lại thành chồng đặt lên bàn.
"Bây giờ ổn rồi!" Cô đứng trước mặt anh, nở nụ cười nhạt.
Một lát sau, Thượng Quan Hạo đi về phía cô.
Tần Mộc Ngữ thừa nhận mỗi lần anh tới gần đều khiến cô vô cùng hồi hộp, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Tay cô luống cuống chống lên bàn, không nghĩ tới Thượng Quan Hạo sẽ tiến lại gần hơn, gần đến mức chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể hôn lên hàng mi của cô.
"Anh... có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Cô khó khăn hỏi một câu.
Mắt Thượng Quan Hạo nhìn xuống, ngón tay thon dài giữ lấy bờ vai cô, thì thầm nói: "Đang chảy máu."
Tần Mộc Ngữ giật mình, muốn quay đầu lại nhìn.

"Đừng nhúc nhích." Anh thản nhiên ra lệnh.
Quả nhiên cô ngoan ngoãn đứng im, cảm nhận được dòng máu nóng đang chảy ra, nhưng cô không cảm thấy đau nhức, chỉ có cảm giác ngón tay anh đang chạm vào làn da cô, trong tâm trí và trái tim dạt dào vô vàn cảm xúc.
Thượng Quan Hạo từ từ nhíu mày, chậm rãi dùng sức nắm lấy bả vai cô, giống như là muốn bóp nát cô.
Tần Mộc Ngữ có ngốc cũng cảm giác được cơn đau đớn, hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vừa định mở miệng nói: "Đừng như vậy rất đau!", thì giọng nói trầm thấp khàn khàn của Thượng Quan Hạo vang lên bên tai, khiến cô không thể quên được.
"Sau này đừng làm những chuyện như thế này vì tôi nữa, tốt nhất cô nên tránh xa ra thì hơn. Tôi không cách nào cảm kích cô được. Tần Mộc Ngữ. Những thứ cô muốn tôi không thể cho cô." Trong giọng nói của anh lộ vẻ thờ ơ lạnh lùng.
"Tình cảm yêu mến của cô, sự nỗ lực của cô, tôi không thể báo đáp."
Cuối cùng vào thời khắc này Tần Mộc Ngữ cũng đã hiểu được. Hiểu vì sao trong ánh mắt anh lại có nhiều phức tạp đến vậy.
Cô cười yếu ớt, trong nụ cười có một chút bi thương, khẽ hít sâu một hơi rồi tránh khỏi cánh tay anh, quay người lại ngồi xuống trước bàn trang điểm, rút khăn giấy ra tự lau sạch vết máu, nhẹ giọng nói: "Tôi không cần anh phải báo đáp, trên đời này không phải cứ cho đi là cần được báo đáp. Tôi thích anh, đây là chuyện của tôi, không liên quan tới anh."
"Anh có biết mẹ của tôi không? Cả đời bà không được kết hôn với ba tôi, bà ấy chỉ dẫn tôi ra nước ngoài sinh sống mấy mươi năm nay, thậm chí tiền sinh hoạt bà cũng chưa từng ngửa tay xin ba tôi lấy một lần. Mẹ tôi yêu ba tôi, cho đến lúc chết bà vẫn yêu."
"Vì vậy Thượng Quan Hạo, anh không cần cảm thấy áp lực, tôi... chẳng qua đây là chuyện mà tự tôi muốn làm mà thôi."
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ đi, dáng ngồi ngay ngắn thanh tao, tĩnh lặng giống như một bức tranh.
Thượng Quan Hạo nhìn cô chằm chằm, cảm giác bực bội và rung động trong lòng được gỡ xuống.
"Tiểu thư, em tìm được gạc rồi! Tiểu Tình mở cửa tung tăng đi vào, lại có chút ngờ vực nhìn hai người.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo hạ xuống, mang theo chút giận dữ, lạnh lùng xoay người đi ra cửa.
----------------------------------------------------
"Ngự, mình nghe nói gần đây cậu đang theo đuổi mỹ nhân băng thanh ngọc khiết của Tần gia? Như thế nào rồi?" Một nam sinh đẹp trai huýt sáo, hỏi một câu.
Tiếng chuông báo tan học vang lên, một đoàn người từ trong lớp học tiếng anh tràn ra.
"Mẹ kiếp, vì sao cậu có thể hỏi như vậy hả!" Một nam sinh khác đẩy hắn ra, khoác vai Ngự Phong Trì, "Thế nào, có phải cô ta là một con chim non?"
Vấn đề này, khiến cho Ngự Phong Trì bị kích động có chút cáu kỉnh.
"Cút đi và hỏi ít thôi!" Hắn lạnh lùng hất bàn tay đang đặt trên vai ra.
"Ha ha, không thể nào, Ngự này cậu còn có hứng thứ với loại non nớt đó sao? Cậu để ý cô ta hả!" Mọi người xung quanh cười rộ lên.
Trong hội trường giảng dạy ở tầng dưới, Tần Mộc Ngữ và vài cô gái khác cầm sách đi vào.
"Mau nhìn xem! Đã xuất hiện rồi! Chà... cô gái này có gương mặt thật xinh đẹp, cậu vẫn chưa chơi chán à? Chơi chán rồi thì cho chúng mình nếm thử nhé!" Có kẻ đụng nhẹ vào bả vai của Ngự Phong Trì.
Thân ảnh của Ngự Phong Trì hơi lảo đảo một chút, mắt nhìn chăm chú bóng lưng của cô gái đó.
"Không có sự cho phép của tôi, không được chạm vào cô ấy, biết chưa?" Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu, "Cút đi, tôi xuống dưới!"
"Cậu đùa sao? Đây là tầng hai."
"Im miệng!" Ngự Phong Trì bỏ lại một câu, lùi lại phía sau mấy bước, bắt đầu chạy, một tay bám vào lan can, xoay người nhảy xuống.
Tiếng thét chói tai của đám nữ sinh phát ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net