Chương 195: Cả đời này cũng sẽ không cảm động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt trong suốt của cô nhìn qua, dừng lại ở khuôn mặt anh, cuối cùng cũng bừng tỉnh. Ánh mắt cô run run một chút, cô nghiêng đầu đi, theo bản năng tránh khỏi lòng bàn tay ấm áp ấy, cô không muốn nhận sự trấn an của anh.
"Tôi không sao. . . . . ." cô lẩm bẩm, nhớ lại khung cảnh đáng sợ lúc ấy, tiếp tục nói: "Cảm ơn."
"Không có chuyện gì mà chảy nhiều máu như vậy sao? Cô hãy nhìn quần áo của mình xem, máu từ đâu dính vào?" Cô y tá cau mày đi tới, nhẹ nhàng hỏi cô: "Cô rốt cuộc vì sao lại bị thương? Ít nhất phải biết là vết thương ở đâu mới được."
Tìm tới tìm lui, cô chỉ có một dấu vết bị trầy xước nhẹ bởi dao găm phía trên mắt cá chân.
Thượng Quan Hạo nhìn sâu vào mắt cô, trong đôi mắt anh phản chiếu vết thương của cpô, màu máu đỏ tươi vẫn còn ướt, anh áp chế sự lo lắng đến mức đau đớn của mình, giúp y tá nâng chân của cô lên.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, nhíu mi, theo bản năng muốn né tránh sự đụng chạm của anh.
"Đừng di chuyển." Một giọng trầm thấp cảnh cáo, gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt lộ ra sắc mặt tối tăm: "Tôi chỉ muốn xác định em không có chuyện gì, trước tiên băng bó miệng vết thương cho tốt, sau đó em muốn thế nào cũng được."
Tần Mộc Ngữ nghẹn lời, mắt trong suốt của cô vẫn trừng nhìn anh, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu qua thân thể anh, xem trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng chỉ phí công, cô đành đè nén sự khó chịu trong lòng, chờ mọi việc kết thúc.
Y tá liếc mắt nhìn người đàn ông này, chỉ cảm giác hơi lạnh đáng sợ toát ra từ anh, tốt nhất là không lên tiếng.
Dùng băng gạc băng ký miệng vết thương, y tá nhẹ giọng nói: "Hai ngày tới cô đừng đi lại nhiều không thì rất lâu khỏi, cô nhớ kỹ chưa?"
Tần Mộc Ngữ mệt mỏi, gật gật đầu.
Quần áo của cô bị rạch ra, cổ áo hoàn toàn bị kéo rách, cô chỉ có thể lấy tay kéo lại mới không bị lộ.
Thượng Quan Hạo nhìn cô, âu phục trên người đã cởi ra cuốn chặt cô vào bên trong. Tần Mộc Ngữ run lên, khi tay anh vòng qua eo cô buộc chặt áo lại cô liền mở miệng: "Không cần."
Gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo lạnh lùng: "Tôi cảm ơn tối nay anh đã giúp tôi, nhưng bây giờ chuyện đã qua rồi, tôi tự biết chăm sóc bản thân, không cần anh lo lắng..."
"Em chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho mình được sao?" Khuôn mặt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo nâng lên, giọng khàn khàn lạnh nhạt: "Tốt, mà lại đi vào một con hẻm nhỏ để khiến mình xảy ra chuyện như vậy?"
"Đây chẳng qua là ngoài ý muốn!" Cô biện giải.
"Ngoài ý muốn còn chưa đủ sao?" Giọng Thượng Quan Hạo có chút nặng, mắt đã đỏ lên, cánh tay đem giữ chặt cô lại, nhìn vào mắt cô ở khoảng cách rất gần: "Em có biết mình vừa hoảng sợ như thế nào không? Có cần tôi giúp em nhớ lại một chút?"

Tần Mộc Ngữ có chút hoảng sợ: "Sau này tôi không đi những nơi như thế nữa."
Sự lạnh lùng trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo cũng giảm bớt một chút.
Người đến người đi dọc hành lang, phòng bệnh chật ních, cô bị thương nhẹ cho nên cũng chỉ có thể chiếm một chỗ ngồi ở hành lang. Cả người dường như vẫn cảm thấy lạnh, vẫn còn cảm thấy cảm giác hai tên cướp kia sờ lên người cô, giống như có rắn bò trên da thịt. Cô cau mày, chỉ muốn ôm chặt mình, đem tất cả hơi lạnh cùng mùi vị này mạnh mẽ xoá bỏ.
Thượng Quan Hạo ôm cô thật chặt, tì đầu lên trán cô, ánh mắt thâm thúy đầy phức tạp.
"Rốt cuộc sao em lại khiến mình khổ sở như vậy?" Anh nhỏ giọng nỉ non, giống như đang tự nói hoặc như là đang hỏi cô: "Làm việc ở chỗ Lam Tử Kỳ, chẳng lẽ hắn sẽ bạc đãi em sao? Em ngay cả đi một chuyến xe taxi đều không muốn, lại đi bộ xuyên qua công trường đang thi công vì một chuyến xe buýt sao?"
"Ngồi xe buýt rất mất mặt sao?" Tần Mộc Ngữ ngước mắt phản bác, ánh mắt vẫn trong trẻo lạnh lùng: "Thượng Quan Hao, anh nên rõ, tôi không phải là công chúa tiểu thư gì, tôi tự nuôi sống mình là được. Tôi còn đứa bé, tôi muốn tự mình nuôi nó trưởng thành. Tôi thừa nhận gần đây tôi túng quẫn, mới phải đi khắp nơi kiếm việc làm, nếu như chuyện kia không phải bị anh moi ra ánh sáng thì tôi còn không đến nỗi rơi vào tình trạng này!"
Đôi mắt thâm thúy của anh hơi buồn bã, mang theo sự đè nén đau nhức, chăm chú nhìn cô.
Tần Mộc Ngữ kịp phản ứng, cười lạnh một tiếng: "Xin lỗi, tôi quên mất. Không phải anh, là bạn gái anh... Tôi đúng là không nên nổi giận với anh..."
"Ai nói với em cô ta là bạn gái tôi..." Thượng Quan Hạo lạnh lùng hỏi.
Cô lắc đầu, cau mày, muốn cởi ra âu phục của anh ta trên người mình: "Mặc kệ là ai, anh đi đi."
Cô không muốn ngửi mùi vị quen thuộc mà trí mạng này, giống như anh túc, ngửi vào sẽ nghiện, cũng đau đớn trong lòng.
Tay Thượng Quan Hạo vẫn giữ nguyên không động.
Tần Mộc Ngữ ngước mắt lên, lại càng lạnh như băng: "Thượng Quan Hạo, tôi nói lại lần nữa, buông!"
---
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm vào cô, lạnh nhạt ủ dột. Anh có thể cảm nhận được sâu trong mắt cô sự sợ hãi cùng oán hận, tựa như năm đó cô có thể thê mỹ mà cười nói: "Thượng Quan Hạo, tôi hi vọng thấy người chết kia là anh", giống như giờ phút này cô không cho anh chạm vào, nỗi hận của cô trở nên sắc bén gây tổn thương người.
Vẫn tì thật chặt lên trán cô, ánh mắt anh đỏ hồng, giọng khàn khàn nói: "Tôi có thể không ôm em, nhưng em phải lấy quần áo che kín lại... Tôi sẽ không để cho bất kỳ ai thấy em quần áo không chỉnh tề, ai cũng không được, biết không?"
Tần Mộc Ngữ nhìn anh, ánh mắt từ khiếp sợ đến không ngờ, sau cùng là vẻ giễu cợt cùng buồn bã.
"Anh định quản tôi sao?" Đôi môi đỏ bừng của cô lạnh lùng nói, hận không đâm được anh đau hơn một chút "Thượng Quan Hạo, lúc trước anh nắm được nhược điểm của tôi, tôi cũng chẳng thể đấu lại anh, cho nên chỉ cần anh muốn, cho dù tôi có phản kháng cũng từng bị anh lột trần truồng vứt trước mặt mọi người... Anh bây giờ có tư cách gì yêu cầu tôi những thứ này?"
Hai người quyết đấu, từng chiêu từng chiêu đều sâu tận xương tủy, đều là những chỗ yếu hại.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo căng thẳng tới dọa người, cô gái nhỏ trước mặt không có chút nào phát hiện. Trong đôi mắt anh đã dâng lên cơn sóng gió động trời, cuồn cuộn không ngừng, chỉ có thể đem nắm tay đặt bên người cô hung hăng siết chặt đau tới tận xương cốt mới có thể ngăn cản sự sát thương từ lời nói của cô mang tới.
"Hai người vẫn ổn chứ? Bây giờ nhiều người cho nên không cách nào để hai người đi vào, nếu như hai người cảm thấy băng bó tốt rồi thì cũng có thể..." Y tá đi ra khám cho bọn họ một chút, câu 'cũng có thể về trước' kia bỗng nhiên bị tắc lại nơi cổ họng. Cô trợn to hai mắt nhìn cái tay kia đặt trên ghế băng, giọng cũng run run.
"Anh làm gì?... A! Anh..." Y tá đem bệnh án đặt sang một bên, đột nhiên cầm lên cánh tay trái đầm đìa máu của Thượng Quan Hạo. "Anh đừng siết nữa, thả lỏng ra... Anh buông tay ra! Anh có còn muốn cánh tay này không?"
Mi mắt Tần Mộc Ngữ run lên một chút.
Cô giằng co nãy giờ đã hao hết tinh lực, mắt mệt mỏi nhìn cánh tay khiến y tá thất kinh kia, lúc này mới thấy trong lòng bàn tay anh ta có hai vết cắt sâu, bàn tay nắm chặt đầy máu sền sệt, mơ hồ thấy máu thịt đỏ tươi.
Cô không biết, trận đánh nhau ngắn ngủi vừa rồi kia anh đã dùng bao nhiêu khí lực nắm lưỡi dao sắc bén của đối phương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch.
Tần Mộc Ngữ khó thở, ánh mắt khiếp sợ liếc nhìn Thượng Quan Hạo.
Anh như vậy mà còn đưa cô tới bệnh viện, sau đó còn ôm cô nói chuyện dây dưa lâu như vậy sao?
Sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng, nhìn chằm chằm anh, chỉ cảm thấy anh quả thật là bị thần kinh!
"Tiên sinh, anh chờ một chút, vết thương quá sâu tôi không cách nào băng bó được, trước tiên cầm máu đi!" Y tá vô cùng sốt ruột chạy đi, cau mặt dặn dò: "Anh đừng cử động, hiểu không? Ngàn vạn lần đừng cử đông!"
"Rốt cuộc tại sao anh phải như vậy?" Ánh mắt Tần Mộc Ngữ trong suốt nhưng mang theo một tia thống khổ mê mang, cau mày nói, giọng khàn khàn: "Tại sao anh không xấu xa thêm một chút, xấu triệt để để cho tôi hận suốt đời. Cứ lúc tốt lúc xấu như vậy là có ý gì?"
"Em cảm động?" Anh ngước mắt hỏi lại.
"Tôi không có!" Cô quả quyết chối, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh. "Anh biết suy nghĩ một chút sẽ hiểu, tôi đối với ai cũng có thể cảm động, duy chỉ có mình Thượng Quan Hạo anh, tôi đời này cũng không cảm động nổi."
Con ngươi anh thoáng qua một tia đau đớn, nhưng lại thản nhiên cười rộ lên, nói giọng khàn khàn: "Đây chính là... Nếu đã không có được nửa điểm cảm động của em, vậy em coi như là tôi đang diễn trò đi, được không?"
Đầu óc Tần Mộc Ngữ hỗn loạn, không muốn thấy mặt anh nữa, ngoảnh mặt đi nhẹ nhàng tựa vào vách tường nghỉ ngơi một chút.
Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Cô không muốn lại phải đối chọi với người đàn ông này, trời cao nhân từ một chút, để bọn họ không còn bất cứ khúc mắc nào nữa, có được không?
*******************************************
Một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy đến trước mặt.
Cô đưa mặt nhìn người đàn ông lái xe một cái, đi vòng sang lề đường.
Vết cắt trên cổ chân lúc bình thường không đau chút nào nhưng mỗi khi bước đi thì từng trận khó chịu như bị kim châm vậy.
Tần Mộc Ngữ đưa tay đón xe. Áo khoác cô dính máu khiến không một chiếc xe nào dám dừng lại.
Thượng Quan Hạo xuống xe, bóng người cao ngất đi tới sau lưng cô, nói thật nhỏ: "Cái này là quần áo tôi mua cho em, bây giờ không cần đón xe, em đón không được."
Tần Mộc Ngữ thầm oán hận, muốn cởi áo khoác ra nhưng đột nhiên bị một bàn tay hung hăng giữ chặt.
"Em muốn chết rét phải không?" Thượng Quan Hạo xanh cả mặt, giọng đanh lại.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, lấy điện thoại từ trong túi ra, chịu đựng gió rét, gọi cho Lam Tử Kỳ. Ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo nhìn cô, chịu đựng việc cô ở trước mặt mình gọi cho một người đàn ông khác nhờ giúp đỡ, lòng đau như dao cắt.
'Tút... tút... tút...' Tiếng điện thoại kêu nhưng thế nào cũng không có người nghe.
Tần Mộc Ngữ thất bại cúp điện thoại, nhìn bầu trời đêm của thành phố Z huyên náo sầm uất, nhất thời cảm thấy bất lực. Ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh đến đáng sợ, cướp lấy điện thoại của cô, tiến sát môi cô nói thật nhỏ: "Đây là lần đầu tiên tôi không quan tâm một phụ nữ quay lưng hay cầu xin với tôi... cũng là lần cuối cùng."
Tần Mộc Ngữ vẫn còn run sợ thì anh đã ôm ngang lấy cô đi tới xe.
"Thượng Quan Hạo, anh làm gì? Anh để tôi xuống! Để tôi xuống... có nghe hay không!"
Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên.
Tần Mộc Ngữ cho rằng là Lam Tử Kỳ gọi lại cho nên cô liền cướp lấy điện thoại trong tay anh, ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh dọa người, cũng không làm gì, chỉ lạnh lùng nhìn xem cô muốn làm cái gì. Điện thoại đưa lên tai, sắc mặt cô mới dần thay đổi.
"Tiểu Mặc? Sao giờ này con vẫn chưa ngủ, không phải đã khuya lắm rồi sao?" Lúc này cô mới biết hóa ra là đứa nhỏ của cô gọi, giọng cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều: "Mẹ bây giờ cũng đang trở về nhà, con muốn mẹ tới với con bây giờ sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net