CHƯƠNG 197: Cô rốt cuộc là có cảm giác gì với anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng, buổi đầu tiên dạy thử tại trung tâm Minh Khải, hoá ra lại là một trường đại học.
Tần Mộc Ngữ kiểm tra lại tài liệu đã chuẩn bị, đợi xe ngừng hẳn mới bước xuống, trong lòng hơi khẩn trương, quay đầu hỏi một giảng viên khác đi cùng: "Anh xác định tôi lần đầu giảng thử, có thể đứng trước mặt mọi người luôn sao? Các anh mới xem qua bài giảng của tôi thôi, cũng chưa từng nghe tôi giảng, không sợ tôi phá huỷ danh tiếng của Minh Khải sao?"
Vị giảng viên cười cười: "Minh Khải đối với giảng viên mới đã huấn luyện, kèm cặp từ trước đến nay đều là người có thực lực, không cần phải tập thử, cho nên mới chọn trường đại học. Bên trong đều là một đám sinh viên, cô sợ cái gì?"
Tần Mộc Ngữ hơi run một chút, lắc đầu: "Tôi không biết... có lẽ là có chút không tự tin, tôi sợ làm không tốt."
"Thả lỏng đi." vị giảng viên vỗ vỗ bả vai cô, "Cô chẳng phải cũng tốt nghiệp đại học ra sao... Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cô, hộ chiếu của cô là của nước ngoài, đại học cũng là học ở nước ngoài sao?"
"Tôi..." cánh môi đỏ bừng của cô hơi hé ra, cũng không biết phải nói gì.
Cô nhìn chăm chú những giảng đường đại học trắng xanh trước mắt, cô hoảng hốt nhớ tới khoảng thời gian học tập ngắn ngủi tại học viện Anh Luân, nhẹ giọng nói: "Không phải. Là ở trong nước."
Bên trong sinh viên lác đác, trên đường cảnh tượng thực sinh động.
Giống như vừa mới tan học, sinh viên tầng trên tầng dưới thi nhau chào hỏi, Tần Mộc Ngữ nhìn nhìn, trong đầu bỗng hiện lên một bóng dáng quen thuộc, là nụ cười tà mị của người thiếu niên năm đó ở Anh Luân, hắn to gan làm càn, luôn dùng vẻ mặt đàn anh chặn cô ở trước mặt, cũng chẳng sợ xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng không quan tâm sự trói buộc của gia tộc, gắt gao che chở cho cô.
Hắn giờ đang ở đâu?
Bỗng nhiên nghĩ tới, Tần Mộc Ngữ có chút hoảng hốt.
Suốt bốn năm, thành phố Z nhiều chuyện đã cảnh còn người mất, có lẽ người kia đã sớm lệch khỏi quỹ đạo của cô.
Kế tiếp trong hai giờ, ở giảng đường bên trong trường học, cô bắt đầu ở trong nước lần đầu tiên trực tiếp giảng dạy.
Giảng một hồi, nhìn xuống dưới không khỏi khẩn trương, lật giở trang cuối cùng của giáo án, ngón tay nhỏ bé của cô đóng tập tài liệu lại, xung quanh tiếng vỗ tay vang lên như sấm, cảm giác lo lắng mới dần mất đi, cô biết cô đã hoàn thành tốt lần dạy đầu tiên này.
Cổng lớn giảng đường mở ra, từng tốp sinh viên theo nhau ra ngoài.
Trở lại phòng nghỉ, nhìn bảng cho điểm buổi giảng thử trong máy tính, cô thật sự nhịn không mà nhìn lâu một chút, điểm thông qua sinh viên tự đánh giá thật sự cao đến choáng váng.
"Haha, tôi nói này cô gái nhỏ, tuổi còn nhỏ, năng lực so với người khác chỉ có hơn!" Tiền bối vỗ bả vai cô nói, "Nhưng mà cô bị thiệt quá đi, bởi vì đây là buổi giảng thử, cô cũng không được trích phần trăm!"
Tần Mộc Ngữ ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ thanh thoát hiện lên một tia ngượng ngùng: "Ngài nói đùa, thuyết giảng cho học sinh áp lực cũng không lớn lắm, không phải cháu giảng hay, là các em sinh viên thực sự rất thông minh."
"Lần sau," vị tiền bối chỉ vào cô nói, "Lần sau cô đi theo tôi ra ngoài, tôi sẽ chỉ thêm cho cô."
"Cám ơn ạ." Cô vừa vui mừng nhưng có chút lo lắng, cười yếu ớt, nhẹ giọng nói cám ơn.
Nhưng không ngờ, vừa đi ra cổng lớn, lại nhìn thấy một chiếc xe chờ ở phía trước, người phụ nữ ăn mặc thời thượng đang tựa vào cửa xe nhìn cô, tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ.
Tần Mộc Ngữ dừng bước chân lại một chút.
"Bé con, cô muốn cùng tôi trở về, hay tự mình trở về?" giảng viên tiền bối hỏi.
Cô thất thần một chút, nhẹ nhàng nghiêng đầu: "Nơi này cách nhà tôi rất gần, nhưng lại ngược hướng với công ty, mọi người cứ về trước, tôi tự mình sắp xếp."

"Tốt lắm, gặp lại sau!"
Bả vai cô bị vỗ vỗ, xe công ty đi càng lúc càng xa.
Bả vai cô bị vỗ vỗ, xe công ty đi càng lúc càng xa.
"Xem ra cho dù không có Dringlewapen, không có Lam Tử Kỳ che chở cô, cô vẫn vui vẻ, thoải mái..." Một âm thanh đắc ý vang lên, ngón tay ưu nhã của Giang Dĩnh kẹp điếu thuốc, cười đến thê lương, "Là tôi đã xem thường cô, Tần Mộc Ngữ."
Tần Mộc Ngữ chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhấc chân hướng thẳng tới bệnh viện.
Nơi này cách bệnh viện rất gần, đi thẳng là có thể đến, cô nhớ rõ hôm qua Thượng Quan Hạo nói sẽ qua thăm Tiểu Mặc, cô thực sự không muốn. Nó như một cái bẫy, cô không biết nếu chìm sâu vào trong đó, không biết kết quả sẽ ra sao.
Giang Dĩnh trầm mặt.
"Cô không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cô sao? Tần Mộc Ngữ!" Cô lạnh giọng nói.
"Tôi không điếc, nghe thấy được." Tần Mộc Ngữ dừng lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quay lại, "Cô muốn thế nào?"
Giang Dĩnh ánh mắt ngoan độc chậm rãi thả lỏng, nói giọng khàn khàn: "Tôi biết cô ở đây, nên mới tới nơi này chờ cô, muốn cùng cô nói chuyện, cũng tiện nói cho cô một câu, Hạo hôm nay sẽ không đi tìm đứa nhỏ của cô, anh ấy hôm nay có việc, thật sự không thể đi."
Mí mắt Tần Mộc Ngữ giật giật.
Nháy mắt trong đầu cô có vô số ý nghĩ, nhưng vẫn không rõ, Giang Dĩnh sao có thể biết chuyện này.
Ánh mắt cô dời đi chỗ khác, không muốn tiếp tục nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.
Giang Dĩnh ở phía sau nhẹ giọng nói: "Tối qua tôi nói chuyện điện thoại với anh ấy, việc này là anh ấy nói cho tôi biết, dù sao tôi cũng đã theo anh ấy suốt bốn năm, anh ấy đối với tôi không có chuyện gì không nói được, đừng nói chi chỉ là chuyện đi thăm đứa nhỏ đáng thương không có cha, đi thăm rồi tiện mua cho nó ít đồ chơi...Hạo thỉnh thoảng vẫn có những suy nghĩ tốt."
Khuôn mặt nhỏ của Tần Mộc Ngữ trắng bạch, không quay đầu: "Cám ơn cô, tôi đã biết."
Anh cùng bạn gái chuyện gì cũng nói được, ngay cả chuyện của con trai cô cũng có thể nói, phải không? Tần Mộc Ngữ trong lòng lạnh lẽo đáng sợ, suýt chút nữa đã quên bên người anh luôn có người đàn bà khác, nhưng rốt cuộc tối qua vì sao tối hôm qua anh lại làm như vậy? Cứu cô, quan tâm cô, còn có cưỡng chế hôn lên trán cô...
Ghê tởm, thật sự ghê tởm.
"Ngay cả cô cũng chán ghét tôi sao?" Giang Dĩnh ở phía sau cười rộ lên, ngón tay cầm điếu thuốc run lên nhè nhẹ, "Tần Mộc Ngữ, cô rốt cuộc là vì tôi báo cảnh sát bắt cô mà chán ghét tôi, hay bởi vì Hạo ở cạnh tôi mà chán ghét tôi? Tốt nhất là cô nên nói cho tôi biết! Dù sao tôi cũng không phải loại người dám làm không dám nhận, mục đích của tôi, cô cũng rõ ràng, chẳng qua là muốn lấy lòng một người đàn ông thôi, trừ khi cô thích anh ấy, nếu không cô cũng không có lý do để chán ghét tôi?"
Tần Mộc Ngữ giờ phút này mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cô xoay người, lạnh lùng nhìn Giang Dĩnh, nhẹ giọng mở miệng: "Cô là ruồi bọ sao? Ngửi thấy một chút mùi liền bám lấy không tha, chẳng lẽ như vậy cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét sao? Nếu cô muốn giữ bạn trai cô, vậy cô về nhà cùng hắn ôm ấp dỗ dành nhau là đủ rồi! Cô có bệnh hay sao mà theo tôi tới tận đây? Tôi với cô thân nhau lắm sao?"
Lời nói mang theo ngang ngược, đem mọi chuyện nói rõ ràng.
Giang Dĩnh cưới càng thêm đắc ý, rồi lại ôn nhu như nước, từ từ bước tới trước mặt cô.
"Đừng nóng giận... Cô đừng tức giận, việc lần trước thực lòng xin lỗi cô, hiện tại vụ án giết người đó cũng đã được xoá bỏ, cô ở trước mặt Hạo đã toàn thắng, cô còn tức giận cái gì?" Ánh mắt Giang Dĩnh trong suốt, vô tội, tiếp tục nói, "Nhưng ngược lại là tôi, vì chuyện này anh ấy đã trách cứ tôi rất nhiều lần, tôi không còn cách nào khác mới tìm đến cô. Dù sao cô cũng coi như là người thân của anh ấy – không phải sao? Anh ấy là anh rể của cô, phải không?"
"Cô rốt cuộc muốn nói gì?" Tần Mộc Ngữ lạnh giọng hỏi.
Giang Dĩnh dừng một chút, hốc mắt ửng đỏ, quầng mắt đen xì vì hai ngày mất ngủ. Nhẹ nhàng hút một hơi thuốc, cô nhẹ giọng nói: "Chuyện của hai người, tôi đã nghe Lục Sâm nói qua."
"Sau đó?" Ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng Tần Mộc Ngữ tiếp tục hỏi.
"Sau đó tôi muốn xác nhận một chút," ánh mắt Giang Dĩnh dừng trên người cô, có một tia nhu nhược bất lực, "Tôi muốn xác định xem cô có thích Hạo hay không, theo lý thuyết năm đó cô với Tần Cẩn Lan đã làm nhiều chuyện trời đất không dung như vậy, hại cô ta trúng độc, bị cường bạo, thậm chí chết,... Cô thật sự thích Hạo, nhưng cuối cùng lại nhận lấy kết cục bi thảm, vì đứa con cô cũng sẽ rất hận anh ấy... Như vậy, hiện tại cô đối với anh ấy rốt cuộc có cảm giác gì?"
Đây là điểm cô nghi ngờ, cũng là điểm vô vùng rối.
Cô có thể chắc chắn rằng Hạo có tình cảm với Tần Mộc Ngữ, cho dù họ trước kia bọn họ có nhiều khúc mắc, yêu hận đen xen, cô cũng không thể chắc chắn Tần Mộc Ngữ đối với Thượng Quan Hạo đã không còn lưu luyến, như vậy thật phiền toái.
Tần Mộc Ngữ như bị đâm một nhát vào trong lòng, ánh mắt trong suốt, giọng khàn khàn: "Đây là Lục Sâm nói cho cô?"
Lục Sâm ở bên cạnh Thượng Quan Hạo lâu như vậy, suy nghĩ của anh ta cũng là suy nghĩ của Thượng Quan Hạo.
Giang Dĩnh gật đầu: "Đúng vậy, chẳng lẽ còn có vấn đề gì sao?"
"..."
Trong ngực cuồn cuộn bão tố, khuôn mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, ánh mắt sáng lên, đột nhiên cười lạnh, mang theo con ngươi tuyệt vọng nhìn Giang Dĩnh: "Cô đã hỏi rõ ràng rồi, còn gì chưa rõ à?"
Ánh mắt mang theo chua xót, giọng cô khàn khàn, cười lạnh nhìn chằm chằm Giang Dĩnh, mở miệng nói: "Năm đó tôi làm nhiều chuyện trời đất cũng không dung tha như vậy, anh ta làm sao có thể yêu tôi? Mà tôi năm đó bị anh ta hại cho thê thảm, tan nhà nát cửa, hai bàn tay trắng, ngay cả đứa con duy nhất của tôi cũng suýt chút nữa bị anh ta hại chết..... Tôi ti tiện sao? Còn có thể tiếp tục yêu anh ta sao?"
Đôi mắt trong suốt tràn ngập hận ý làm cho Giang Dĩnh kinh hãi.
Lời nói thật dọa người, Giang Dĩnh nghe xong lại cảm thấy thoải mái.
Cúi mặt xuống, mang khuôn mặt cô không còn khí thế bức người, nhẹ nhàng nói: "Vậy là tốt rồi, tôi có thể yên tâm. Tần Mộc Ngữ, có lẽ tôi thật sự muốn nói xin lỗi cô, ngay từ đầu tôi đã có sự thù hằn với cô, cho nên khắp đều nhắm vào cô, cô chắc hẳn cũng cảm nhận được, nhưng tôi hi vọng cô có thể hiểu được, tôi thích Hạo, cho nên mới có thể làm ra nhiều chuyện như vậy."
Giang Dĩnh thu hồi lại vẻ mặt vô tội, tiếp tục nói: "Cô cũng không muốn anh ấy cứ quấy rầy con trai cô đúng không? Hiện tại vừa đúng lúc, anh ấy sẽ không đi được, cho nên cô cứ yên tâm vào bệnh viện đi, con cô đang đợi đó."
Đôi mắt của Tần Mộc Ngữ phiếm hồng, siết thật chặt túi sách, cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng.
Anh không tới.
Thật tốt. Rất đúng lúc.
Anh đi càng xa càng tốt.
Tần Mộc Ngữ xoay người, không để ý Giang Dĩnh phía sau cười yếu ớt, cô đi thẳng đường tới bệnh viện.
---------------------------------------------------------------------
Trong bệnh viện, như thường lệ người qua lại rất nhiều.
Một bóng dáng mảnh khảnh đi tới, đôi mắt đẹp mang theo sự mệt mỏi,cô thất thần đi vào thang máy.
Cô không muốn suy nghĩ Thượng Quan Hạo rốt cuộc xảy ra chuyện gì đột nhiên không đến, chỉ là cô nhớ rõ đêm qua lúc Tiểu Mặc nghe được anh nói sẽ đến rất vui vẻ, nếu hôm nay anh không đến, vậy Tiểu Mặc sẽ thất vọng đến mức nào?
Không chú ý cô đã đi tới hành lang, chỉ cách phòng bệnh một bước ngắn.
Quả nhiên bên trong không phát ra tiếng động gì, không giống lần trước lúc cô tới, nghe được trong phòng vang lên tiếng cười đùa vui vẻ, anh quả nhiên không tới. Đôi mắt Tần Mộc Ngữ chợt sáng lên, đi tới gõ cửa, lại không dám tiến lên.
Cô có lẽ chỉ có thể nói, chú bận rộn nhiều việc, không thể tới thăm Tiểu Mặc.
Tiểu Mặc có lẽ sẽ hỏi khi nào thì chú lại tới.
Ngón tay nhỏ bé và yếu ớt chống vào trán, Tần Mộc Ngữ đầu đau thắt, lòng bực bội, tính nói cho Tiểu Mặc biết anh đang đi cùng với bạn gái, đúng ra mà nói, cô bạn gái cao ngạo kia mới đáng giá để anh quan tâm.
Nghĩ ra một lý do tốt, Tần Mộc Ngữ bước đến mở cửa.
Nhưng thật lạ, tay nắm cửa không hề chuyển động, cô cúi đầu nhìn xuống tay, cố gắng xoay nhưng vẫn không mở được cửa.
Cô nhíu mày, đưa mắt lên nhìn mới phát hiện rèm cửa màu lam trên cửa phòng bệnh không biết từ lúc nào đã bị kéo xuống dưới, nên không thể nhìn thấy bên trong. Cô dùng hai tay cố gắng xoay chốt cửa, nhưng dường như cửa đã bị chèn lại, không giống như khóa trái.
"Lộ Lộ, cô có ở đó không?" Tần Mộc Ngữ gọi người giúp việc, chậm rãi nhíu mày, "Tiểu Mặc? Con có bên trong không?"
Cô nghi hoặc, lùi lại vài bước nhìn qua kẽ hở ở cửa, thật sự bên trong trống không.
Nếu bên trong có người, vậy vì sao mãi không đi ra?
Cô bắt đầu gọi cho người giúp việc, nhưng tắt máy.
Tần Mộc Ngữ hoảng hốt chạy tới phòng trực hỏi y tá, các y tá lúc đầu còn không không tin, nói buổi trưa còn thấy thấy người giúp việc dắt Tiểu Mặc đến vườn hoa đi dạo, Tần Mộc Ngữ vẫn kiên trì, các cô y tá mới đi theo tới phòng bệnh để xem tình hình.
Một bác sỹ nam hung hăng đá văng cửa, mới phát hiện có một mảnh gỗ chặn ở cửa, bên trông người giúp việc ngã ở trên giường.
Mọi người đều bất ngờ!
"Lộ Lộ.... Lộ Lộ!" Tần Mộc Ngữ chạy tới ngồi xổm xuống, nhẹ tay vỗ nhẹ vào mặt cô ta, vô cùng lo lắng hỏi, "Cô mau tỉnh lại! Mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại bị ngất ở đây? Tiểu Mặc đâu?"
Người giúp việc dần tỉnh táo trở lại.
Cô xoa xoa mắt, đờ đẫn nhìn xung quanh: "Tần tiểu thư.."
"Tôi..." người giúp việc ôm đầu, có chút thống khổ, "Lúc trưa, tôi đưa Tiểu Mặc ra công viên chơi về, Tiểu Mặc nói muốn ở trong phòng bệnh, lúc Tiểu Mặc ngủ trưa, tôi ở bên cạnh ngủ gật, sau lại như có người đánh.. Nên tôi cái gì cũng không biết.."
Nói xong ánh mắt cô ta mở lớn, nhìn lên trên giường, không một bóng người.
"Tiểu Mặc đâu?" Người giúp việc run run hỏi một câu.
Tần Mộc Ngữ khiếp sợ đứng tại chỗ, tay chân lạnh lẽo, cả người run nhè nhẹ.
"Tại sao lại có thể như vậy? Hay là thằng bé đợi cô ngủ rồi tự chạy xuống vườn hoa chơi, thằng bé hay nói đùa với cô là lấy mảnh gỗ chặn vào cửa, sợ cô đuổi theo?" Một người bảo vệ nhíu mày nói.
"Đúng vậy, rất có thể, tôi cũng thấy có khả năng này.." Có người nhẹ giọng nói thêm vào.
Không......
Không có khả năng đấy.......
Tần Mộc Ngữ trong lòng biết rõ, Tiểu Mặc rất ngoan, sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt như tờ giấy, hai lần bị bắt cóc bốn năm trước khiến cho cô thực sự mẫn cảm với những chuyện này, cô theo bản năng lấy điện thoại ấn một dãy số, vài lần đều không được.
Đúng thế, cô muốn báo cảnh sát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net