CHƯƠNG 2: BA GIAO NGƯỜI NÀY CHO CON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toà nhà Tần Thị
Toà nhà cao chót vót như chạm đến mây xanh mang kiến trúc xa hoa, tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên đi xuyên qua hành lanh dài của tầng ba mươi ba, dường như có thể nhìn thấy được là một đôi giày viền trắng bạc, nhẹ nhàng, thanh nhã đi đến.
"Tiểu thư, chính là nơi này." Người đàn ông quay đầu lại, đặt hành lý của cô ở trước cửa.
Tần Mộc Ngữ gật đầu, mỉm cười: "Cám ơn anh."
Đây là một căn phòng rộng lớn, rộng gấp hai lần so với các văn phòng bình thường, rèm cửa sổ màu be trước cửa sổ sát đất được cuộn lên. Một thân ảnh cao lớn đang đứng trước cửa sổ sát đất, không cần nói gì cả cũng toát ra vẻ uy nghiêm. Dường như nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô, thân ảnh cao lớn hình như hơi run run.
Tần Mộc Ngữ nhìn người đàn ông đó, cánh môi đỏ bừng hơi cong lên, nhưng không lên tiếng.
"Tiên sinh, tôi đã đưa tiểu thư đến ạ. Đang đứng ngay sau lưng ngài." Một người đàn ông bước đến nói với người đang đứng trước cửa sổ.
Cuối cùng người đó cũng hơi di chuyển, chậm rãi quay người lại.
Đó là một người đàn ông tóc mai đã hơi lốm đốm bạc, chỉ khoảng tầm bốn mươi hoặc năm mươi tuổi mà thôi. Hai đôi mắt sáng ngời rất có thần, hơi thở lộ ra vẻ uy nghiêm, nhìn thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp ở trước mặt, ánh mắt của ông mới hơi thay đổi, dần dần trở nên dịu dàng.
"Tiểu Ngữ, phải không?" Giọng nói của Tần Chiêu Vân hơi khàn khàn một chút.
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ hơi sáng lên, cô khẽ gật đầu: "Ba."
Chỉ một từ đơn giản nhưng dường như đã trải qua mấy đời. Mười mấy năm đã trôi qua, ông đã không còn nhớ rõ mình vẫn còn một đứa con gái nữa.
Trái tim Tần Chiêu Vân có một chút rung động.
Vẫy tay ra dấu cho thủ hạ đi ra ngoài, ông làm tư thế tỏ ý muốn Tần Mộc Ngữ đi tới.

Cô do dự một chút, nhưng vẫn chậm rãi đi qua, đứng ở bên cạnh ông. Ông rất cao, khi cô vừa bước đến cánh tay ông đã đặt lên vai của cô, kéo cô lại gần, để cô có thể nhìn phong cảnh ở phía bên dưới tầng ba mươi ba, cả thành phố thật phồn hoa và nhộn nhịp.
"Mẹ con, đã qua đời?" Tần Chiêu Vân chậm rãi hỏi.
Cô gật gật đầu.
Tần Chiêu Vân vỗ vỗ bả vai cô, lên tiếng nói: "Mộc Ngữ, ba đã nợ con khoảng thời gian mười mấy năm qua, ba sẽ dùng quãng thời gian sau này để bù đắp cho con. Con hãy nhìn xem, thành phố này rất nhộn nhịp đúng không? Ba là chúa tể ở nơi này. Từ nay trở về sau, ba muốn con đứng ở vị trí cao nhất, để con làm chủ tất cả mọi thứ, có được không?"
Tần Mộc Ngữ quay đầu lại, nhìn ông chăm chú.
Lúc đó, cô không biết trong thành phố này ông nắm giữ quyền lực lớn đến mức nào, lớn đến mức có thể một tay che trời.
Cô theo bản năng gật đầu: "Được ạ."
Tần Chiêu Vân chậm rãi nở nụ cười, mười mấy năm qua chưa bao giờ có cảm giác thư thái như lúc này.
"Tiểu Ngữ, con tới đây..."
Tần Chiêu Vân nhấn một phím trên máy tính đặt trên bàn. Một lát sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, chỉ có ba tiếng đầy quy củ vang lên.
Tần Mộc Ngữ tò mò nghiêng đầu.
"Vào đi." Tần Chiêu Vân nói một tiếng, đợi đến khi người đó mở cửa bước vào, đứng trước mặt hai người họ, Tần Chiêu Ván mới lên tiếng, chậm rãi nói, "Tiểu Ngữ, người này ba giao cho con. Từ giờ trở đi cậu ta sẽ bên cạnh bảo vệ an toàn cho con. Ở đây con không phải sợ bất cứ điều gì, nếu có việc con cứ nói cho câu ta biết, cậu ta sẽ báo lại cho ba."
Tần Mộc Ngữ lại nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu này.
"...A" Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển của anh ta, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, nhưng lại có cảm giác đã từng quen biết.
Thượng Quan Hạo cầm lấy hành lý của cô, mắt nhìn về phía cô.
"Tần Tiểu Thư. Đi Thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net