CHƯƠNG 20: KHÔNG CẦN ANH XEN VÀO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân ảnh đó đáp xuống mặt đất, mị hoặc mà phóng khoáng, lộ ra sức hấp dẫn chết người.
Tần Mộc Ngữ giật nảy mình, tay ôm sách đứng sững lại cùng mấy bạn học khác. Trong đám đông nhốn nháo ồn ào Ngự Phong Trì tao nhã đứng lên, môi nhếch lên nở một nụ cười xấu xa, đi về phía cô.
Các cô gái xung quanh đều nhận ra đây là thiếu gia nhà họ Ngự, trong đôi mắt toát lên sự sùng bái và yêu thích, nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn ngập hình ảnh của Tần Mộc Ngữ, điều đó lại làm dấy lên sự đố kỵ cùng ngưỡng mộ của mọi người.
"Ồ, hôm nay Ngự thiếu lại đến lớp học, chuyện này thật là hiếm thấy!"
"Đúng thế, mấy trăm năm cũng chẳng gặp anh ta được một lần. Sao thế nhỉ? Không lẽ đã chán chơi đùa phong lưu với loại con gái phóng đãng, nay lại đổi gió sang thích nữ sinh ngây thơ rồi sao?"
"Ha ha..."
Các nữ sinh xung quanh mỉm cười õng ẹo làm dáng hi vọng có thể chiếm được ánh mắt hắn.
Búng tay một cái, Ngự Phong Trì cười xấu xa xích lại gần Tần Mộc Ngữ, thì thầm nói: "Không phải tôi lưu luyến phong cảnh trốn học đường này, tôi chỉ lưu luyến cành hoa này mà thôi.... Hôm nay, cô ấy là của tôi...."
Ngón tay thon dài của hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn của Tần Mộc Ngữ, trước ánh mắt kinh ngạc lại ngây thơ của cô đột nhiên kéo cô về phía hắn!
Tần Mộc Ngữ không ngờ rằng hắn sẽ làm như vậy, cổ tay bị kéo, toàn bộ thân thể cô đột ngột lao về phía trước, vết thương trên vai bị rách toạc ra, cô kêu đau một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, suýt nữa ngã vào lòng Ngự Phong Trì!
Nụ cười xấu xa bên khoé môi Ngự Phong Trì lập tức thay đổi!
"Này..." Hắn nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô, trong ánh mắt là sự lo lắng đến nghẹt thở "Tần Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ em sao vậy?!"
Cô nhóc này... không phải mới chỉ kéo cô một chút sao? Sao lại đau đến mức này chứ!
Ngự Phong Trì nhanh chóng ôm chặt lấy cô, ánh mắt sắc bén xem xét cánh tay cô, cuối cùng để ý thấy trên bờ vai cô xuất hiện một vết đỏ thẫm, giữ chặt bả vai cô, thấp giọng chửi thề một câu: "Chết tiệt... em làm sao mà bị như vậy?!"
Tần Mộc Ngữ không còn chút sức lực nào để phản kháng, bị hắn ôm sát vào người: "Anh buông tôi ra... Đừng có ôm tôi..."

"Tôi hỏi em sao lại bị như vậy!" Ngự Phong Trì khẽ gầm lên.
"Tôi đang đau, buông tôi ra!"
......
Trong phòng y tế vết thương của Tần Mộc Ngữ được xử lý, cô bước xuống bậc thang, ngồi thụp xuống đó.
"Cha em lại có thể xuống tay động ác với em như vậy sao? Em định lừa gạt ai hả?" Ngự Phong Trì lạnh lùng nhếch khóe miệng lên, ngồi xuống bên cạnh cô, hai chân duỗi thẳng, tùy ý vươn vai thư giãn một cách đầy mị hoặc.
"Không sai đúng là ba tôi làm, nhưng không phải là ông muốn đánh tôi thế thôi." Cô ăn ngay nói thật, lấy tay chạm nhẹ vào miếng băng vải đã được quấn chặt, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn: "Anh không được chạm vào tôi lần nữa, bằng không tôi sẽ trở mặt với anh."
Sắc mặt Ngự Phong Trì rất lạnh, khóe miệng nhếch lên: "Tôi sẽ không làm gì cả."
Hắn tiến sát lại gần mặt cô nói; "Chẳng qua tôi chỉ tò mò là em che chắn cho ai thôi? Lại là tên vệ sĩ mà em thích sao?"
"Không cần anh xen vào!" Tần Mộc Ngữ nhíu mày nói.
"Tôi không xen vào!" Ngự Phong Trì giận quá hoá cười, hừ lạnh một tiếng, chống tay bên hông cô tiến sát lại gần đe doạ, "Tần Mộc Ngữ, đầu óc em thật sự có vấn đề! Em tự xem mình là thiên thần à? Ai đã khiến em rơi vào tình cảnh này?"
Tần Mộc Ngữ nghe vậy nên hơi nhíu mày, trong lòng rất khó chịu, bỗng nhớ lại tối hôm qua khi Thượng Quan Hạo bỏ đi khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận, cảm giác như bị cái gì đó đâm vào rất đau nhức, cô nghiêng khuôn mặt sang: "Anh câm miệng ngay! Tôi thích anh ấy, yêu anh ấy thì làm sao?"
"Em bị điên rồi mới thể làm ra chuyện chết tiệt đó." Ngự Phong Trì thấp giọng chửi thề.
"Sao anh lại nói ra lời lẽ thô tục như thế? Anh nói lại lần nữa thử xem!" Tần Mộc Ngữ tức giận nên mặt hơi đỏ lên, người đàn ông này thật kinh khủng!
"Nói lại lần nữa thì sao chứ!" Ngự Phong Trì bóp lấy cằm cô, trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lẽo và trào phúng, "Thật ngu ngốc. Nếu tôi là gã đàn ông đó thì tôi sẽ không để người phụ nữ của mình gánh vác mọi chuyện. Tôi chính là mắng gã đàn ông đó, thật khốn nạn!"
"Anh..."
Tần Mộc Ngữ tức giận đến nỗi không biết phải nói gì, cô vốn không giỏi tranh luận với người khác, chứ đừng nói là cãi nhau với tên đàn ông không có liêm sỉ như hắn. Cô chỉ muốn rời đi thật nhanh, lắc lắc cái đầu muốn thoát khỏi bàn tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net