CHƯƠNG 21: CHẲNG QUA CHỈ LÀ HÔN EM MÀ THÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngự Phong Trì nhìn khuôn mặt cô, hàng lông mi cong dài như cánh bướm, đôi mắt trong veo như mặt hồ gợn sóng. Đột nhiên hơi thở của hắn trở nên nặng nề, chẳng những không buông cô ra trái lại còn ôm chặt hơn, giọng khàn khàn nói: "Không bằng em theo tôi đi, thích loại đàn ông khốn nạn đó làm gì? Tôi đảm bảo sẽ đối tốt với em, chỉ xem một mình em là phụ nữ những người khác không là gì cả... Thế nào?"
"Ngự Phong Trì, anh buông ra!" Tần Mộc Ngữ vội vàng đứng dậy, bắt đầu sợ hãi.
Sức lực của người đàn ông này rất lớn, hơi thở hắn bao trùm khắp người cô không còn chút khe hở, cô vốn không quen, lại càng không thích!
Ánh mắt Ngự Phong Trì thay đổi nhanh chóng, cười lạnh: "Lại từ chối... Tôi chưa bao giờ bị một nữ sinh từ chối nhiều lần như vậy đâu..."
Tần Mộc Ngữ còn đang giãy dụa, ra sức muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
"Tốt thôi... Tôi thì lại rất thích loại mèo hoang nhỏ bé này." Giọng nói của Ngự Phong Trì khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên bóp chặp cằm cô, cô đau đến nỗi kêu lên, hai hàm răng hơi nới lỏng.
Ngự Phong Trì nhân cơ hội cúi đầu hôn lên cánh môi cô!
Môi cô rất mềm mại, cô giãy dụa nên hắn chỉ có thể trằn trọc trên cánh môi cô, nhưng lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, giống như bị nghiện, càng gắng sức nắm cằm cô mạnh hơn, hàm răng cô mở ra, đầu lưỡi hắn càn rỡ mà chui vào trong.
Khoảnh khắc bị thứ ẩm ướt kia chạm vào đầu lưỡi, toàn thân Tần Mộc Ngữ run rẩy, nước mắt tuôn rơi.
"Ưm..." Nước mắt thi nhau rơi xuống, cô đau khổ như muốn chết đi.
Cánh cửa phòng y tế bị đẩy ra, người vừa đi ra nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì giật nảy người, Ngự Phong Trì có chút kiêng dè, định dừng lại, đầu gối Tần Mộc Ngữ đã co lên cao bằng bậc cầu thang, dùng lực mạnh đá vào chỗ hiểm của hắn!
"A!" Ngự Phong Trì kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay đang giữ lấy cô buông lỏng ra.

Tần Mộc Ngữ nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng tay của hắn, lúc đẩy hắn ra vì dùng lực quá mạnh nên lại tự làm chính mình ngã ngồi trên mặt đất, tay chống xuống đấy, bị trầy một mảng lớn!
"Cô là người phụ nữ chết tiệt..." Ngự Phong Trì vừa cắn răng nói vừa che đậy bộ phận quan trọng nào đó. Mẹ kiếp cô ra tay thật tàn nhẫn!
"Ai bảo anh dám chạm vào tôi!!"
Tần Mộc Ngữ vật lộn giữa danh giới của sự tức giận và uỷ khuất, hét lên một câu rồi đứng dậy. Ngự Phong Trì chịu đựng cơn đau đứng lên đi theo, thấy cô đang muốn chạy đi thì vươn tay ra túm cô lại, dùng lực lớn kéo cô vào lòng.
"Chẳng qua chỉ là hôn em một cái mà thôi, em phản ứng dữ dội như vậy để làm gì? Định chạy đi đâu?" Hắn thở hổn hển hỏi.
"Anh buông tôi ra..." Tần Mộc Ngữ rưng rưng nước mắt.
"Tôi hỏi em định chạy đi đâu!" Ngự Phong Trì nhíu mày gầm nhẹ.
"Không liên quan tới anh!!" Tần Mộc Ngữ hung hăng đá vào cẳng chân hắn, cú đá này của cô khiến hắn đau đến mức không thể đứng dậy được, cô lảo đảo bỏ chạy.
----------------------------------------------------
Trên đường cao tốc, mái tóc của cô có phần lộn xộn, váy cũng bị gió thổi tung, bước đi vô định.
Lấy tay che miệng, cố gắng quên đi cảm giác lúc nãy.
Đúng. Bị hôn thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng đó là nụ hôn đầu của cô, là nụ hôn đầu!!
"Đồ vô lại..." Tần Mộc Ngữ lấy tay lau môi, tay có chút run rẩy nhưng vẫn tiếp tục chùi.
Mà lúc này ở làn đường bên kia Thượng Quan Hạo vừa lái xe vừa liên tục gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông ưu nhã êm tai lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng không ai bắt máy. Anh đã tới trường England, cứ đứng chờ ở đó cho đến tận lúc mọi người đã ra về hết cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
Khuôn mặt góc cạnh, mị hoặc đến bức người, giờ đây đã bị che phủ bởi một tầng sương băng giá.
Anh cúp điện thoại, lạnh lùng ném sang một bên.
Sắc trời dần tối.
Một thân ảnh mảnh khảnh ở làn bên kia của đường cao tốc thu hút sự chú ý của anh, đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm thân ảnh đó, từ từ giảm tốc độ xe xuống, chậm rãi lái xe sang làn đường bên kia.
Khoảng cách càng gần anh lại càng chắc chắn rằng đó chính là cô.
Chiếc xe dừng ở bên cạnh khiến Tần Mộc Ngữ có chút sửng sốt, chờ Thượng Quan Hạo bước ra khỏi xe, cô mới thấy rõ khuôn mặt anh đang rất lạnh lùng.
Gió lạnh ảm đạm.
"Đi đâu vậy?" Thượng Quan Hạo kiềm nén cơn giận hỏi.
Tâm trạng Tần Mộc Ngữ không được tốt, đôi mắt trong veo nhìn anh chăm chú, giọng nói khàn khàn: "Tâm trạng tôi không tốt, đi dạo một chút không được sao?"
"Điện thoại đâu?"
"Tôi quên mang theo!" Tần Mộc Ngữ quay mặt đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net