CHƯƠNG 25: BÃO TÁP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Mộc Ngữ lắc đầu: "Tôi chỉ nghĩ rằng anh có thể phát triển nhiều hơn nữa, không nhất định phải khiến mình chịu ủy khuất như thế."
Thượng Quan Hạo không nói gì.
Khi đến bệnh viện, Tần Mộc Ngữ không chịu nổi bầu không khí trầm mặc này, nhanh chóng xuống xe.
"Đừng tò mò về tôi..." Thượng Quan Hạo nhẹ giọng nói: "Tôi không phải loại người đơn giản và tử tế như cô vẫn nghĩ đâu. Nếu có thể thì cách xa tôi một chút, càng xa càng tốt."
Tần Mộc Ngữ dừng bước.
Cô đi vòng sang phía bên kia, cúi người trước cửa sổ xe, đôi mắt trong veo nhìn anh chằm chằm, mở miệng nói: "Thật vậy sao? Anh nói vậy nghe giống như là đang suy nghĩ cho tôi. Thế nhưng không phải chị mới là gần kề anh nhất sao? Nếu anh là một người nguy hiểm, vậy sao không bảo chị tôi cũng cách xa anh một chút?"
Thượng Quan Hạo khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô.
Thứ Tần Mộc Ngữ không cách nào kháng cự chính là đôi mắt sâu thẳm và lạnh lẽo của anh. Chỉ cần nhìn vào đó vài giây là không thể thoát ra được, cô vội vàng thu lại ánh mắt, cũng khống chế trái tim đang đập dồn dập và hỗn loạn của mình: "Tôi đi xem ba tôi thế nào, bác sĩ nói ông ấy bắt đầu chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn, chắc chắn ba tôi sẽ không có việc gì!"
Nói xong cô cầm theo hộp giữ nhiệt, mặc chiếc váy trắng tinh đi vào trong.
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm bóng dáng cô hồi lâu, cũng không nhận ra bản thân mình đã nhìn lâu đến vậy.
Tình cảm luôn khiến cho con người ta trở nên ngu ngốc. Trước đây khi nhìn cô thì anh luôn cảm thấy cô chỉ là một đứa nhóc đơn giản non nớt. Bây giờ quan hệ của anh và cô trở nên xa cách, trái lại anh lại cảm nhận được sự thông minh của cô luôn ẩn giấu dưới vỏ bọc đơn thuần. Cô không hề nói gì, nhưng thực tế cô lại biết tất cả mọi thứ. Đôi môi đó, mềm mại mà ngây ngô, cảm giác hôn lên đó, thật sự không tồi.
Đột nhiên Thượng Quan Hạo nhíu mày.
Chết tiệt... Vì sao anh lại nghĩ đến chuyện đó.

*
Ba ngày sau, cuối cùng Tần Chiêu Vân cũng từ từ tỉnh lại.
Lúc đó, Tần Mộc Ngữ gục đầu vào bên người ông vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Tay ông đặt lên mái tóc của đứa con gái nhỏ, trong giấc mộng Tần Mộc Ngữ cảm giác được ai đó vuốt ve tóc mình, lúc tỉnh lại thì thấy ngay khuôn mặt ông. Cô ngạc nhiên mừng rỡ mà kêu lên, chạy ra gọi bác sĩ và y tá, hơn nửa đêm tiếng gọi ầm ĩ vang khắp một tầng của bệnh viện.
Nhưng cô cũng không biết rằng, lần này Tần Chiêu Vân tỉnh lại là sự khởi đầu cho một trận bão táp.
"Ba!" Tần Cẩn Lan đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh có chút suy yếu nhưng tinh thần vẫn minh mẫn như trước, vui mừng đến nỗi nước mắt trào ra, "Ba, ba tỉnh lại rồi, thật tốt quá... thật sự tốt quá!"
Làm việc liên tục thâu đêm suốt sáng trong mấy ngày nay. Hết đi công tác, ký hợp đồng, đàm phán, rồi lại quản lý hoạt động của công ty.... Cả người Tần Cẩn Lan gầy rộc đi, lúc này nhìn thấy ba tỉnh lại, vui mừng đến nỗi nước mắt bắt đầu rơi không ngừng.
"Ừm..." Tần Chiêu Vân rầu rĩ lên tiếng, nắm chặt bàn tay cô con gái nhỏ trong lòng bàn tay mình, "Tiểu Ngữ hôm nay con không cần phải đến trường sao?"
"Hôm nay là ngày nghỉ, thưa ba!" Tần Mộc Ngữ mỉm cười ngọt ngào.
"Ồ... " Tần Chiêu Vân nắm chặt tay cô hơn một chút, ngước mắt lên nhìn Tần Cẩn Lan và cả Thượng Quan Hạo đứng phía sau cô, trầm giọng nói: "Ta hôn mê suốt mấy ngày nay, là Cẩn Lan đã giúp ta quản lý chuyện trong công ty?"
Tần Cẩn Lan gật đầu, có chút áy náy: "Đúng ạ, nhưng mà thưa ba... năng lực làm việc của con không tốt, có rất nhiều đại cổ đông đã bắt đầu dao động, trong đó có một ít cổ đông nhỏ cũng bắt đầu rút vốn, con..."
Cô cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, việc này vốn định chờ cơ thể ba tốt một chút rồi mới nói, thế nhưng không nghĩ tới ba vừa mới tỉnh lại đã hỏi tới.
Mắt Tần Chiêu Vân tối sầm lại, vẫy vẫy tay: "Không sao, những việc này ta đã suy nghĩ đến, con không cần phải nói nữa... Thượng Quan Hạo, cậu tìm luật sư Lục Sâm đến cho ta, ta có việc muốn tuyên bố!"
Trong mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một tia sáng, lạnh nhạt nói: "Vâng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net