CHƯƠNG 3: CÔNG CHÚA CỦA TẦN GIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này có một thứ tình yêu, được gọi là ban đầu.
Lúc ban đầu, em yêu anh, em không hề biết rằng hoá ra tình cảm này hơn chục năm qua chưa một ngày thay đổi.
Bây giờ suy ngẫm lại, đó là một chuyện đáng sợ đến nhường nào...
—————————————————
Đã qua hơn một tuần, Tần Mộc Ngữ trở về Trung Quốc sau hơn chục năm sống ở nước ngoài, dường như cuộc sống đã đi vào quỹ đạo.
Cô sống trong biệt thự xoa hoa nhất của Tần Chiêu Vân ở vùng ngoại thành.
Cô học chơi đàn violon có chuyên gia giảng dạy.
Tạm thời cô không có công việc gì, mỗi ngày đều đi theo Thượng Quan Hạo làm quen với cảnh vật ở thành phố này.
Tần Mộc Ngữ không bao giờ ngờ được rằng cuộc sống của mình lại trở thành thế này, cô lười biếng tựa vào ghế. Cô thấy mình thật giống công chúa, lang thang trong thành phố này mà không phải lo cơm áo gạo tiền.
Trong những năm tháng ở nước ngoài, cô theo mẹ đi khắp nơi, không có chỗ ở cố định, cũng không có ai để dựa vào, khó khăn gian khổ thế nào cô cũng đã từng trải qua.
Cho nên nếu một ngày nào đó, cô bừng tỉnh giấc mộng này thì cũng không sao. Nhìn ánh nắng vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ xe, cả thành phố tĩnh lặng như một bức tranh. Cô khẽ nắm tay áo người bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Giống như tôi đang nằm mơ vậy."
Cô thật sự đã trải qua một giấc mộng dài, tỉnh lại cũng đã 18 tuổi, cô là công chúa Tần gia được yêu thương nhất.

Đôi mắt Thượng Quan Hạo thâm trầm, đen như mực, im lặng nhìn cô một lúc, khẽ mỉm cười, nhưng một chút ấm áp cũng không có.
Cô thật sự rất được yêu thương chiều chuộng.
Bởi vì sự trở về của cô làm cho Tần Chiêu Vân vui vẻ vạn phần, nhất định bù đắp cho cô tất cả những tháng năm mà cô đã phải chịu thiệt thòi.
Cũng sau hơn một tuần Tần Mộc Ngữ mới biết được mình còn có một người chị gái.
—— Tần Cẩn Lan.
Tần Cẩn Lan kéo theo hành lý trở về, bộ dạng thật mệt mỏi, nhìn thấy Tần Mộc Ngữ đứng nhàn rỗi trong phòng khách thì hơi ngạc nhiên. Sau đó người đàn ông vẫn đang đứng yên bên cạnh Tần Mộc Ngữ đi tới cầm hành lý giúp Tần Cẩn Lan.
Tần Mộc Ngữ hơi kinh ngạc, anh chàng vệ sĩ bên cạnh cô chưa bao giờ lo chuyện bao đồng.
"Em là Tiểu Ngữ sao?" Tần Cẩn Lan đi tới, mỉm cười, vươn tay ra, "Chị là chị gái của em, chị tên là Tần Cẩn Lan, chắc ba cũng đã nói qua cho em biết rồi đúng không?"
Tần Mộc Ngữ theo bản năng nắm lấy tay Tần Cẩn Lan, cũng trả lời trong vô thức: "Vẫn chưa ạ..."
Ba chưa bao giờ đề đến chuyện cô có một người chị.
Nụ cười của Tần Cẩn Lan hơi lúng túng.
"À.. có thể ba quá bận rộn nên đã quên mất." Tần Cẩn Lan tiếp tục cười, "Chị mới từ Hà Lan trở về, thay ba xử lý một chút việc, chị đi lên cất hành lý trước, Vú Trương giúp tôi một tay."
"Để anh giúp là được rồi." Thượng Quan Hạo thản nhiên nói.
Tần Cẩn Lan liếc nhìn anh ta một cái, trong đôi mắt như dòng nước xuân khẽ lay động, thể hiện tất cả sự uỷ khuất trong lòng ra.
Thượng Quan Hạo thu hết tất cả vào mắt, ngoài mặt thì vẫn bình thản nhưng cũng đã bắt đầu đau lòng.
"Haiz, thật xin lỗi đại tiểu thư." Vú Trương có chút bất đắc dĩ nói, " Bởi vì không biết khi nào đại tiểu thư trở về, vì vậy khi nhị tiểu thư trở về Tần tiên sinh đã nói để nhị tiểu thư ở tạm phòng của cô. Dù sao thì cô cũng không ở nhà...."
Tần Cẩn Lan lặng đi một vài giây.
Cô nhớ lại, phòng mình là phòng thứ ba ở tầng hai, gần với thư phòng của ba nhất.
Bây giờ đó không còn là phòng của cô nữa.
Một tia sáng lạnh lẽo hiện lên trong mắt Thượng Quan Hạo.
"Ba không nói với em đó là phòng của chị, em..." Tần Mộc Ngữ có chút kinh ngạc, vội vàng giải thích.
"Không sao cả." Tần Cẩn Lan ngắt lời cô, cười rộ lên, "Chị nghỉ ngơi ở đâu đều như nhau cả, Vú Trương, tôi dọn vào phòng nào đây?"
"Ở tầng ba, đại tiểu thư, tôi dẫn tiểu thư lên." Vú Trương có chút áy náy đi tới.
"Không cần, bà cứ làm việc của bà đi." Thượng Quan Hạo thản nhiên nói, trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm.
Tần Mộc Ngữ đứng trong phòng khách, nhìn một nam một nữ đi lên lầu, bóng lưng của họ rất tương xứng. Chị ấy hình như hơi đau đầu day day huyệt thái dương, Thượng Quan Hạo vươn tay ra đỡ lấy Tần Cẩn Lan, ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi cô bị đau.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Tần Mộc Ngữ có chút xao động, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net