CHƯƠNG 4: NẾU CÔ KHÔNG NHÌN THẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nơi học violin, Tần Mộc Ngữ xuống xe, Thượng Quan Hạo lấy đàn của cô trong xe ra.
"Anh là vệ sĩ của ba tôi sao?" Tần Mộc Ngữ đứng ở bên cạnh xe, nhẹ giọng hỏi, đôi mắt trong veo, "Vẫn luôn làm những việc như thế này?"
Động tác của Thượng Quan Hạo dừng lại trong chốc lát, đóng cửa xe, đưa đàn cho cô.
"Đã đến giờ, đi vào thôi." Thân ảnh cao lớn của anh tỏa ra sự tao nhã khiếp người.
Không hỏi ra được điều gì, Tần Mộc Ngữ có chút mất mát, cầm lấy cây đàn, tiếp tục hỏi: "Anh thích chị của tôi phải không?"
Đôi mắt đen sâu như mực của Thượng Quan Hạo lóe lên, đôi môi mỏng mím lại, không nói lời nào.
Cô lè lưỡi: "Tôi đoán mò thôi. Nhưng mà anh yên tâm, nếu đó là sự thật, tôi sẽ giữ bí mật giúp hai người, tôi sẽ không nói với ai cả!"
"Tiểu thư, đến giờ rồi." Anh từ tốn nói.
Có phải tất cả vệ sĩ trên đời sắc mặt sẽ không bao giờ thay đổi? Giống như Thượng Quan Hạo vậy?
Tần Mộc Ngữ nhìn anh chằm chằm, có chút buồn đi về phía phòng luyện đàn, nhưng đi được hai bước lại quay lại. Đột nhiên bước đến trước mặt anh, đôi bàn tay trắng như phấn giơ lên làm bộ muốn đánh vào mặt anh, nhưng dừng lại trước mặt anh vài centimet——

Cô nghĩ rằng Thượng Quan Hạo sẽ giật mình, hay ít nhất sẽ kinh ngạc một chút.
Thế nhưng không có.
Hàng lông mi của anh rất dài và đậm, phía dưới là đôi mắt đen như đá obsidian, nhìn cô chằm chằm, không chút dao động.
"Ách..." Tần Mộc Ngữ thu nắm tay lại, mặt cô lúng túng, "Tôi chỉ muốn đùa với anh một chút thôi."
Suốt một tiết đầu, cô có chút lơ đãng, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, liên tục đàn sai nhịp. Giáo viên là người Pháp, đi đến gõ lên đầu cô, dùng tiếng Pháp vừa trêu chọc vừa hỏi thăm xem cô có gặp chuyện gì không. "Có phải không thấy người yêu ở cửa sổ cho nên mới thất thần như vậy."
Tần Mộc Ngữ đỏ mặt, dùng tiếng Pháp cãi lại, "Làm gì có ạ, là ve sầu ngoài cửa sổ ồn ào quá."
Giáo viên người Pháp rất ngạc nhiên, không ngờ sẽ gặp được học trò nói tiếng Pháp tốt như thế, trong lòng vui sướng, tặng cô một cái ôm lãng mạn.
Tâm tư Tần Mộc Ngữ vẫn chưa ổn định, cô muốn biết, khi cô đi học Thượng Quan Hạo thật sự vẫn ở đó đợi cô sao?
Cô thật sự nhịn không được mà tiến hành một phép thử.
Trong giờ luyện tập, cô nói với giáo viên có việc muốn về sớm, cầm theo cây đàn violin, trốn ra từ cửa sau.
Ngay khi vừa chạy ra ngoài, Tần Mộc Ngữ cảm thấy mình giống như một chú chim nhỏ thoát khỏi lồng giam. Từ nay về sau làm gì cũng không có ai giám sát. Đợi đến lúc tan học Thượng Quan Hạo không thấy cô chắc chắn sẽ rất lo lắng. Khuôn mặt luôn như khối băng đó từ trước đến nay như thể chẳng bao giờ thay đổi. Cô không tin không thể làm anh thay đổi sắc mặt!
Bầu không khí bên ngoài rất dễ chịu.
Tần Mộc Ngữ thuận đường đi qua mấy con phố, sau đó cô lập tức hối hận.
Cô quên không đem theo thứ gì cả.
Không mang di động, không tiền, thậm chí cả địa chỉ nhà mình cô cũng không biết.
Từ trước đến nay, mỗi lần ra khỏi cửa đều có Thượng Quan Hạo đi theo, căn bản cô không cần phải nhớ đường. Thường ngày mặt anh luôn không có biểu cảm gì đi với cô khắp các con đường trong thành phố. Lúc ấy cô chỉ lo đếm xem anh có bao nhiêu sợi lông mi, căn bản là không để ý chút gì cà.
"..." Tần Mộc Ngữ có chút lo lắng nhìn quanh bốn phía.
Xung quanh toàn nhà cao tầng, thậm chí cô còn quên mất sau khi mình đi ra khỏi lớp học đàn thì đã đi về hướng nào và đã đi bao xa.
Phải làm sao bây giờ.
Xe cộ tấp nập, huyên náo mà phồn hoa.
Một chiếc Roll-Royce từ từ đỗ lại ở ven đường, một cô gái nước mắt đầm đìa bước xuống xe, không cam lòng, bám vào cửa xe rưng rưng nói : "Ngự, đừng đuổi em đi, em đang mang thai! Thật đấy!"
Trong xe là một người đàn ông khuôn mặt tuấn dật, quyến rũ đầy kiêu căng lấy tay chỉ lên đầu cô gái, mỉm cười nhưng lại không giống như đang cười.
"Ngay lập tức bỏ đi." Hắn nhẹ giọng nói, mị lực rất mê người, "Còn cần tôi nói cho cô biết phải làm thế nào sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net