CHƯƠNG 41: BUÔNG THA CHO TÔI ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc chúc mừng Tần Mộc Ngữ chính thức tiếp nhận Tần thị được tổ chức vào ba ngày sau đó.
Dải ruy-băng từ phía sau quấn quanh eo, tầng tầng lớp lớp quấn chặt lại, bộ váy màu vàng nhạt là nổi bật lên vẻ non nớt mà lại trưởng thành. Tần Mộc Ngữ đỏ mặt quay đầu lại hỏi: "Tiểu Tình có áo choàng ngoài không, đưa cho chị đi, chiếc váy này... trễ ngực quá!"
Tiểu Tình nghe thấy tiếng cô gọi chạy tới, không những không lấy giúp cô áo choàng, ngược lại còn kéo tay cô đang che trước ngực ra: "Trời ơi! Tiểu thư, cái gì đẹp thì phải phô ra cho người ta xem, nào có ai đơn thuần giống như chị đâu. Chị không thấy mấy cô gái ở bên ngoài sao, họ đều cố hở ra ấy chứ, không có chuyện che đi đâu. Chị đừng che nữa, cứ để thấy này đi, rất đẹp!"
Tần Mộc Ngữ có chút xấu hổ, hàng lông mi cong dài rủ xuống, vẫn còn cảm thấy lộ liễu quá mức, cô thực sự không quen.
"Được rồi, Tiểu thư, chị có thể ra ngoài được chưa!!" Tiểu Tình chắp hai tay lại, ý cười tràn trong đáy mắt.
......
Trong góc phòng tổ chức tiệc, Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằn Tần Mộc Ngự đang ở bên cạnh Tần Chiêu Vân, cô mặc một bộ váy ngắn màu vàng nhạt trễ ngực rất gợi cảm, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lẽo —— Chẳng lẽ cô không biết, có biết bao nhiêu đàn ông giống như lang sói nhìn cô chằm chằm sao?
Cô quá đơn thuần hay là cố ý như vậy? Không quyến rũ người khác thì không sống nổi sao?
Lạnh lùng rót một ly rượu, Thượng Quan Hạo xoay người rời đi.
Do uống hơi nhiều rượu nên đầu óc Tần Mộc Ngữ hơi quay cuồng, chạy về phòng nghỉ ngơi, lần mò bật công tắc điện, thì nhìn thấy thân ảnh của một người đàn ông đứng trong bóng tối. Cô giật mình, đợi đến khi thấy rõ người đó thì nỗi sợ hãi càng dâng lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo tái nhợt, Tần Mộc Ngữ cố gắng ổn định nhịp tim đang đập dồn dập hỗn loạn, run giọng hỏi: "Thượng Quan Hạo, anh đến đây làm gì?"
Thượng Quan Hạo chậm rãi quay người lại, đôi mắt sâu thẳm như biển, đi đến trước mặt cô, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Tôi đến chúc mừng cô, cuối cùng cũng có thể chính thức tiếp quản Tần Thị, từ nay về sau nơi đây chính là thế giới của cô rồi."
Anh lạnh nhạt nói, mang theo ý mỉa mai, Tần Mộc Ngữ biết rất rõ, anh vẫn là bất bình thay cho Tần Cẩn Lan.
"Thượng Quan Hạo, mặc kệ anh có tin hay không, tôi không hề muốn gánh vác Tần Thị." Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đôi mắt trong veo như nước, "Đến bây giờ tôi cũng mới hiểu được sinh ra trong gia đình giàu có thì phải hi sinh nhiều đến mức nào. Trước đây ước mơ của tôi là được chơi đàn violin suốt đời, nhưng chẳng còn cách nào khác, ước mơ của tôi bị phá huỷ, bị ép buộc phải gánh trên vai quá nhiều sứ mệnh và trọng trách. Tôi là con gái của Tần Chiêu Vân, tôi yêu ba và chị tôi, bọn họ muốn tôi làm thì tôi sẽ làm."
Cô không thẹn với lòng mình, khuôn mặt ngây thơ sáng bóng: "Anh không cần chúc mừng tôi làm gì, tôi biết anh hận tôi."
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo khẽ run lên, đột nhiên siết chặt eo cô kéo cô vào lòng!!
Khoảng cách quá gần khiến Tần Mộc Ngữ kinh hãi, hai mắt mở lớn nhìn chằm khuôn mặt tuấn tú đang được phóng đại ngay trước mắt, cảm giác đề phòng xuất hiện: "Thượng Quan Hạo... Anh...""
"Vậy còn đối với tôi thì sao? Bây giờ cô còn thích tôi không?" Khuôn mặt mị hoặc của anh cúi xuống, chạm vào gương mặt mịn màng đang thất thần của cô. Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, khiến cả người cô run lên vì sợ hãi, "Để tôi xem xem sự yêu thích của cô duy trì được bao lâu, để xem nó rẻ mạt như thế nào?"
Tần Mộc Ngữ không nghĩ tới anh sẽ hỏi những điều này.
Cô căng thẳng mà sợ hãi, muốn trốn tránh, nhưng anh không cho phép, chóp mũi mềm mại lành lạnh của anh chạm vào má cô, giống như một đôi tình nhân đang thân mật.
"...Thượng Quan Hạo..." Tần Mộc Ngữ thật sự không thể chịu đựng được nữa, khó nhọc gọi tên anh, đôi mắt trong veo mở to nhìn anh, "Tôi nói một lần cuối cùng, tôi không hãm hại chị mình, tôi thích anh nhưng tôi sẽ không cướp đoạt của chị ấy, tôi sẽ không bao giờ làm vậy... anh buông tha cho tôi đi, không nên làm những chuyện khiến tôi tổn thương..."
Mặt cô rất đỏ rất nóng, nhưng đôi mắt trong veo như trước lại vẫn rất quật cường, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự thống khổ khó có thể che giấu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net