CHƯƠNG 44: ANH THẬT BIẾN THÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngự Phong Trì! Anh..." Tần Mộc Ngữ thấp giọng kêu một tiếng né tránh, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, đẩy mạnh cằm hắn ra.
Ngự Phong Trì bị đẩy một cái cả người lảo đảo, không thể điều khiển được chiếc xe chỉ bằng một tay. Chiếc xe phân khối lớn suýt lộn ngược, hai tay hắn vội vàng giữ tay lái bằng hai tay, nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể phanh gấp lại. Chiếc xe mô tô phân khối lớn đột ngột ngã lăn trên mặt đất!
Ngự Phong Trì ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, bảo vệ cô thật tốt trong vòng tay để tránh một trận quay cuồng trời đất cùng những cú va chạm kịch liệt. Chiếc xe vẫn trượt đi một đoạn dài, hắn ôm cô lăn mấy vòng, khó khăn dừng lại trên mặt đường....
Một tiếng nổ lớn vang lên giữa đêm khuya trên đường quốc lộ rất đáng sợ.
......
Trong bữa tiệc long trọng, một vệ sĩ mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm trọng đi tới, đối điện với Thượng Quan Hạo thì thầm vài câu.
Khuôn mặt tuấn dật phi phàm như điêu khắc của Thượng Quan Hạo ngay lập tức trở nên tối tăm.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Anh đặt ly rượu xuống, giọng điệu lạnh lùng lách ra khỏi đám đông.
"Khoảng nửa giờ trước, thiếu gia nhà họ Ngự đã dẫn tiểu thư đi!"
"Nhiều người như vậy mà không trông chừng được một mình cô ta, thật là một lũ vô dụng!" Anh sải bước đi rất nhanh, giọng nói trầm thấp lạnh như hàn băng.
"Dạ... Thượng Quan Hạo tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Trong lòng căng thẳng và lo lắng giống như bị búa tạ nện xuống liên tiếp. Sắc mặt Thượng Quan Hạo trở nên túc sát, nhìn lướt qua Tần Cẩn Lan đang đứng bên cạnh Tần Chiêu Vân ngồi trên xe lăn, lạnh giọng nói: "Chuẩn bị xe đi. Đừng làm kinh động đến chủ tịch và Tần tiểu thư. Làm ngay lập tức!"
"Dạ!"
Bầu không khí trong bữa tiệc vẫn ồn ào, sôi nổi như trước. Không có ai để ý đến chuyện đang diễn ra trong góc phòng nho nhỏ.

......
Từ từ bò dậy bên cạnh chiếc mô tô đang rung lên dữ dội, Ngự Phong Trì có cảm giác thất bại.
Nhiều năm hắn được mệnh danh là tay đua hạng nặng, mẹ nó như thế này thì thật quá mất mặt.
Đầu đau buốt như muốn nứt ra, khóe miệng vẫn còn rỉ máu âm ỉ, Ngự Phong Trì cắn răng chịu đựng, một tay đỡ lấy người trong lòng: "Có sao không?... Bị thương chỗ nào cho tôi xem một chút, có đứng lên được không?"
Tần Mộc Ngữ rên rỉ đau đớn, dưới sự trợ giúp của hắn tháo mũ bảo hiểm xuống, vài sợi tóc rối tung nhưng vẫn mỹ lệ rơi lả tả.
"Đầu gối tôi bị đau..." Cái miệng nhỏ nhắn của cô trắng bệch, run rẩy nói một câu.
"Đầu gối?!" Ngự Phong Trì cũng lo lắng đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng ngồi xổm xuống xem đầu gối của cô —— da thịt trắng nõn trơn bóng bị cọ xát mà rách một mảng lớn, máu chảy ra, theo cẳng chân chảy xuống.
"Chết tiệt..." Sắc mặt hắn tái nhợt, thấp giọng chửi thề một tiếng, muốn cầm máu cho cô ngay lập tức. Nhìn quanh một vòng nhưng không có gì có thể dùng được, đành xé rách mép váy của cô, quấn chặt cái đầu gối của cô, nhìn bộ dạng đau đến cắn chặt môi của cô, trong lòng đau đớn dữ dội.
"Đau không? Biết đau thì đừng lộn xộn, em xem tôi đang điều khiển xe tốt như thế, em đẩy tôi làm gì?!" Ngự Phong Trì cố ý nghiến răng nói.
Tần Mộc Ngữ ngước mắt lên, trong đôi mắt trong veo lặng thịnh, đột nhiên tính khí trở nên cáu kỉnh: "Ngự Phong Trì! Anh nói chuyện như vậy có lý hay không? Vì sao anh muốn hôn tôi!"
"Tôi không nói lý lẽ gì với em?" Tay Ngự Phong Trì khống chế đầu cô, xích lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói, "Tôi thích em nên đương nhiên là muốn hôn em, ai cho em chống cự? Nếu ngoan ngoãn để cho tôi hôn thì có phải tốt rồi không!"
"Anh thật biến thái..." Tần Mộc Ngữ tức giận đến mức mặt đỏ ửng lên, thúc vào ngực hắn một cái.
"Thích em mà cũng bị coi là biến thái?"
"Anh so với biến thái còn biến thái hơn!" Đẩy thế nào cũng không xê dịch được hắn, không hiểu vì sao đôi mắt lại trở nên ẩm ướt, "Sao lại bắt nạt tôi? Tôi không làm sai chuyện gì, cũng không có lỗi với các người! Bắt nạt tôi rất thích sao? Vì sao tất cả các người đều bắt nạt tôi?! Tránh ra!"
Nhìn thấy nước mắt cô, lúc này Ngự Phong Trì mới trở nên luống cuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net