CHƯƠNG 49: HÃY ĐỂ HẠO ĐẾN GIÚP EM ẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, chị có sao không, chị còn cần..." băng gạc không??? Tiểu Tình hoảng sợ đứng bên cạnh giường.
Trong mắt Tần Mộc Ngữ còn vương lệ, nhưng đôi mắt vẫn trong veo như trước.
Cô đứng dậy, quấn lại chiếc khăn tắm một cách kỹ lưỡng, đi chân không vào phòng tắm, ngón tay xanh nhạt nắm lấy nắm tay nắm cửa, vặn đi vặn lại mấy lần mới mở được, đi vào trong đóng cửa, khóa lại!
Một lát sau cô vặn vòi hoa sen để nước chảy ở mức lớn nhất, dùng dòng nước nóng hổi để tẩy rửa cơ thể mình. Dòng nước ào ào theo khuôn mặt cô trượt xuống mái tóc, không rõ là nước hay nước mắt đang rơi. Thế nhưng cho dù cô có cố gắng tẩy đi như thế nào thì vẫn không thể tẩy sạch những dấu vết đỏ ửng trên người. Từ lúc sinh ra cơ thể cô đã rất nhạy cảm, chỉ cần hơi dùng sức một chút là sẽ lưu lại dấu vết.
"..." Trong đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ hiện lên làn hơi nước mờ ảo, có sự nhục nhã và oán hận, nói ra mấy chữ rất rõ ràng: "Thượng Quan Hạo, anh là đồ khốn nạn!"
Hàng mi bị nước làm ướt, mắt cô rủ xuống, dòng lệ nóng hổi cũng theo đó mà chảy xuống.
*
"Bốp!" một tiếng, Tần Chiêu Vần quăng mạnh một tập tài liệu lên bàn, tức giận nổi trận lôi đình.
"Đây là báo cáo tình hình kinh doanh quý này sao? Con giải thích rõ cho ta xem chuyện này là sao!! Ta mới rời khỏi công ty chưa đến hai tháng, con lại lấy kết quả như thế này để lừa gạt ta! Con một lòng muốn phá huỷ Tần Thị có phải không?!!" Tay ông ta chỉ vào mũi Tần Cẩn Lan, cả người tức giận đến run rẩy, la mắng.
Tần Cẩn Lan hít một hơi thật sâu, khóe môi nở một nụ cười nhẹ: "Ba, con nghĩ ba hiểu lầm rồi. Từ khi ba tuyên bố di chúc tới nay, con đã giao lại cho Tiểu Ngữ toàn quyền xử lý công việc của công ty. Bản báo cáo ba đang cầm trên tay—— không phải là của con."

Đôi mắt cô u tĩnh như nước có một chút lạnh lùng, nói một cách rõ ràng.
Đột nhiên Tần Chiêu Vân giống như bị sét đánh, á khẩu không trả lời được, một câu cũng không nói nên lời!
Tần Mộc Ngữ đứng bên cạnh sắc mặt cũng đỏ lên, vội vàng nói: "Ba, là con không tốt, con vừa mới tiếp quản công ty còn nhiều việc còn vẫn chưa quen, nên không thể nào kiểm soát được toàn bộ. Có rất nhiều đối tác đã huỷ bỏ hợp đồng vì ba rời khỏi Tần thị, con cũng đã ý thức được chuyện đó, nhưng... Nhưng tạm thời con chưa nghĩ ra giải pháp nào tốt, không ai chịu nghe con nói...."
"Được rồi." Giọng nói của Tần Chiêu Vân trầm thấp, sắc mặt ảm đạm tới cực điểm, "Con đừng nói nữa."
Trong lòng Tần Mộc Ngữ vô cùng buồn bã và bất lực, không thể làm gì khác ngoài im lặng.
"Ba." Tần Cẩn Lan đảo mắt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngữ vẫn cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, cơ thể ba vẫn chưa hồi phục tốt rõ ràng không thể tiếp quản được Tần Thị. Mà với năng lực của con ba cũng không yên tâm, nếu như vậy thì chúng ta có thể tìm ai đó đến giúp đỡ Tiểu Ngữ được không ạ? Ba thấy Hạo thì sao? Anh ấy đã làm việc ở Tần thị mười năm, đã quá quen thuộc với công việc và cách hoạt động của công ty. Ba yên tâm, anh ấy chỉ giúp đỡ Tiểu Ngữ thôi, còn mọi chuyện vẫn do em ấy tự mình quyết định."
Sắc mặt Tần Chiêu Vân trở nên rất khó đoán.
Mà kỳ thực, tâm tư của Tần Cẩn Lan rất đơn giản, chính là cô đã không thể tiếp quản Tần thị, vậy thì cũng không thể cứ chắp tay nhường cho người khác như vậy được. Cô sẽ giúp Hạo lấy được Tần thị, anh ấy yêu cô, thứ gì của anh ấy cũng chính là của cô!
"Chuyện này trước hết ta phải suy nghĩ kỹ càng một lát, các con đi ra ngoài hết đi." Tần Chiêu Vân mệt mỏi phẩy phẩy tay, tự mình đẩy xe lăn ra trước bàn từ từ suy ngẫm.
Hai chị em nhìn nhau một cái, rồi đi ra ngoài.
"Tiểu Ngữ, em đừng tạo quá nhiều áp lực cho mình. Sau khi suy nghĩ kỹ càng xong chắc là ba sẽ đồng ý, Hạo sẽ đến công ty giúp em sớm thôi."  Tần Cẩn Lan tự tin nhìn cô cười nói.
Tần Mộc Ngữ nheo mắt lại, đôi mắt trong veo ngước lên: "Thật vậy sao ạ? Vì sao chị lại chắc chắn như vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net