CHƯƠNG 53: GHEN SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Quan Hạo ôm chặt cô, nhíu mày: "Em nghĩ lung lung cái gì vậy? Vì sao  anh có thể không thương em?"
Mắt Tần Cẩn Lan ngước lên, rưng rưng nước mắt: "Thật sao? Anh vẫn còn yêu em... Vẫn yêu em như trước?"
Thượng Quan Hạo ngẩn ra một chút, đôi môi mỏng hơi nhếch lên không trả lời. Tần Cẩn Lan tiến lại gần kiễng chân lên hôn anh. Cô tuyệt vọng hôn người đàn ông này, dùng cơ thể mềm mại cọ vào người anh. Cơ thể mịn màng của cô bên dưới lớp váy đang không mặc đồ lót, chắc hẳn anh đã cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng đó.
"Cẩn Lan..." Anh trầm giọng mà gọi một tiếng.
"Hạo... muốn em... nhanh muốn em đi..." Giọng nói quyến rũ thấu xương truyền vào tai.
Thượng Quan Hạo mở đôi mắt đen sẫm sâu thẳm ra, nhìn thấy rõ khát vọng của cô. Giống như thường lệ, anh trực tiếp bế cô lên, cô khẽ rên lên một tiếng. Mãi đến khi anh đặt cô lên giường, mái tóc đen phân tán, triền miên ôm cổ anh. Thượng Quan Hạo cũng cúi người xuống, giữ chặt vòng eo cô, đã bắt đầu tấn công dữ dội.
"Hạo... Hôn em... Em là của anh..." Tần Cẩn Lan khẽ rên rỉ, mắt còn vương chút lệ, trong lòng sớm bị cảm xúc mạnh mẽ và oán hận phá tan!! Cô nhớ lại cảnh tượng hôn nhau mãnh liệt của anh và Tần Mộc Ngữ ngày hôm nay, trong lòng vô cùng căm phẫn. Thật sự muốn để Tần Mộc Ngữ nhìn cho rõ, đây là người đàn ông của Tần Cẩn Lan_cô, không kẻ nào có thể cướp đi!
Mùi nước hoa quyến rũ ập tới, mê hoặc lý trí của con người.
Thượng Quan Hạo duy trì động tác liên tục, nhưng đột nhiên trong tâm trí lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Mộc Ngữ và cả ánh mắt quật cường trong veo như nước của cô..,, Đột nhiên khát khao đang bùng cháy trong lòng anh bị dập tắt! Như thể bị dội một gáo nước, trở nên tỉnh táo!
"..." Tần Cẩn Lan thở hổn hển, ánh mắt quyến rũ, dịu dàng hỏi: "Hạo, anh làm sao vậy?"
Thượng Quan Hạo hít sâu một hơi, trong đôi mắt đen sẫm tràn đầy sự phức tạp, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Tối nay anh quá mệt mỏi, em đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh sẽ đến gặp em."
Anh muốn rời đi, Tần Cẩn Lan vội vàng nắm lấy tay anh: "Hạo! Anh đừng đi!!"

"Anh đừng đi, ngày nào anh cũng bận rộn, cả ngày em cũng không gặp được anh lần nào. Sao anh có thể nhẫn tâm để em ngủ một mình đêm nay, em thật sự cảm thấy rất cô đơn...."
Nước mắt của người phụ nữ rơi xuống, anh không cách nào cứng rắn thêm được.
"Đừng khóc..." Thượng Quan Hạo lau nước mắt giúp cô, "Đêm nay anh sẽ ở lại với em, đừng khóc nữa."
Lúc này Tần Cản Lan mới ngừng khóc mà mỉm cười, Thượng Quan Hạo ôm chặt người phụ nữ mà anh đã từng yêu thương sâu đậm, lấy tấm chăn mỏng bọc kín người cô, rồi ôm chặt cô vào lòng, lúc này cô mới ngủ thiếp đi.
Bầu không khí như vậy kéo dài đến tận nửa đêm.
Trong bóng tối bao trùm Thượng Quan Hạo đứng dậy, đôi mắt đen bóng như hắc diệu thạch toả ra ánh sáng chói mắt. Anh đưa tay lên cài lại cúc áo sơ mi, tắt ngọn đèn nhỏ màu cam trên đầu giường, rồi đi ra ngoài.
Phòng khách ở dưới lầu vẫn còn sáng đèn, Tần Mộc Ngữ cuộn mình trên ghế sofa, đang chỉnh sửa lại một bản thiết kế.
Cô trông có vẻ rất buồn ngủ, nhưng hình như tâm trạng không được tốt. Mái tóc dài của cô tản mát trên ghế sofa bằng da thật màu trắng, cây bút trên tay đang nhẹ nhàng phác hoạ vài nét trên giấy.
Nhận thấy có người đi tới, hàng mi của cô run lên, ngước mắt lên, đôi mắt trong veo như nước rung động lòng người.
"Sao anh lại xuống đây?" Cô có chút kinh ngạc, giọng nói hơi khàn.
Không mặc áo vest, chiếc áo sơ mi đen phẳng phiu của anh dưới ánh đèn tạo ra cảm giác lạnh lẽo đáng sợ, thân ảnh cao lớn rắn rỏi chậm rãi đến gần, đôi mắt đen như hắc diệu thạch bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì, tay chống xuống lưng ghế sô pha, lãnh đạm nói: "Khuya như vậy còn chỉnh sửa bản vẽ?"
Lông mi cô rủ xuống: "Không ngủ được, chi bằng tranh thủ làm chút việc gì đó."
Mắt Thượng Quan Hạo hơi nheo lại, cúi người xuống thấp hơn, hơi thở nóng như lửa phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Ghen sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net