CHƯƠNG 6: ĐÒN HIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiên sinh hiện tại đang rất lo lắng ... trở về trước rồi nói sau." Giọng nói của anh trầm thấp, không có một chút ấm áp.
Trong lòng Tần Mộc Ngữ vô cùng áy náy, chui vào trong xe.
Dọc đường đi, sắc mặt Thượng Quan Hạo vẫn không thay đổi như trước, nhưng hơi thở lại lạnh lẽo hơn bình thường tận mấy lần. Tần Mộc Ngữ sợ đến nỗi ngồi im không dám nhúc nhích. Vốn dĩ cô chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Thượng Quan Hạo, không ngờ rằng mọi chuyện lại thành thế này.
Trong biệt thự, đèn đóm sáng trưng.
"Tiểu Ngữ!" Tần Chiêu Vân đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, nhìn thấy cô trở về, trầm giọng gọi tên cô, đi ra đón.
Tần Cẩn Lan ngồi trên ghế sofa, cũng đứng lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng.
"Ba, chị, con xin lỗi, con không cố ý làm vậy." Tần Mộc Ngữ được cha ôm vào lòng, nhỏ giọng nhận sai.
Tần Chiêu Vân vỗ vai cô, đè nén tất cả cảm xúc ở trong lòng, thấp giọng nói: "Tiểu Ngữ, con lên phòng trước đi, Cẩn Lan con cũng lên cùng em đi."
Sự lo lắng trong mắt Tần Cẩn Lan càng nhiều thêm: "Ba..."
"Ba bảo con lên phòng cùng em, nghe thấy bất cứ cái gì cũng không được đi xuống đây."

Tuy Mộc Ngữ cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn thấy sắc mặt chị mình hơi tái nhợt, nên vẫn kéo tay cô đi lên lầu.
Lúc sắp đi ra tới cửa, thì nghe thấy âm thanh ở phía dưới vang lên.
Sắc mặt Tần Cẩn Lan càng thêm tái nhợt, buông tay Tần Mộc Ngữ ra, chạy đến bậc cầu thang nhìn xuống dưới.
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ tràn ngập sự tò mò và sợ hãi, đi qua, nhìn theo tầm mắt của chị gái ——
Thượng Quan Hạo quỳ gối trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú trở nên tái nhợt, hình như phần bụng bị thương nặng, sự đau đớn càn quét anh. Tần Cẩn Lan nắm chặt thành lan can.
Âm thanh lại vang đến, Thượng Quan Hạo bị một cây côn sắt hung hăng nện mạnh vào lưng.
"..." Anh hừ một tiếng, một tay chống xuống đất, một chút máu chảy ra từ đôi môi mỏng.
"Ba...!" Tần Cẩn Lan chịu không được chạy xuống, vẻ mặt thống khổ, chạy tới giữ chặt cánh tay Tần Chiêu Vân, "Ba, ba đừng như vậy! Không phải anh ấy cố ý, em gái cũng nói là chính em ấy lén trốn đi, không liên quan gì đến Quan Hạo!"
Tần Mộc Ngữ sợ đến mức tim đập trật mất một nhịp, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
"Không phải đã nói là con dẫn em lên phòng sao? Con xuống đây làm cái gì!" Tần Chiêu Vân giận giữ quát lên, "Con đi lên cho ta!"
"Ba!" Nước mắt Tần Cẩn Lan chảy dọc hai bên má, "Ba phân xử rõ ràng rồi hãy đánh ạ! Thật sự không phải lỗi của anh ấy! Cho dù anh ấy có lỗi, chẳng phải Tiểu Ngữ không có việc gì rồi sao! Người đã tìm về được rồi! Anh ấy đang bị thương, ba đừng ra tay nặng như vậy..."
"Con cũng cút ra cho ta!" Tần Chiêu Vân càng tức giận hơn, chỉ vào Thượng Quan Hạo nói: "Nó vốn chỉ là kẻ bỏ đi, ta có lòng tốt thu nhận nó, cho nó ở lại Tần Thị làm việc. Nó lại có dã tâm đạp đổ ta, muốn leo lên đầu ta, con nghĩ ta không biết sao! Lần trước con cầu xin ta nên ta mới bỏ qua cho nó, cho nó tiếp tục ở lại Tần Thị, lần này còn dám để lạc mất con gái của ta!"
Một vệt máu từ trên khóe môi chảy ra, Thượng Quan Hạo nhíu mày nhìn người ở trong lòng, ôm ngực, giọng khàn khàn nhưng lạnh lùng nói: "Cẩn Lan, đứng lên, đi lên trên lầu."
"Em không muốn!" Tần Cẩn Lan lắc đầu, lòng đau như cắt, "Ba con cầu xin người, cầu xin người! Ba cũng thấy đấy, Tiểu Ngữ căn bản là không có việc gì, anh ấy đã tìm kiếm suốt mấy tiếng gần như lật tung cả thành phố! Ba đừng đánh nữa có được không...."
Tần Mộc Ngữ chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra.
Tay chân cô lạnh ngắt, cũng bước xuống lầu, từ từ đi đến trước mặt bọn họ.
"Con thật là đứa con gái ngu ngốc, sớm muộn gì cũng có ngày bị nó lợi dụng để kiếm tiền mà không biết!" Tần Chiêu Vân chỉ tay vào mặt con gái mình mắng.
"Ba..." Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, đứng cách đó mấy mét, rụt rè gọi một tiếng.
Tần Chiêu Vân vừa nhìn thấy cô, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Tiểu Ngữ, sao con lại xuống dưới này? Nhanh lên lầu đi, chuyện dưới này con không cần quan tâm, cũng không cần thấy chị con làm gì thì làm theo, không cần để ý đến chị con!" Ông vỗ vỗ lên vai cô.
—————————————————
Hi vọng mọi người sẽ thích chương mới này, nhớ like và bình luận nhiều vào nhé! Yêu mọi người nhiều :)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net