CHƯƠNG 66: TỐT NHẤT CÔ KHÔNG NÊN GIẢ VỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt của cô gái trẻ mặc váy trắng lập tức trở nên trắng bệch, suýt nữa ngã khuỵu xuống. Trong đôi mắt trong veo tràn ngập sự bi thương và chua xót, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt, rưng rưng nói ra ba chữ: "Thượng Quan Hạo!"
Mắt của Thượng Quan Hạo ngước lên, đôi mắt sâu thẳm sáng rực giống như đã tính toán mọi chuyện từ rất lâu, mỉm cười đầy lạnh nhạt.
Cơ thể anh đứng thẳng, tao nhã đưa tay ra, nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng thật ra đang kéo cô một cách rất thô bạo. Một tay nắm lấy bả vai cô, tay còn lại thì giữ chặt phần eo, kéo cô đến trước mặt anh. Hơi thở của anh phả vào trán cô, thì thầm nói: "Ông nhìn đi, cô ta có một dung mạo trong sáng động lòng người như vậy, suýt chút nữa tôi cũng bị cô ta mê hoặc, chẳng trách ông lại yêu thương cô ta đến vậy..... Cũng may mà ông để cô ta tiếp quản Tần thị, tôi mới có cơ hội lật đổ Tần thị gây dựng lại cơ đồ.... Ông nói xem cô ta có phải là một đứa con gái ngoan ngoãn không?"
Sắc mặt Tần Chiêu Vân dữ tợn, ngón tay run rẩy không ngừng, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đột ngột "Hộc hộc" một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi! Cả người lảo đảo ngã về phía trước, khiến bánh xe lăn bị lật ngã nhào từ trên xe xuống đất!
"Ba!!" Tần Mộc Ngữ đau đớn hét lên một tiếng, muốn giãy dụa để thoát khỏi sự chói buộc của anh, nhào lên phía trước!
Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo run lên, không thèm quan tâm đến các cổ đông đang bàn tán ồn áo. Liếc mắt ra lệnh cho hai người đang đứng ở cửa, hai người đó gật đầu. Một người gọi xe cấp cứu, một người tiến lên đỡ lấy Tần Chiêu Vân nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
"Ba..." Tần Mộc Ngữ giãy dụa trong vòng tay anh, dòng lệ nóng hổi rơi xuống, toàn thân run rẩy, "Buông tôi ra, Thượng Quan Hạo anh buông tôi ra! Ba tôi ngất xỉu... Nếu ông ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo, hai cánh tay cứng như sắt siết chặt cô, cười lạnh cúi đầu xuống nhìn dáng vẻ đang 'giương nanh múa vuốt' của cô: "Thật sao? Cô định không tha cho tôi như thế nào? Tôi không ép một người đang sống sờ sờ như ông ta phải chết ở đây. Bởi vì ông ta là cha của Cẩn Lan, tôi muốn để ông ta chết mà vẫn còn chút thể diện...."
"Đồ vô lại!" Tần Mộc Ngữ giãy dụa dữ dội, nhưng không thể nhúc nhích được một chút. Đầu óc cô càng ngày càng mơ hồ, cả người nóng bừng, tay run rẩy đã mất đi toàn bộ khí lực, chỉ cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang tuôn rơi, "Anh là đồ khốn nạn.... Buông tôi ra! Để tôi đến xem ba tôi thế nào...."
Tần Chiêu Vân đã bị người khác dìu ra ngoài, lòng kiên nhẫn của Thượng Quan Hạo cũng đã đến cực hạn, gầm nhẹ nói: "Đừng cử động! Cẩn thận không tôi sẽ tìm người đến cường bạo cô ngay ở đây. Để ba cô tận mắt nhìn xem cô đê tiện đến mức nào!!"

Cánh tay anh ghìm chặt eo cô, gần như bóp nát toàn bộ cơ thể mềm yếu của cô!
Cô khẽ kêu một tiếng, đột nhiên suy yếu tựa vào vai anh. Thân thể mảnh khảnh hoàn toàn ngã khuỵu xuống.....
"...!" Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo, đột nhiên ôm chặt lấy cô, mới giúp cô không tuột ra khỏi vòng tay anh!
"Tần Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ!" Anh lạnh lùng gọi hai tiếng, cánh môi cô trắng bệch, nằm gọn trong vòng tay anh không nhúc nhích.
Có người muốn tiến lên trợ giúp, lại bị Thượng Quan Hạo lạnh lùng ngăn lại, anh đưa tay đặt lên trán của cô, nóng đến khó tin. Khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra thần sắc thờ ơ lạnh lẽo, cúi đầu nói: "Tốt hơn hết là cô đừng có đóng kịch với tôi!"
Nói xong, anh ôm lấy cô, đi ra khỏi phòng họp.
*
"Tin tức đặc biệt, gần đây tập đoàn Tần thị đã lâm vào cuộc khủng hoảng lớn chưa từng có. Từ khi Tần lão tiên sinh trao lại quyền quản lý cho con gái thì chưa từng can thiệp vào công việc của Tần thị. Sự xuất hiện của người đứng sau thao túng tất cả đã đẩy Tần thị vào tình cảnh đầu sóng ngọn gió chỉ trong vòng một ngày. Tần lão tiên sinh vì tức giận mà sinh bệnh, Tần thị đang trong tình trạng nguy hiểm..."
Tivi vẫn đang bật, trong căn phòng chỉ có một tông màu duy nhất, ga giường không nhuốm một hạt bụi, màu trắng tinh.
Cô từ từ tỉnh lại, trước khi hoàn toàn tỉnh táo, ý thức đã bị tin tức đặc biệt này lấp đầy. Hàng lông mi chậm rãi nâng lên, nhìn sang một phía, nước mắt tuôn rơi.
Ánh mắt cô mơ hồ, không nhận thấy có một người đang xuất hiện trong tầm mắt của cô, cao lớn mạnh mẽ, lạnh lùng và hờ hững.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net