CHƯƠNG 67: TÔI HẬN MÌNH KHÔNG THỂ GIẾT CHẾT ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giật mình một cái, cuối cùng Tần Mộc Ngữ cũng ý thức được, là mình đang nằm trên giường của ai.
Cánh tay mảnh khảnh của cô cố gắng nâng đỡ cả người mình dậy, nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng, mái tóc rối bời rơi tản mác trên vai trắng muốt, rất điềm đạm đáng yêu. Trong lòng cô đau xót, khàn giọng khe khẽ mở miệng: "Ba tôi đâu?"
Thượng Quan Hạo ưu nhã cúi người xuống, tắt tivi đi, âm thanh về tin tức Tần thị sắp sụp đổ đột nhiên dừng lại, trở nên im bặt.
"Quan tâm đến ông ta?" Giọng nói của anh đầy từ tính rất dễ nghe, đôi mắt như hắc diệu thạch nâng lên, nhìn cô cười lạnh, "Tôi nghĩ là... Cô nên quan tâm đến tình cảnh của mình trước thì hơn."
Cô cắn môi, cảm giác đau đớn chậm rãi truyền vào tim.
Cô thực sự không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ trong chớp mắt mà thôi, đột nhiên chị gái bị cưỡng bức, ba tức giận đến mức thổ huyết hôn mê bất tỉnh, thậm chí toàn bộ Tần thị khổng lồ trong một ngày một đêm, cũng có nguy cơ sụp đổ...
Ngón tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, cô đứng dậy bước xuống giường, liều lĩnh chạy ra cửa!
Cô muốn gặp ba... Cô phải nhanh chóng đến xem ông thế nào!
"A!" Chưa kịp chạy tới cửa thì cổ tay đã bị giữ lại bằng một lực thô bạo, cơ thể mỏng manh của cô đã bị Thượng Quan Hạo kéo trở lại, ném lên giường!
"Thượng Quan Hạo... Tên cầm thú này!" Cô ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, run giọng nói.
"Bây giờ mới biết tôi là cầm thú?" Thượng Quan Hạo cười lạnh một tiếng rồi đến gần cô, hai tay chống bên cạnh người cô, "Nhìn ánh mắt của cô, quả nhiên rất hận tôi... Nhưng cô có tư cách gì mà hận? Nếu tôi đã muốn Tần thị thì hai năm trước tôi đã có thể đạt được. Nếu không phải vì Cẩn Lan, cô cho rằng tôi cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ cho Tần Chiêu Vân sao?"
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ đầy sợ hãi, cánh môi tái nhợt không có lấy một tia huyết sắc, nói không nên lời.

"Nhưng người phụ nữ tôi thật lòng yêu thương đã bị cô huỷ hoại....." Thượng Quan Hạo tiếp tục nghiến răng nói.
Tần Mộc Ngữ nhìn người đàn ông ở trước mắt thật lâu, cuối cùng cũng đã có thể cảm nhận được, anh đáng sợ đến mức nào.
"Anh có hận thù gì tôi, có gì khiến anh bất mãn thì cứ hướng vào tôi....." Giọng nói của cô run run dần trở nên nghẹn ngào, nhưng đôi mắt trong veo lại đầy vẻ kinh định và quật cường, "Ba tôi tuổi đã lớn rồi. Tần thị là tâm huyết cả đời của ông ấy, anh đừng lôi nó ra để khiến ông ấy trở nên kích động!"
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ở khoảng cách gần, cười khẩy.
"Cô nghĩ rằng tôi lấy Tần thị ra để kích động ông ta sao? Tần Mộc Ngữ, cô sai rồi." Anh từ tốn nói: "Chẳng qua tôi chỉ muốn để ông ta nhìn cho rõ, đối xử không công bằng với Cẩn Lan thì sẽ tạo ra hậu quả như thế nào—— Cô con gái nhỏ mà ông ta yêu thương nhất, độc ác và xấu xa đến mức nào, lại còn đơn giản đến ngu ngốc nữa. Ngu ngốc đến nỗi tạo cơ hội cho người khác xâm chiếm, chắp hai tay dâng toàn bộ tài sản cho người khác...."
Sự chua xót và nhục nhã nhấn chìm tâm trí cô, cô bịt kín hai tai, hét lên một tiếng, không muốn nghe anh nói thêm nữa!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm, cúi đầu nói bên tai cô: "Không phải muốn nhìn thấy cha cô sao? Đi, tôi dẫn cô đi."
Anh nắm lấy cổ tay cô, hung hăng kéo tay cô đang che hai tai xuống.
"Không..." Cô cúi đầu, run giọng nói, lùi lại phía sau.
"Đứng dậy." Thượng Quan Hạo lạnh lùng ra lệnh.
"Tôi không muốn!" Tần Mộc Ngữ hét lên, rưng rưng nước mắt, hất bàn tay đang giữ chặt cô ra.
Những giọt nước mắt trong mắt cô trào ra, đôi mắt tràn đầy sự oán hận và uỷ khuất: "Thượng Quan Hạo, tôi thừa nhận đó là lỗi của tôi. Là tôi đã phá huỷ tâm huyết cả đời của ba, là tôi ngu xuẩn! Nhưng điều ngu xuẩn nhất mà tôi từng làm chính là yêu anh, tin tưởng anh! Tôi cũng chán ghét sự ngu ngốc của mình, tôi hận mình không thể giết chết anh, cũng không thể tự kết liễu cuộc đời của mình!!"
Khuôn mặt Thượng Quan Hạo dần dần trầm xuống, trở nên u ám và lạnh lẽo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net