CHƯƠNG 7: LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA THƯỢNG QUAN HẠO TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt.
Tần Chiêu Vân đỡ lấy cô, dùng thân người che đi khung cảnh tàn nhẫn kia. Nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy ở phía sau, những người vệ sĩ mặc đồng phục đen, cầm cây côn sát to bằng cổ tay.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo thâm trầm mà lãnh đạm không dời khỏi người Tần Cẩn Lan chút nào.
"Ba..." Tần Mộc Ngữ nắm góc áo của ông, ngẩng đầu nhìn ông, vì sợ hãi, giọng nói của cô trở nên lí nhí không rõ ràng, "Ba, con... sai rồi, sau này con sẽ không chạy lung tung nữa nên ba không cần..."
Không cần đánh người nữa được không?
Sắc mặt Tần Chiêu Vân vẫn thâm trầm, vỗ vỗ bả vai con gái, quay đầu gầm nhẹ nói: "Các ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Thượng Quan Hạo đứng thẳng người dậy, trên người tỏa ra khí chất lãnh đạm như băng.
Tần Cẩn Lan đứng lên muốn đi ra cửa lại bị Tần Chiêu Vân quát bảo dừng lại: "Con đứng lại đó cho ta! Đi lên lầu!"
Một hồi tai kiếp, dường như kết thúc ở đó.
*

Đêm đã khuya, Tần Mộc Ngữ nằm mãi mà không ngủ được, nhắm mắt vào là lại thấy hình ảnh hàng lông mi của Thượng Quan Hạo rủ xuống, đôi môi mỏng sắc bén dính máu. Cô sờ soạng xuống giường, bước ra khỏi phòng, lại nghe thấy bụi cây dưới cửa sổ hình như có tiếng động.
Tần Mộc Ngữ sững sờ, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
"Anh có sao không? Có đau không?" Tần Cẩn Lan cắn môi, nước mắt rưng rưng, "Ba luôn xuống tay rất nặng, dù đau anh cũng cố gắng chịu một chút, em giúp anh sát trùng."
Ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh như băng, bắt lấy tay cô đang muốn chạm vào vết thương, một tay ôm lấy cô kéo vào trong ngực, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cánh môi mạnh mẽ đè xuống. Tần Cẩn Lan nức nở vì bị anh hôn, anh hôn cô mạnh mẽ như vậy, như thể muốn nuốt cô vào trong bụng.
Hơi thở gấp gáp tách nhau ra, Thượng Quan Hạo vuốt ve mấy sợi tóc của cô, giọng khàn khàn: "Cẩn Lan hãy nhớ kỹ em là người phụ nữ của anh, từ nay về sau không được cầu xin bất cứ kẻ nào. Anh sẽ không để em phải sống khổ sở, dù chỉ là một chút."
Trong lòng Tần Cẩn Lan cảm thấy chua xót, vòng tay qua cổ ôm anh: "Hạo..."
Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo trong một khắc trở nên nóng rực, ôm cô, giống như thiên thần.
Tần Mộc Ngữ nhìn thấy thế, hít một hơi thật sâu, cô muốn lùi lại nhưng tay không cẩn thận đụng vào cửa sổ, phát ra tiếng cót két rất nhỏ——
Ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Hạo nhìn về phía đó.
*
Sáng sớm hôm sau, anh mang một dáng vẻ chỉnh tề khoác lên mình bộ âu phục đen tỏa ra hơi thở lãnh đạm.
Mở cửa xe bỏ đàn violin của cô vào.
Tần Mộc Ngữ bám vào cửa xe, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua, tôi nhìn thấy anh và chị của tôi ở cùng một chỗ."
Thượng Quan Hạo mặt lạnh băng nhìn cô.
Ánh mắt đó khiến Tần Mộc Ngữ cảm thấy đau lòng, tay giữ cửa xe giọng nói có chút run run: "Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tôi hứa sẽ không chạy lung tung, không khiến ba vì tôi mà giận cá chém thớt, tôi hứa..."
Cô suýt chút nữa bắt đầu làm dấu Thánh giá (Thập Tự Giá) thề thốt với anh,
Thượng Quan Hạo vẫn nhìn cô như trước, thản nhiên nói: "Tần tiểu thư, cô sẽ vào học trễ đó."
Tần Mộc Ngữ hơi bối rối, muốn ngồi vào xe, nhưng khi lui về phía sau vài bước thì phần lưng lại va vào lồng ngực của anh. Chân mày Thượng Quan Hạo hơi giãn ra một chút, tay chống vào cửa xe, giữ khoảng cách với cô.
"Anh yêu chị tôi rất nhiều phải không?" Cô xoay người, cặp mắt trong suốt nhìn anh có vẻ ngưỡng mộ, "Đối với mọi người, anh lúc nào cũng mang khuôn mặt lãnh đạm, nhưng đối với chị tôi..."
Cô nhớ tới tối hôm qua, anh hôn chị rất mạnh mẽ, cái loại khí phách mang chút kiêu ngạo này...
Thượng Quan Hạo chậm rãi ngước lên.
"Muốn nếm thử sao?" Anh thản nhiên nói, "Lúc tôi hôn cô ấy mang hương vị gì... muốn nếm thử sao?"
Ngay lập tức Tần Mộc Ngữ trở nên đỏ mặt, cổ họng nghẹn lại!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net