CHƯƠNG 71: CẦU XIN TÔI ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt của Tần Cẩn Lan lại mở to, nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Hình ảnh đã kết thúc, sau đó phát sang tin tiếp theo, cô theo bản năng muốn tua lại để xem kỹ lại một lần nữa, nhưng đột nhiên nhận ra mình đang xem trên TV nên không thể nào phát lại! Cô vung tay lên ném điều khiển sang một bên, không thể tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy!
Sao có thể...
Tại sao hai người họ lại ở cùng nhau.....
Em gái cô toàn thân trần trụi, tại sao Thượng Quan Hạo lại có thể trực tiếp ôm lấy Tần Mộc Ngữ rồi đưa đi như vậy!!
Đầu óc Tần Cẩn Lan nhanh chóng quay cuồng, mục đích của cô là muốn Hạo chán ghét Tần Mộc Ngữ, cho dù cô ta có dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng đừng nghĩ đến chuyện dụ dỗ được Hạo lần nữa, thế nhưng không ngờ rằng... Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!
Lẽ nào cô châm ngòi lửa như vậy còn chưa đủ lớn sao?
"À... Ngay cả loại thủ đoạn không mặc quần áo lông nhông giữa phố mà cũng dám dùng đến, nghĩ rằng làm vậy thì sẽ đổi được sự thương hại của Hạo sao? Tần Mộc Ngữ, không ngờ cô lại đê tiện đến mức độ này!" Tần Cẩn Lan nghiến răng nói: "Tôi đã tự biến mình thành bộ dạng này, cô rằng tôi sẽ để cô cướp được sao? Hãy chờ xem!"
*
Chiếc xe đi xa dần, bỏ lại đám phóng viên đang đuổi theo.
Cơn gió thổi vào qua cửa sổ xe, khiến tóc cô bị thổi rối tung, bàn tay nhỏ bé của Tần Mộc Ngữ nắm chặt chiếc áo vest trên người, quấn chặt lấy người mình. Đôi chân thon dài trắng muốt khép lại, cản thấy tất cả sự tôn nghiêm của mình vừa bị giẫm nát dưới chân anh.
"Có lẽ cô chẳng ngờ rằng mình sẽ có một ngày như thế này, có thể khoe cơ thể của cô trước mặt rất nhiều phóng viên như vậy?" Thượng Quan Hạo lái xe một cách tao nhã, cười nhẹ nói, "May thay vóc dáng cô cũng không tệ, vừa nãy trông đúng là ngoan ngoãn đáng yêu...."
Cả người Tần Mộc Ngữ run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vươn tay ra đột nhiên nắm chặt cửa xe, muốn nhảy xuống.

Thế nhưng cô vẫn chưa có can đảm để làm vậy. Bây giờ trên người cô chỉ khoác mỗi chiếc áo vest này, phía dưới không mặc gì cả. Một giọt nước mắt chảy xuống gò má thanh tú của cô, cô đã hoàn toàn từ bỏ không dám hy vọng, dựa vào ghế ngồi, giống như người đã chết.
"Bây giờ chỉ có tôi mới có thể giúp cô. Cầu xin tôi đi, để tôi bố thí cho cô một bộ quần áo, giúp cô khỏi phải xấu hổ nữa, hử?"
Giọng nói đầy từ tính của anh vang lên trong xe.
"Thượng Quan Hạo... Ức hiếp tôi như vậy vui lắm có phải không? Làm như vậy là anh có thể hả giận, cảm thấy rằng có thể trả thù cho chị tôi?" Giọng nói của cô vang lên lành lạnh, hơi khàn, nhưng rất rõ ràng, có cả sự quật cường không chịu khuất phục.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo, bỗng nhiên phanh xe lại.
Bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt, anh dừng xe lại, cơ thể đàn ông cường tráng tiến lại gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng trắng ngần của cô, thì thầm nói: "Đoán sai rồi. Điều này vẫn không đủ, đối với những gì cô đã làm với Cẩn Lan thì đây chỉ như bữa ăn nhẹ mà thôi. Sau này còn nhiều điều thú vị đang chờ đợi cô, sẽ không bao giờ kết thúc."
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ ngước lên, ánh mắt đầy sự khuất nhục và khó tin nhìn anh.
"Thượng Quan Hạo, anh đúng là tên cầm thú." Cái miệng nhỏ tái nhợt của cô nói ra một câu.
Anh cười nhạt, siết chặt cằm cô, cô vùng vẫy né tránh, anh càng giữ chặt, hôn vào cánh môi mềm mại của cô một cái.
"Cô là tiện nhân, tôi là cầm thú, một sự kết hợp tuyệt vời, không phải sao?"
Cô rưng rưng nước mắt giãy dụa, lấy áo quấn chặt người mình hơn!
"Anh nói cho tôi biết làm thế nào để trả đủ cho anh! Đừng tra tấn tôi như thế này nữa! Tôi không chịu đựng được thế này!" Cuối cùng cô cũng hét lên, nước mắt một lần nữa lại tuôn trào. Sự nhẫn nại của cô đã đến mức tận cùng rồi.
"Chịu không được thì cũng phải chịu!" Thượng Quan Hạo nắm cằm cô lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi tôi sẽ không bỏ qua cho cô, trừ khi một ngày nào đó cô thảm đến mức khiến tôi cảm thấy hoàn toàn hài lòng! Nếu không đừng ở trước mặt tôi giả vờ đáng thương nữa!"
Sau đó, anh hung hăng buông cô ra, lạnh lùng tiếp tục lái xe.
Khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ càng trở nên đau đớn, cảm nhận được trong chốc lát, cô không thể nhìn thấy được một tia sáng nào trên bầu trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net