CHƯƠNG 72: CÔ CẢM THẤY RẰNG TÔI ĐANG ÉP BUỘC CÔ SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện yên tĩnh và ảm đạm, trong phòng điều trị của Tần Chiêu Vân ——
Tí tách từng giọt nước biển theo đường ống bằng nhựa đi vào mạch máu, Tần Chiêu Vân đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trong phòng điều trị, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Tần Mộc Ngữ ngồi bên giường chăm sóc ông, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay ông, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ba, chừng nào thì ba mới tỉnh lại?" Cô nhẹ nhàng nói.
Trong đôi mắt còn vương chút lệ, cô nâng tay ông lên áp vào trán mình, nức nở nói: "Ba, con sai rồi. Con đã không quản lý tốt công ty, mới khiến Tần thị rơi vào tay người khác, xin lỗi ba..."
Cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, một đám người xồng xộc xông vào.
Tần Mộc Ngữ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, là đám phóng viên và một vài người đàn ông mặc âu phục đen. Trong đó có vài người là cô nhận ra, chính là những cổ đông cũ trong hội đồng quản trị, còn lại cô chưa từng gặp bao giờ.
"Các người... Các người tới đây làm gì!" Cô la lớn, "Ba tôi đang nghỉ ngơi, các người không thể xông vào đây!" Cô chạy tới che máy ảnh của đám phóng viên, "Đừng chụp nữa! Các người không thấy ông ấy là bệnh nhân sao? Đi ra ngoài hết đi!!"
"Tần tiểu thư..." Một đàn ông từ trong đám người bước tới, chính là luật sư riêng của Tần Chiêu Vân_Lục Sâm.
Tần Mộc Ngữ lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
"Tần tiểu thư, xét rằng Tần chủ tịch hiện giờ còn đang hôn mê, nên không thể giải quyết được một số vấn đề. Vì vậy chúng tôi đành phải đến đây tìm cô, mong cô giúp tôi hoàn thành những chuyện này. Dù sao thì bây giờ cô đang là người nắm quyền ở Tần thị, không phải sao?" Lục Sâm chậm rãi nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt: "Tôi không hiểu, tôi không biết anh đang nói cái gì."

Lục Sâm dừng lại một chút, mở một phần tài liệu ra, đưa cho cô xem: "Cô thử đọc phần tài liệu thu mua này đi, nếu không có vấn đề gì thì cô hãy kí tên để nó có hiệu lực ngay lập tức, đồng ý để Thượng Quan tiên sinh thu mua Tần thị. Nếu không, các cổ đông sẽ rút cổ phần, lúc đó Tần thị sẽ thật sự sụp đổ, dây chuyền sản xuất đình trệ, cổ phiếu trên thị trường chứng khoán sẽ rớt giá, nợ nần chồng chất —— Cô hãy suy nghĩ lại cho thật kỹ."
Thượng Quan Hạo... thu mua...
Tần Mộc Ngự ngước mắt lên, ánh mắt hoàn toàn khiếp sợ, run giọng nói: "Lục Sâm... Hóa ra ngay cả anh cũng cùng một ruộc với anh ta!"
Lục Sâm không trả lời, chỉ nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Tần tiểu thư, không có vấn đề gì nữa thì ký tên đi!"
Một nỗi chua xót mãnh liệt cuộn trào trong lòng, đôi mắt cô rưng rưng nước mắt, tay vịn vào giường bệnh của ba, run giọng nói: "Sao các người có thể làm như thế... Ba tôi đang đau ốm liệt giường, các người có cần gấp gáp như vậy không?! Các người muốn bức chết ông ấy sao?! Tôi không thể ký tên trước giường bệnh của ông, đem tâm huyết cả đời của ông bán cho người khác! Các người đi hết đi!!"
Tiếng gào thét của cô, toát lên nỗi tuyệt vọng và đau lòng, khiến những người xung quanh im lặng không nói được lời nào.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi vào, tất cả mọi người biết điều mà nhường đường, ngay cả Lục Sâm cũng đẩy đẩy kính mắt, lùi sang một bên.
"Cô nghĩ rằng tôi đang ép buộc cô đúng không?" Giọng nói của anh tao nhã, chầm chậm bước đến trước mặt cô, nhìn cô đầy nghiêm túc, "Hay là cô thích đợi đến lúc ông ta tỉnh lại sẽ tự mình ký tên? Vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì."
Cả người Tần Mộc Ngữ run lên, cơ thể mảnh mai suýt nữa không đứng vững.
Thượng Quan Hạo hảo tâm thuận tay ôm lấy thắt lưng cô, rồi tiến gần đến khuôn mặt của cô, thì thầm nói: "Có lẽ nên ký tên đi, không sao đâu... Chuyện này dù sao cũng tốt hơn là nhận được đống ảnh khoả thân của cô do phóng viên chụp được ngày đó, đúng không?"
Khuôn mặt cô trắng bệch, cảm giác nhục nhã dâng trào, tâm trí cô sắp bị bức bách đến sụp đổ.
"Thượng Quan Hạo... Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy..... Tại sao anh có thể làm vậy với ba của tôi!" Cô cắn chặt môi, sắp chảy cả máu, bị anh ngang ngược ôm thật chặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net