CHƯƠNG 75: LẦN NÀY, TÔI SẼ KHÔNG NHÂN TỪ NỮA!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ra ngoài." Trước khi ra khỏi phòng bệnh, Thượng Quan Hạo lạnh lùng ra lệnh.
Tần Mộc Ngữ sợ đến nỗi cả người cứng ngắc, trong đôi mắt trong veo ngập nước, buột miệng hét lên: "Không phải tôi làm!"
Bóng lưng của Thượng Quan Hạo trở nên cứng đờ.
"Chị hãy nói rõ ràng đi, là em khiến chị bị thương sao?" Cô run rẩy, đôi mắt trong veo nhìn về phía Tần Cẩn Lan, bình tĩnh và kiên định, "Căn bản em không hề động vào cánh tay kia của chị, chạm còn chưa chạm đến!"
Trên mặt Tần Cẩn Lan lúc trắng lúc hồng, đột nhiên Thượng Quan Hạo xoay người lại, chậm rãi đi đến trước mặt Tần Mộc Ngữ.
Anh cười lạnh, giọng nói của anh giống như Satan đến từ địa ngục: "Cẩn Lan, em mở mắt ra mà nhìn cho rõ em gái của em đi, em đã vì cô ta cầu mà xin như vậy rồi. Đáng tiếc thay cô ta còn không biết hai chữ cảm ơn phải nói như thế nào...."
Mắt của Tần Cần Lan run lên, ánh mắt càng mềm mại và đau thương: "Hạo, anh đừng như vậy..."
"Đừng lo lắng về việc anh muốn làm gì nữa!" Thượng Quan Hạo lạnh giọng cắt ngang lời cô ta, bàn tay đột ngột nắm lấy cổ tay của Tần Mộc Ngữ, sức lực mạnh đến đáng sợ như muốn bóp nát cổ tay cô, "Lần này, là cô ta tự chuốc lấy!"
Nói xong, anh hung ác lôi Tần Mộc Ngữ ra khỏi phòng bệnh!
"Thượng Quan Hạo..." Tần Mộc Ngữ run giọng kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì đau đớn.
Cho đến tận khi bị anh lôi ra khỏi phòng bệnh, anh vẫn không nói lấy một lời. Chỉ bảo y tá vào phòng bệnh. Bóng lưng của anh lạnh lùng đến đáng sợ, giống như Satan dưới địa ngục.
"Anh không tin tôi..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt khẽ thốt ra một câu, đôi mắt ướt át đẫm lệ, "Thượng Quan Hạo, đến tận bây giờ anh chưa từng tin tưởng tôi, lúc nào cũng thế... Tôi đã nói không phải tôi làm, chị ấy đang nói dối, anh không hề tin tôi! Ah!!"
Đột nhiên cả người cô đập vào vách tường, xương cốt mềm yếu bị đập mạnh đến mức đau nhức.

Toàn thân Thượng Quan Hạo toát ra hơi lạnh tới gần cô, thân thể cao lớn lạnh lùng ôm chặt cô, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
"Tần Mộc Ngữ, tôi đã từng nói với cô nếu cô dám khiêu khích  Cẩn Lan lần nữa thì sẽ có hậu quả như thế nào chưa?"
Trong tâm trí vô cùng buồn chán, đau đớn, cô mở mắt ra, hơi thở yếu ớt, "Tôi nói lại một lần nữa, tôi không khiêu khích chị ấy...."
"Cô không khiêu khích cô ấy..." Đôi môi mỏng của anh trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt lạnh lùng như băng, "Tần Mộc Ngữ, cô đang chọc tức tôi..."
Trong lòng cô chua xót, nước mắt kịch liệt rung động.
"Đúng... Tôi chọc tức anh, tôi chọc tức anh thì sao!!" Cô không khống chế được hét lên, giãy dụa dữ dội trong vòng tay anh, "Tôi không làm sai chuyện gì cả, là mấy người khiến tôi cảm thấy càng ngày càng ghê tởm! Anh dựa vào cái gì để nói tôi xấu xa, lại dựa vào cái gì để bắt tôi phải chịu hậu quả?! Anh buông ra!"
Cơ thể mềm mại trong vòng tay anh vì đang giãy dụa mà cả người cọ sát vào người anh. Mắt Thượng Quan Hạo dần dần trở nên đỏ ngầu, hơi thở trở nên nóng rực. Cánh tay anh rắn như thép giữ cô lại, ôm thật chặt, không cho cô cựa quậy dù chỉ là một chút!
"Xem ra cứ mềm lòng bỏ qua cho cô hết lần này tới lần khác là sai lầm! Tần Mộc Ngữ.,. Cô nên trả giá cho những gì mà cô đã làm!"
Tần Mộc Ngữ giật mình!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, nước mắt rưng rưng. Bỗng nhiên nhớ tới cảnh tưởng lần trước bị anh đè xuống giường tuỳ ý xâm phạm. Cảm giác chua sót và nhục nhã ùn ùn kéo đến, cô vùng vẫy dữ dội: "Không.... Tôi không muốn!! Thượng Quan Hạo, anh thả tôi ra!!"
Bên trong dãy hành lang yên tĩnh, tiếng thét chói tai và sự giãy dụa thu hút ánh mắt của rất nhiều người ——
Cô muốn trốn, lại bị anh kéo trở về, ôm chặt từ phía sau lưng, khiến cả người cô lọt thỏm trong lòng anh!
Hơi thở nóng hổi của Thượng Quan Hạo len vào mái tóc dày của cô: "Đừng lo, lần này tôi sẽ không có chút thương xót nào đâu.... Một người đê tiện như cô thì nên bị đối xử tàn bạo như thế này!!!"
——!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net