CHƯƠNG 76: HÌNH PHẠT VÔ CÙNG TÀN NHẪN! (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt quãng đường đi từ hành lang đến đại sảnh, bộ dạng lạnh lùng và thô bạo của anh rất đáng sợ, ôm chặt cô trong lòng bắt cô phải ngoan ngoãn. Mọi người xung quanh bị doạ cho sợ hãi không dám lên tiếng, lần lượt lùi lại phía sau. Một y tá trẻ mới đến đây làm mặt đỏ lên, nhìn thấy cảnh tượng này không thể chịu nổi nên bước lên ngăn cản: "Này! Anh... Sao anh lại bắt nạn người khác hả, anh..."
"Này!" Đột nhiên cô y tá trẻ tuổi bị mọi người phía sau kéo lại, "Cô điên rồi! Đó là Thượng Quan Hạo! Chủ tịch mới của Tần thị! Chuyện gia đình nhà người ta, cô quan tâm là gì?!"
"Thế nhưng mà..."
"Được rồi nhanh quay trở về, coi như cô không thấy gì đi!" Y tá trực ban nhanh chóng túm cô ấy lại.
Ra khỏi bệnh viện gió lạnh thổi đến thấu xương, Tần Mộc Ngữ bị anh kéo đi một cách thô bạo. Giữ chặt eo cô cùng ngồi vào trong xe, cảm thấy trời đất như quay cuồng, cô bị áp chặt lên cửa xe. Mái tóc đen dài như thác nước tản ra trên mặt kính màu trà. Run rẩy vừa thốt ra được hai chữ "Thượng Quan..." một đôi môi cực nóng đã áp mạnh lên, hung hăng hôn lên cánh môi cô!
Dục hỏa của Thượng Quan Hạo tăng vọt, bàn tay lớn giữ chặt phần gáy của cô, những ngón tay đan vào mái tóc đen bóng mềm mại của cô, giữ chặt đầu cô hôn thật sâu!
"Hmm..." Cánh môi mềm mại bị hung hăng trằn trọc, Tần Mộc Ngữ khẽ rên một tiếng. Hai tay không biết để vào đâu, chỉ có thể đẩy cơ thể tường đồng vách sắt của anh! Nhưng cho dù có đẩy bả vai anh thế nào thì cánh môi vẫn bị anh chặn lấy, chậm chí càng hôn sâu hơn!
Trằn trọc trên đôi môi mềm mại của cô thật sâu. Thượng Quan Hạo chạm vào hàm răng đang khép chặt vì ngượng ngùng của cô, gặm cắn bờ môi cô. Cho đến tận khi cô run lên vì đau đớn, khẽ rên một tiếng, anh mới len vào trong khe hở giữa hai hàm răng, hung hăng cạy mở, hoàn toàn xâm chiếm!!
"..." Tần Mộc Ngữ than nhẹ một tiếng, cả người run lên, bàn tay nắm chặt quần áo của anh!
Thượng Quan Hạo thoải mái thở dài, bị rung động bởi hương vị ngọt ngào, non nớt của cô. Hơi thở nóng hổi, bàn tay bắt đầu mơn trớn trên lưng cô, xé rách lớp vải của chiếc váy ở eo cô, bàn tay tuỳ ý thăm dò vào bên trong, cảm giác non mềm như tơ lụa này so với lần trước còn tuyệt vời hơn!
Cô thét lên, giãy dụa, nhưng tất cả đều bị nhấn chìm trong đôi môi của anh!
Một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống. Tần Mộc Ngữ bị sự nhục nhã đả kích đến mức không thể chịu đựng nổi, cả người run rẩy, tay của cô hỗn loạn quờ quạng mọi thứ trên xe, khi tay vừa chạm đến vô lăng, bàn tay nhỏ bé run rẩy ấn mạnh vào nút còi xe!
"Bíp ——!!" Một tiếng bén nhọn vang lên khiến người đàn ông trên người cô bừng tỉnh.
Thượng Quan Hạo chậm rãi buông cánh môi cô ra, lúc này mới nhìn thấy trên gương mặt cô đầy nước mắt và cánh môi đã bị anh hôn đến sưng đỏ.
"Thượng Quan Hạo... Anh buông tôi ra!!" Tần Mộc Ngữ hét ầm lên vùng vẫy, dùng cả tay và chân giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay anh! Cô hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh dồi dào đến đáng sợ của người đàn ông này, chỉ còn thiếu một chút nữa là cô bị anh nuốt vào trong bụng!

Ánh mắt của Thượng Quan Hạo lạnh lẽo, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên vô lăng, hung hăng vặn cánh tay cô ra sau lưng! Ngay lúc cô hét lên vì đau đớn, anh bắt được cánh tay còn lại của cô rồi vặn nốt ra sau lưng!
"Cô thử ồn ào lần nữa xem? Tần Mộc Ngữ, đừng trách tôi đối với cô không khách khí!" Anh cúi đầu, tựa vào trán cô lạnh giọng gầm nhẹ.
Hai tay bị giữ chặt một cách hung ác, phần trên cơ thể hoàn toàn bị mất thăng bằng chỉ có thể ngã vào lòng anh, cách một lớp áo sơ mi cọ xát vào người anh, toàn thân Tần Mộc Ngữ run run, nghẹn ngào hét lên: "Đừng... Rốt cuộc anh muốn làm gì? Buông tôi ra! Thượng Quan Hạo!"
"Lúc tôi cần buông thì tôi sẽ tự khắc buông, chỉ có điều không phải là bây giờ!" Thượng Quan Hạo vươn một tay ra khởi động xe, lạnh lùng nói.
Chiếc xe lao ra ngoài nhanh như chớp, sắc mặt của anh ngày càng trở nên đáng sợ hơn. Nhớ lại dáng vẻ đau đớn đến tội nghiệp của Tần Cẩn Lan khi bị thương, nhưng lại vẫn cứ tỏ ra mọi chuyện vẫn ổn. Còn người phụ nữ trong lòng anh lúc này có chết cũng không chịu thừa nhận, vẫn cố chấp bày ra bộ dáng uỷ khuất, khiến anh vừa tức giận vừa căm ghét!!
Anh thật sự muốn huỷ hoại cô, muốn xé nát cô thành trăm mảnh! Cũng khó mà giải được mối hận trong lòng!!
Khuôn mặt trong veo của Tần Mộc Ngữ như đang cố chịu đựng đau đớn, đôi mắt ẩm ướt sáng lấp lánh nhìn xương quai xanh gợi cảm lộ ra từ cổ áo của anh, run giọng nói: "Thượng Quan Hạo... Nếu như anh đã khăng khăng cho là tôi hại chị ấy, anh muốn trừng phạt thế nào tôi cũng được, cho dù anh có giết chết tôi cũng không sao! Nhưng đừng chạm vào tôi!"
Nhớ tới lần trước bị anh đối xử tàn nhẫn như vậy, cả người cô phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Thượng Quan Hạo vừa lái xe vừa cười lạnh, cúi đầu nhìn cô chăm chú, nghiến lợi nói: "Cô có quyền chọn lựa sao? Tần Mộc Ngữ... Lúc cô làm thương tổn Cẩn Lan cô có nghĩ tới không, tìm người phá hủy sự thuần khiết của cô ấy, so với giết chết cô ấy còn tàn nhẫn hơn!"
Tần Mộc Ngữ cắn chặt môi, dòng lệ nóng hổi rơi xuống, tinh thần gần như sụp đổ hoàn toàn: "Không có... Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, anh thả tôi ra! Đừng đối xử với tôi như vậy!"
Sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh mét, không thèm quan tâm, tay càng dùng nhiều sức hơn. Nhìn thấy nước mắt cô tuôn rơi vì quá đau đớn, bộ dạng như không có nơi nào trốn tránh chỉ có thể rúc vào trong lồng ngực anh. Một cảm giác vừa đau lòng lại vừa thoải mái dâng lên, sắp thiêu lồng ngực anh cháy rụi.
Xe "Kít——!" một tiếng, đột ngột dừng lại.
Thượng Quan Hạo ôm người trong vòng tay mình bước xuống xe, cô đứng không vững lảo đảo một chút, hai tay đặt trên bờ vai anh, nhưng lại đau đớn vô lực. Thượng Quan Hạo lạnh lùng đóng cửa xe, lại một lần nữa ôm lấy cô, đi về phía trước.
Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng ôm chặt cổ anh, cơn gió lạnh thấu xương thổi tung mấy sợi tóc của cô trở nên lộn xộn. Lúc này cô mới nhìn ra là anh lại đưa cô tới căn biệt thự cao cấp cạnh biển lần trước! —— Lần đó, chính tại nơi này, cô bị anh xâm chiếm một cách bừa bãi, bị ép buộc đi ra ngoài khi không có nổi một mảnh vải che thân, bị một đám phóng viên điên cuồng chụp hình....
"Không..." Khuôn mặt nhỏ tái nhợt thốt lên một chữ, đôi mắt khiếp sợ cùng kinh ngạc, "Thượng Quan Hạo, anh không nên đem tôi tới đây... Tôi không muốn, tôi không muốn vào trong đó!!"
Đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo nhìn cô, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Không phải do cô quyết định!"
Cánh cửa mở ra, cô bị ném vào trong, đứng không vững mà ngã xuống đất.
Căn nhà này, giống như chốn lao tù giam cầm cô.
Hai cánh tay yếu ớt của Tần Mộc Ngữ chống đỡ thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn nhìn xung quanh một vòng. Phát hiện ra cách sắp xếp đồ đạc ở đây đều theo sở thích của chị gái cô, từ màu sắc đến hoa văn, từ chi tiết đến đại thể.... Đột nhiên trái tim đau thắt lại, gần như nghẹt thở.
"Tôi không muốn tới đây, anh hãy để tôi đi..." Cô nghẹn ngào hét lên một câu, đứng lên chạy về phía cửa, nhưng được nửa đường thì bị một cánh tay kéo mạnh lại. Cô không quan tâm đến vẫn cố giãy dụa, những sợi tóc rối tung phân tán trên bờ vai nho nhỏ. Ánh mắt Thượng Quan Hạo càng thêm thâm trầm, dứt khoát giữ chặt eo cô, theo vết rách cũ xé toạc chiếc váy trên người cô!
Cô hét lên, như bị điện giật mà đẩy anh ra, ôm lấy thân thể của mình.
—— Vết rách kéo dài từ nách xuống dưới, không thể che giấu được làn da trắng như ẩn như hiện.
"Thượng Quan Hạo..." Tần Mộc Ngữ run giọng gọi, nước mắt tuôn rơi không ngừng, bàn tay nhỏ bé của cô run rẩy vịn vào bức tường ở phía sau, "Anh hãy để tôi đi, đừng chạm vào tôi!!.... Không phải anh đã nói tôi hại chị ấy sao? Vậy anh hãy báo cảnh sát đi! Để cảnh sát đến bắt tôi, cho tôi ngồi tù! Bất cứ cái gì cũng được! Nhưng anh không được chạm vào tôi, tôi không muốn!"
Cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được nữa, cảm giác lại bị anh ức hiếp một lần nữa!
Thượng Quan Hạo cười khẩy, cái bóng đen cao lớn giống như một vị thần, chậm rãi đến gần: "Ngồi tù?... Tần Mộc Ngữ, vào ngày Cẩn Lan xảy ra chuyện, nếu cô muốn vào tù thì tôi có thể giúp cô toại nguyện!!"
Khuôn mắt tuấn tú của anh tái nhợt, trong đôi mắt giận dữ có một ngọn lửa đang cháy lên hừng hực, "Nhưng cô có nghĩ như vậy thì quá đơn giản rồi không? Để cô ngồi tù, thì Cẩn Lan có thể trở lại như trước đây sao, những chuyện tàn nhẫn đó có thể chưa từng xảy ra với cô ấy không?!  Ai cho cô ngồi tù!!"
Anh hét lên đầy lạnh lùng, vang vọng trong đại sảnh xa hoa, trống trải.
Cánh tay trắng bệch của Tần Mộc Ngữ run rẩy, không cẩn thận nên đụng phải chiếc bàn dài và đồ vật treo trên tường "Rầm" một tiếng, vỡ nát dưới chân!
Cô hét một tiếng, bịt chặt hai tai.
Nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, Tần Mộc Ngữ run lên, từ từ lùi về phía sau, dùng hết lòng can đảm và sự quyết tâm cuối cùng bảo vệ bản thân mình: "Một ngày nào đó anh sẽ rõ... Thượng Quan Hạo một ngày nào đó anh sẽ rõ, tất cả những chuyện này không liên quan gì đến tôi! Anh sẽ gặp quả báo!!"
Lửa giận của Thượng Quan Hạo đã đi đẩy lên đến đỉnh điểm.
"Phải không?... Quả báo?" Khuôn mặt tuấn tú của anh có chút dữ tợn, đột ngột dùng một tay kéo cô đến trước mặt, trong đôi mắt tàn khốc đầy ý muốn huỷ hoại, giọng nói khàn khàn, "Tôi có gặp quả báo hay không thì chưa đến lượt cô phán xét. Tần Mộc Ngữ đây chính là quả báo của cô!"
Giọng nói trầm xuống, mắt của Thượng Quan Hạo đỏ ngầu, cúi người xuống ôm ngang người cô, lên đi lên lầu!
Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, bộ dạng như là nhìn thấy địa ngục!
*
Trận xúc phạm tàn nhẫn này, không thể dùng lời nào để biện minh.
Cổ tay nhỏ bé nhợt nhạt của cô không ngừng vùng vẫy trên giường, trốn tránh. Nhưng vẫn bị anh dùng một tay giữ chặt, ngay sau đó bị một chiếc cà vạt xa xỉ quấn quanh, buộc chặt lại, cố định trên đầu giường!
Quần áo trên người cô hoàn toàn bị xé nát, cho đến nơi được bảo vệ kín đáo đó... Bàn tay to lớn của anh giữ chặt vòng eo cô, nắm mảnh vải mỏng manh trong lòng bàn tay, mạnh mẽ xé ra, ném xuống dưới giường.
Cô thét lên, khóc nỉ non, cả người run rẩy giống như một vài giây tiếp theo có thể sẽ chết đi.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo đỏ ngầu, dùng lực mạnh vuốt ve thân thể cô. Mỗi một tấc trên cơ thể, rồi đến nơi mẫn cảm nhất của cô, trực tiếp cởi ra khoá quần, thay vào đó là hạ thân đang ngày càng nóng bừng, đặt tại nơi đó. Bàn tay lớn của anh vòng ra phía sau lưng nắm chặt mái tóc mềm mại của cô, buộc cô phải ngửa đầu lên vì quá đau đớn, giọng nói của anh khàn khàn: "Tần Mộc Ngữ, tôi hỏi cô lần cuối cùng... Chỉ cần chính miệng cô thừa nhận đã sai người đến cường bạo Cẩn Lan, tôi sẽ bỏ qua cho cô..."
Hạ thân cương cứng nóng hổi đã đâm vào nơi mềm mại và ẩm ướt của cô, mang theo lực đạo mãnh mẽ đến đáng sợ, tỏ rõ sự nguy hiểm khủng khiếp!
Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ lên, dùng sự bình tĩnh cuối cùng để áp chế khát vọng muốn chạy nước rút của bản thân, cúi đầu nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô: "Nói!!"
Sự trong trắng của cô sắp bị xé rách.
Trên cánh môi đỏ bừng có một vệt máu, đó là do bị anh cắn... Tần Mộc Ngữ chậm rãi mở cặp mắt ướt đẫm, như hồ nước trong veo, thanh âm khàn khàn run rẩy nói: "Tôi không làm... cho dù anh có giết tôi, tôi cũng không thừa nhận làm điều đó..."
"A!!"
Một giây ngay sau đó, một tiếng thết thảm thiết đầy đau đớn vang vọng khắp căn biệt thự trống trải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net