CHƯƠNG 77: HƯƠNG VỊ CỦA CÔ CHẲNG QUA CŨNG CHỈ NHƯ THẾ NÀY (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong phòng áp lực đến ngạt thở, trên chiếc giường trắng như tuyết, cô gái thanh thuần quay mặt sang chỗ khác, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hai cổ tay bị trói chặt hằn lên vết đỏ đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đau đến mức không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào!
Giống như có một con dao đâm vào nơi sau nhất trong cơ thể, vô cùng đau đớn, hoàn toàn xé rách thân thể cô.....
Thượng Quan Hạo vì nhẫn nhịn mà trên trán chảy đầy mồ hôi, cặp mắt đỏ ngầu không rõ là do quá tức giận hay chính là đang kiềm chế cảm giác ngây ngất! Cơ thể cô co rút chặt khít vượt ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh siết chặt nắm tay đặt bên cạnh đầu cô, ôm chặt, tiếng kẽo kẹt vang lên.
"Người phụ nữ chết tiệt..." Giọng nói của anh càng lúc càng trầm thấp tựa như đang gầm nhẹ mà nói ra.
"..." Khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi thành từng giọt chạy xuống mặt.
Ngay sau đó, Thượng Quan Hạo giữ chặt vòng eo thon thả của cô, càng ngày tiến vào càng sâu hơn. Tần Mộc Ngữ lại run rẩy vì đau đớn, nước mắt thi nhau rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng bật ra tiếng khóc: "Đừng mà.... Đau quá.... Thực sự rất đau...."
Cô khóc thút thít, muốn lùi lại phía sau để trốn tránh, lại bị anh ép chặt đến mức không thể nhúc nhích được.
Dường như trái tim của Thượng Quan Hạo đang bị ai đó níu chặt, mồ hôi từ trên trán anh nhỏ xuống, rơi xuống người cô. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh là sự tàn nhẫn, giữ chặt eo cô rút ra một chút, rồi lại tiếp tục đâm vào càng sâu hơn! Nhìn cô đau đến phát run, khóc nhấc lên vì quá đau đớn, để hả giận anh nói một cách lạnh lùng: "Đau phải không? Tôi chính là muốn cô cảm thấy đau đớn! Cô hãy nhớ kỹ cho tôi, đây là cái giá mà cô phải trả!!"
Cô trầm giọng hét lên, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi mãnh liệt.
Cơ thể trắng nõn bị phơi bày trong bầu không khí lạnh lẽo, vệt máu đỏ tươi như đóa hoa trên chiếc giường đơn, càng lúc càng lan rộng. Thượng Quan Hạo quần áo vẫn chỉnh rề như trước, chỉ có vài nút áo sơ mi bị cởi ra, không ngừng chạy nước rút trong thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp và yếu ớt của cô, đôi mắt anh càng lúc càng trở nên phức tạp!
"Mẹ ơi... Con đau quá..." Vào lúc đau đớn đến tột cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Mộc Ngữ nghiêng sang một bên. Cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào, run giọng nói, nước mắt rơi như mưa.
Trong khoảnh khắc đó Thượng Quan Hạo giống như bị sét đánh. Khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên trắng bệch, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đầy phức tạp!
Cô gái nhỏ đang dưới thân anh, sức phòng bị vô cùng yếu ớt của cô đã bị anh phá hủy hoàn toàn.
"Tần Mộc Ngữ..." Anh nói với giọng khàn khàn, tay siết chặt lại thành nắm đấm, dường như anh nghiến răng nghiến lợi để nói.
"Ư!" Thượng Quan Hạo thở dài vì thoải mái, cảm thụ được sự ấm áp và chật khít của cô, gần như khiến anh mất kiểm soát! Trong đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đầy dục vọng, đưa tay ra cởi chiếc cà vạt đang chói chặt cổ tay cô, kéo cơ thể nhở nhắn xinh đẹp của cô vào lòng.
"Đừng khóc..." Giọng anh khàn khàn thốt ra hai từ, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu xuống hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, giọng nói trầm đục: "Đừng khóc, thả lỏng... thả lỏng một chút sẽ không đau nữa, tôi bảo đảm..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ vẫn trắng bệch như cũ, cắn môi, vì đau đớn mà đầu óc nửa tỉnh nửa mê.
"Ngoan... Thả lỏng..." Thần trí của Thượng Quan Hạo bị dục vọng xâm chiếm, mê loạn nhẹ giọng dỗ dành cô, kìm chế cảm xúc, bất đầu chậm rãi tiến vào. Đầu tiên là nhè nhẹ đi vào, nhìn xem cô còn có thể tiếp nhận liền tiếp tục luận động. Càng ngày càng sâu, cũng càng lúc càng nhanh hơn.
Cơn đau vẫn đang tiếp tục, cả người Tần Mộc Ngữ run lên. Nhưng bị ép buộc phải ôm chặt người đàn ông ở phía trên, đau đớn khẽ rên lên nghẹn ngào. Tay Thượng Quan Hạo giữ chặt gáy cô, hôn lên khoé miệng và cổ cô. Động tác càng ngày càng cuồng dã, có vẻ như càng ngày càng cảm thấy không đủ! Mùi vị của cô quá mức hoàn mỹ, anh đã không còn có thời gian để dạy dỗ cô nữa, hay xem cô còn có thể chống đỡ được nữa hay không. Ngay lúc cô hơi buông lỏng, hơi thở của anh trở nên trầm đục, mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất của cô! Cô lại khẽ rên lên vì đau đớn, nhưng lại không khiến anh mềm lòng!
Ròng rã suốt hai giờ đồng hồ, dường như Thượng Quan Hạo sắp vắt kiệt sức lực của cô gái gầy yếu ở dưới thân anh!!
Tiếng thở dốc lặp đi lặp lại, hơi thở gấp gáp, tốc độ của động tác gần như hút sạch hơi thở của cô. Mồ hôi của Thượng Quan Hạo rơi như mưa, hung hăng hôn lên cánh môi cô, nuốt vào tiếng rên rỉ của cô, cánh tay ghìm chặt cô cuồng dã chạy nước rút, đòi hỏi một cách vô độ!
Cô không cách nào chống đỡ, than nhẹ một tiếng rồi co rụt người lại, anh lại dễ dàng giữ lấy thắt lưng của cô, càng di chuyển mãnh liệt hơn, đâm tới đỉnh!
Cô thét lên chói tai, suýt nữa thì ngất đi...
Thượng Quan Hạo giữ cho cô được tỉnh táo, để cô có thể cảm thụ được sự chiếm hữu của anh, mãi cho đến khi thanh âm của cô hoàn toàn khàn đặc, anh mới vùi đầu vào gáy của cô, cuối cùng tàn nhẫn luận động! Anh đã lên đến đỉnh điểm, phun ra...
Loại khoái cảm gần như điên cuồng này, khiến anh hoàn toàn mê loạn thân thể cô.
*
Khói thuốc lượn lờ.
Sau khi đã tỉnh táo lại, Thượng Quan Hạo ngồi một mình trong phòng khách hút một điếu thuốc, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự phức tạp.
Dường như tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Thậm chí anh còn không biết, chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy có phải là đang trừng phạt cô hay không nữa.
Ánh sáng lờ mờ, chiếc áo sơ mi đen của anh đã cởi ra vài khuy, lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Trên đó vẫn còn đọng lại chút mồ hôi, có lẽ là có cả của anh và cô. Trận hoan ái vừa rồi, quả thật đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Một lát sau, anh dập tắt tàn thuốc, đôi mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, đi vào trong phòng.
Cô còn đang ngủ mê mệt, vẫn chưa tỉnh lại.
Ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo run lên, cầm lấy chăn xốc lên, cơ thể bị giày vò của cô đã bị phơi bày trong không khí. Anh không thèm nhìn lấy một cái, tay lạnh lùng thâm nhập vào nơi tư mật của cô, tiến vào bừa bãi, mở chân cô ra để nhìn rõ nơi thể hiện sự thuần khiết.
Cảm giác đau đớn và lành lạnh, khiến Tần Mộc Ngữ dần dần tỉnh lại.
Hàng lông mi thật dài của cô mở ra, trong lúc mơ màng nhìn thấy một khuôn mặt, một lát sau khi nhìn rõ người đó là Thượng Quan Hạo thì ngay lập tức cô hiểu ra thứ đang ra vào trong cơ thể cô là cái gì.....
Tần Mộc Ngữ run rẩy, nhanh chóng đứng dậy, giật mạnh tay anh ra! Kéo ga giường lên che kín người mình!
"Thượng Quan Hạo, anh đang làm gì vậy?!" Cô hét lên, mở miệng nói mới biết được cổ họng cô đang khàn đặc đau rát!
Bàn tay Thượng Quan Hạo bị cô đẩy ra, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lãnh khốc, cười nhạt nói: "Nhìn thấy cô luyến tiếc không muốn tỉnh, nên tôi muốn nhắc nhở cô một chút là cô đang ngủ trên giường của ai. Sao vậy, vẫn chưa ngủ đủ à? Hay vẫn còn luyến tiếc tôi, muốn tiếp tục làm thêm mấy lần nữa sao?"
"Anh..." Trong mắt Tần Mộc Ngữ nước mắt rưng rưng. Cả người đau nhức khiến cô hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cô nhớ rõ nỗi đau khủng khiếp như bị xé rách đó, nhớ rõ bộ dáng không bằng cầm thú của anh, càng nhớ rõ cô đã bị anh làm nhục suốt hai tiếng... Sự chua xót mãnh liệt đánh vào tâm trí cô!
Trên cổ tay nhợt nhạt của cô hằn đầy vết đỏ vì bị trói, đột nhiên cô đưa tay lên muốn cho anh một phát tát! Nhưng giữ chừng bị anh nắm lấy cổ tay, ngay lập tức đau đến nỗi cả người mềm nhũn, suýt nữa ngất đi!
Thượng Quan Hạo lạnh lùng cầm tay cô, cười giễu cợt một tiếng: "Cô còn muốn đánh tôi?"
"Thượng Quan Hạo... Đồ cầm thú!!" Tần Mộc Ngữ run rẩy, nước mắt nhanh chóng trào ra, run giọng hét lên!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo dần trở nên lạnh lẽo: "Phải không? Mới chỉ một mình tôi trên người cô mà thôi, cũng không phải là một đám người... Thế này mà đã bị gọi là cầm thú? Tần Mộc Ngữ, những thứ cô đã nợ Cẩn Lan đâu chỉ có như thế này?"
"Tôi không nợ chị ta!!" Cô khàn cả giọng hét lên, vươn một tay ra muốn thoát khỏi bàn tay anh, nước mắt từng giọt rơi xuống, "Không có lý do gì để tôi phải gánh chịu những điều này! Không có!!"
"Cô đủ rồi đấy!!" Thượng Quan Hạo không thể chịu đựng được khi nhìn thấy bộ dạng uỷ khuất, thống khổ giãy dụa của cô, nắm chặt cổ tay cô, quát lớn, "Tần Mộc Ngữ, ngày hôm nay, ngay ở nơi này, nếu cô còn tiếp tục giả vờ nữa, tôi sẽ trực tiếp ném cô vào đám lang sói!! Chẳng qua chỉ là lần đầu tiên mà thôi.... Hương vị của cô cũng chỉ đến thế, chẳng khác gì một kỹ nữ!!"
Anh gầm nhẹ, làm cô nhục nhã cho đến khi tinh thần gần như sụp đổ!
Toàn thân Tần Mộc Ngữ run rẩy, không thể ngừng lại, một tay chống xuống cố gắng đỡ lấy thân thể đầy dấu hôn đáng sợ. Những sợi tóc lộn xộn vương trên bờ vai và lưng, che phủ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Thấy cô không còn làm loạn nữa, lúc này Thượng Quan Hạo mới lạnh lùng buông cô ra.
"Được rồi, từ bây giờ cô phải ngoan ngoãn cho tôi. Nửa tháng sau tôi và Cẩn Lan sẽ kết hôn, cho dù tôi không quan tâm, cô ấy cũng không muốn thiếu mất một người làm phù dâu, cô thức thời thì nên ngoan một chút."
Anh kiêu ngạo nói, đứng dậy không buồn liếc nhìn cô một cái.
Trên giường, ngón tay bé nhỏ yếu ớt của cô gái chậm rãi nắm chặt lấy ga giường, rồi lại buông tay ra, mắt chứa đầy lệ, nhếch miệng nở ra nụ cười đầy đau khổ cam chịu, vô cùng cay đắng.
Bỗng nhiên cô chợt hiểu ra, vì sao trước kia ở nước ngoài mấy chục năm, cho dù ba không quan tâm gì đến mẹ cô, nhưng mẹ cũng không có lấy một lần oán trách, dắt cô ra đi cho đến lúc cô mười tám tuổi.
Người đàn ông không có tình cảm với mình cũng không có gì đáng sợ.
Mà người đàn ông hoàn toàn không có trái tim mới là loại người khiến mình rơi vào tuyệt vọng.
Cô đứng dậy, chạy về phía cửa sổ! Mở cánh cửa ra, ngay lập tức gió biển lạnh buốt tràn vào, nhưng cô lại cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, tay nắm chặt cửa sổ, đột nhiên muốn nhảy xuống!
Thượng Quan Hạo nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, sắc mặt đại biến!
Trước khi cô kịp nhảy xuống, anh đã nhanh chóng tiến lên túm lấy cô, kéo mạnh trở về, ném lên giường!
Trong phòng, chỉ còn tiếng thở gấp dồn dập của hai người.
"Tần Mộc Ngữ, cô muốn tự sát!!" Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo lập tức chuyển sang xanh xám, hai tay chống xuống bên cạnh eo cô, trầm giọng quát lớn.
Thật sự như có một tiếng sấm nổ vang trong đầu anh! Chưa bao giờ anh nghĩ rằng người phụ nữ này lại có thể quật cường đến như vậy! Chẳng qua chỉ là cưỡng bức cô mà thôi.... Chẳng qua chỉ đến thế mà thôi, vậy mà cô lại nghĩ đến việc tự sát?!!!
Hai tay nhỏ bé của Tần Mộc Ngữ chống lên giường, nâng nửa người lên, mắt rưng rưng nhìn anh thật lâu, hơi thở mong manh, lên tiếng: "Anh sai rồi, Thượng Quan Hạo.....  Cho tới tận bây giờ chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện tự sát. Tôi chỉ cảm thấy quá ngột ngạt.... Nơi này quá bí bách, tôi mà còn ở đây với anh dù chỉ thêm một giây thôi, tôi cũng hận mình không thể chết quách đi!!!"
Cô nhìn anh, trong đôi mắt trong veo sâu không thấy đáy đang cất giấu một nỗi đau đớn to lớn, cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch tiếp tục nói: "Anh yên tâm... Lần này cho dù tôi có phải không mặc gì mà đi ra ngoài thì cũng chẳng sao... Tôi không quan tâm nữa..."
Một giọt nước mắt rơi xuống, sức chịu đựng của cô đã đi đến giới hạn.
Cô thốt ra từng chữ từng chữ rõ ràng, khiến khuôn mặt anh tuấn của anh nhanh chóng đỏ lên, cơn tức giận lên đến đỉnh điểm.
"Ở cùng một chỗ với tôi dù một giây cũng muốn chết... có đúng không?" Trên trán anh nổi đầy gân xanh, nghiến răng hỏi.
Tần Mộc Ngữ nhìn anh chằm chằm, không chút do dự mở miệng nói: "Đúng..."
"Bốp!!" Một cái tát! Anh hung hăng cho cô một cái tát, khiến cô ngã lật úp trên giường!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net