CHƯƠNG 8: CỨU TÔI, CỨU.... CỨU TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói ra những lời này, Thượng Quan Hạo cũng bắt đầu hối hận.
Anh kiềm chế, ẩn nhẫn, che dấu khả năng của mình, theo giờ phút này bắt đầu có một chút sơ hở.
Anh dời ánh mắt, thân hình cao lớn lùi về phía sau một bước, vòng qua cô, lên xe từ phía bên kia.
Suốt chặng đường không hề nói gì.
---------------------------------------------------
Qua lời kể của người giúp việc trong nhà Tần Mộc Ngữ bắt đầu biết được chút chuyện về Thượng Quan Hạo.
Bao quát mọi việc là khi nào anh vào Tần Thị, khi nào bắt đầu nắm trong tay mọi hoạt động của Tần Thị, khi nào thì bắt đầu làm mưa làm gió trong thương giới gió tanh mưa máu của thành phố Z. Suýt nữa là lão cáo già Tần Chiêu Vân không thể không chế nổi.
Anh là một huyền thoại nổi tiếng khắp Tần thị, nhưng lại nhanh chóng rơi xuống đáy vực sâu, trở thành vệ sĩ của thiên kim Tần gia.
Tần Mộc Ngữ bỏ tai nghe ra, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa.
"Hôm nay tôi muốn đi thăm vườn trái cây, anh sẽ đi với tôi chứ?" Cô đi tới nhẹ nhàng hỏi.
Thượng Quan Hạo im lặng không nói gì.
Không đợi anh trả lời, Tần Mộc Ngữ liền nắm lấy tay anh: "Đi thôi, chúng ta sẽ trở về nhanh thôi, ba không thể không cho phép."

Thượng Quan Hạo cúi xuống, nhìn những ngón tay xanh xao của cô đang đặt trên tay anh.
Tần Mộc Ngữ cố tỏ ra mạnh mẽ để thân thể mình không run lên, cũng không hồi hộp, ra vẻ tự nhiên nhất có thể.
"Chỉ cần trong khuôn viên biệt thự, cô muốn đi bất cứ nơi đâu đều được." Anh rút tay về, khuôn mặt không chút tình cảm, "Tôi sẽ đi theo cô."
Là theo. Không phải cùng.
---------------------------------------------------
Trong vườn trái cây, Tần Mộc Ngữ đi cà nhắc do chân bị vướng phải dây leo của cây dưa chuột mang những bông hoa vàng nho nhỏ héo úa.
"Thượng Quan Hạo, thật ra ba của tôi rất tốt, tôi nói tôi muốn ăn rau quả được trồng tự nhiên, ông ấy liền xây cho tôi một vườn cây, anh nói xem có đúng không?"
"Thượng Quan Hạo, mỗi ngày anh đều đi cùng tôi như vậy có cảm thấy nhàm chán không?"
"Thượng Quan Hạo, anh có muốn biết bây giờ chị tôi đang làm gì không? Tôi gọi điện cho chị ngay nhé?"
"Thượng Quan Hạo..."
Anh một trăm linh một lần đều nghe cô gọi như thế mới hoàn hồn, cô khẽ cười chân đi cà nhắc tới trước mắt anh, cười nhẹ.
Tần Mộc Ngữ rất nghiêm túc, cười ranh mãnh, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Cẩn Lan.
Mắt Thượng Quan Hạo hiện một chút khác thường.
"Tôi không muốn biết. Không cần phải gọi điện." Anh chậm rãi lấy tay ngăn lại.
"Rõ ràng là anh muốn biết, đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra! Tôi giúp anh không được sao?" Trong lòng Tần Mộc Ngữ hơi ê ẩm, cắn môi, lại hi vọng có thể cảm thông được cho những tâm sự trong lòng anh, tiếp tục bấm số di động của chị mình.
Thượng Quan Hạo nhíu mày chậm rãi đứng lên.
"Không cần làm loạn." Giọng nói của anh hơi trầm xuống, cánh tay dài vươn tới, muốn bắt lấy điện thoại của cô.
Tần Mộc Ngữ trốn về phía sau, không để anh bắt được, không ngờ rằng chân đã lùi tới rìa của hồ nước ở phía sau, hét lên một tiếng, chân lảo đảo, đột nhiên cả người ngã xuống nước.
"Tiểu thư!! Nhị tiểu thư!!" Người giúp việc đứng trên bờ sợ hãi, "Mau tới cứu người! Nhị tiểu thư bị rơi xuống nước!!"
Nước trong hồ lạnh lẽo, nhanh chóng nuốt chửng thân người trắng muốt.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo trở nên tái nhợt, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngoài, nhảy xuống nước.
Hồ nước sâu không thấy đáy, sâu khoảng 10 mét, anh lặn xuống bắt lấy thân ảnh nhỏ bé, ôm lấy cô rồi trồi lên trên mặt nước. Trên bờ toàn tiếng thét chói tai hoảng loạn, Tần Mộc Ngữ ho khan dữ dội, bị sặc nước, khổ sở như sắp chết, sợ hãi muốn khóc lên: "Cứu tôi... Cứu... cứu tôi..."
Thượng Quan Hạo ôm chặt thân thể ướt sũng của cô, nắm cánh tay cô đưa lên trên cổ mình: "Ôm tôi!"
Tần Mộc Ngữ lạnh cóng run lẩy bẩy, ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào cổ anh khóc nức nở.
Trên bờ liền có người tiếp ứng, trong lúc rối ren lộ ra sự sợ hãi. Không ai biết để nhị tiểu thư xảy ra chuyện lớn như vậy bọn họ sẽ bị xử trí như thế nào. Lúc này một chiếc xe Lincoln từ từ đi vào biệt thự.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net