CHƯƠNG 80: VẬY THÌ ANH CỨ YÊU ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Cẩn Lan sợ hãi hét lên, nếu không được Thượng Quan Hạo che chở, thì có lẽ bát canh nóng hổi kia đã bắn lên trên người cô ta!
Cả một bàn đồ ăn ngon cứ thế bị Tần Chiêu Vân giận dữ hất đổ !
Tần Cẩn Lan nhíu mày: "Ba! Ba làm sao vậy?!"
Trong phòng ăn, người làm sợ đến nỗi không dám tiến lên phía trước thu dọn chén bát. Sắc mặt Tần Chiêu Vân trắng bệch như tờ giấy, run run rẩy rẩy đứng lên, ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt Tần Cẩn Lan nói: "Mày là thứ con gái bán nhà cầu vinh... Tao nuôi mày hơn hai mươi năm trời, là để cho mày gả cho đồ vô lại phá hủy toàn bộ Tần Gia! Mày cút ngay cho tao... Cút ngay ra khỏi nhà cho tao, Tần Chiêu Vân tao không có loại con gái như mày!"
Mặt Tần Cẩn Lan lúc đỏ lúc trắng, bị mắng chửi hết sức xấu hổ và tức giận.
"Ba, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, câu nói này ba chưa từng nghe qua sao?" Cô ta đứng dậy ưỡn thẳng lưng lên, chậm rãi nói, đôi mắt hàm chứa vẻ thuyết giáo đạo lý, "Ba cũng đã già rồi, còn cố nắm giữ Tần thị không chịu buông, ba không để lại cho tôi, nhưng lại cho Tiểu Ngữ! Hừ... Nếu tôi không để Hạo tiếp quản Tần thị, lẽ nào muốn tôi cả đời phải nhìn sắc mặt của em gái để sống sao, rồi vài năm sau tôi phải gọi nó một tiếng là Tần chủ tịch sao? Nằm mơ giữa ban ngày đi!"
Cô ta càng nói càng thấy vui vẻ, nhưng nghĩ lại đang ở trước mặt Thượng Quan Hạo nên vẫn muốn giữ hình tượng, kiềm nén tiếng thở dốc, lạnh lùng nói: "Cho là ba không muốn sống cùng bọn con, con và Hạo sẽ dọn ra ngoài, đến lúc đó, ba cứ mang theo đứa con gái mà ba yêu thương chờ chết già đi! Xem xem nó có bản lĩnh chăm sóc phụng dưỡng ba đến cuối đời không!"
"Hạo, chúng ta đi!" Cầm chiếc áo măng tô trên ghế lên, Tần Cẩn Lan nắm lấy cánh tay người đàn ông đó muốn đi ra ngoài.
Nhưng lại không ngờ rằng, đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo đang tràn ngập sự ảm đạm, thân ảnh cao lớn đứng bất động. Anh ngước mắt lên nhìn chằm chằm Tần Chiêu Vân đang lảo đảo sắp ngã khuỵ ngay trước mặt.
"Hạo, anh..." Khuôn mặt Tần Cẩn Lan nóng bừng lên vì vừa xấu hổ vừa giận dữ, cô ta sợ sự thất thố vừa rồi của mình sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng dịu dàng của cô ta trong suy nghĩ của Thượng Quan Hạo.
Còn cô gái nhỏ ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cũng cẩn trọng nhìn phản ứng của Tần Chiêu Vân.
"Ba..." Ánh mắt cô tập trung nhìn Tần Chiêu Vân, run giọng gọi, lo sợ ông không chịu nổi những lời nói của Tần Cẩn Lan.
Sắc mặt Tần Chiêu Vân nghẹn lên đỏ ửng, hơi tím tái, dường như ông đã bị đả kích nặng nề, vật lộn trong những lời nguyền rủa độc địa và sự phải bội của chính con gái mình. Ông vươn tay ra muốn bàn vào bàn nhưng cái bàn lại đổ xuống khiến ông loạng choạng ngã khuỵ xuống đất!
"Ba!!" Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, thân ảnh gầy yếu lao lên!
Cơ thể suy yếu và gầy gò của người đàn ông ngã xuống, cánh tay và đôi vai gầy yếu của cô gắng sức đỡ lấy Tần Chiêu Vân, không để cho ông ngã xuống đất.
Đột nhiên sắc mặt Thượng Quan Hạo biến đổi, hất bàn tay của Tần Cẩn Lan ra, tiến lên đỡ lấy Tần Chiêu Vân đang sắp ngã xuống.
"Ba... Ba! Ba làm sao vậy? Ba tỉnh lại đi!" Tần Mộc Ngữ hét lên, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô luống cuống vỗ nhẹ lên mặt Tần Chiêu Vân, bất lực gọi tên của ông, cầm lấy tay ông thật chặt!

"Mau gọi xe cứu thương..." Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt xanh xao của Tần Chiêu Vân, trầm giọng nói, sau đó hướng ánh mắt lạnh lùng tiêu điều về phía mấy người làm quát lớn, "Đầu óc bị choáng váng hết rồi sao? Đi gọi xe cứu thương mau lên!"
Tiểu Tình và Tiểu Vân lúc này mới hoảng sợ chạy ra phòng khách gọi điện thoại.
Tần Cẩn Lan đứng bên cạnh trừng to mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra, không thể tưởng tượng nổi, càng lúng ta lúng túng không biết nên làm gì! Cô ta không hiểu.... vì sao mới chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, bản thân cô ta đã bị cô lập hoàn toàn! Nhìn hai người kia ra sức đỡ lấy Tần Chiêu Vân, đôi bàn tay trắng như phấn của cô ta nắm chặt lại, cảm giác chột dạ càng ngày càng lớn.
*
Bên trong hành lang bệnh viện.
Sau một phen hỗn loạn, bệnh nhân được đưa vào trong phòng phẫu thuật để cấp cứu, đèn đỏ sáng lên, khiến trái tim như bị thắt chặt lại!
Cô gái nhỏ bé mảnh khảnh, chống tay vào cửa phòng phẫu thuật, nước mắt làm hàng lông mi ướt đẫm.
Ba...
Con cầu xin ba tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.....
"Hạo..." Giọng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ vang lên, mắt Tần Cẩn Lan ngấn lệ, dựa vào bờ vai rộng lớn, vững chãi của người đàn ông.
"Hạo em không hề cố ý, anh phải tin em, em chỉ muốn nói vài lời để giải toả bớt khúc mắc giúp ba chấp nhận sự thật là Tần thị đã bị anh thu mua. Em không ngờ rằng ba lại bị kích động như vậy, em sai rồi, là em đã sai...." Cô ta khóc không thành tiếng, gục đầu vào vai Thượng Quan Hạo.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo tối lại, trong đôi mắt sâu thẳm nổi cơn sóng dữ, không ai hiểu được anh đang suy nghĩ điều gì.
Cảnh tượng vừa rồi khiến trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Tuy việc thu mua Tần thị là mục tiêu của anh, thế nhưng trên lập trường của Tần Chiêu Vân, anh đích thật là một tên lòng lang dạ sói. Dù cho Cẩn Lan có oán hận em gái mình đã cướp đoạt tình cảm của cô đến mức nào cũng không nên có thái độ như vậy với cha của mình, và nói những lời như thế.
Tay khẽ vỗ lên đầu cô ta, giọng nói trầm thấp giàu từ tính của Thượng Quan Hạo vang lên: "Được rồi. Anh hiểu rồi, đừng suy nghĩ nhiều."
Dù sao thì Tần Cẩn Lan cũng là người phụ nữ mà anh yêu, cho dù trong lòng anh có khó chịu đến đâu cũng sẽ không trách cứ cô.
Trong lòng Tần Cẩn Lan vô cùng lo lắng và bất an, khi nghe Thượng Quan Hạo nói những lời này, cô ta ngước đôi mắt ướt đẫm lệ lên, nhào vào lòng anh, khóc nức nở.
"Tiểu Ngữ, em qua đây ngồi một lát đi, không biết lúc nào ba mới được đưa ra ngoài, em..." Nhìn Tần Mộc Ngữ cứ đứng mãi trước cửa phòng phẫu thuật, Tần Cẩn Lan giả vờ tốt bụng, dịu dàng nói.
"Chị."
Một giọng nói rất nhỏ nhưng lại trong veo vang lên, có chút gì đó yếu ớt, cắt ngang lời nói của Tần Cẩn Lan.
Tần Cẩn Lan ngẩn ra, ánh mắt lấp lánh trong suốt, dáng dấp trông rất yếu đuối đáng thương.
Tần Mộc Ngữ xoay người lại, đôi mắt vừa được nước mắt tẩy rửa nên trở nên trong vắt.
"Chị, chị đã quyết định sẽ kết hôn với người đàn ông này, vậy thì em mong chị hoặc là nói, em cầu xin chị —— Đừng lôi chuyện đó ra để chọc giận ba nữa." Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo hơi tái nhợt, ánh mắt trong veo, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, "Ba thực sự...thực sự, không cần dựa vào thế lực của người đàn ông này để dưỡng già!... Điều đó so với giết ông còn khó chịu hơn."
Chỉ vài câu nói nhưng lại khiến sự phẫn nộ trong lòng Tần Cẩn Lan bùng lên.
"Cô nói gì vậy?!" Khuôn mặt Tần Cẩn Lan đỏ bừng lên vì tức giận, đột nhiên đứng dậy, "Tần Mộc Ngữ, cô phải hiểu cho rõ, Hạo thu mua Tần thị không phải lỗi của tôi, mà là của cô!... Sao nào, bây giờ cô thấy tôi sắp sửa kết hôn thì thấy ghen tị, nghĩ rằng tôi đang lấy đi những gì thuộc về cô đúng không? Nhưng những thứ này vốn dĩ là của tôi, bất kể là Hạo hay Tần thị. Đừng lấy sự oán trách ra để che lấp sự ham muốn của cô, cô có dám nói mình không hề tư tâm tư lợi không!"
"Thứ duy nhất em tư tâm tư lợi chính là những người thân yêu của mình được bình an, chứ không phải động một chút lại phải vào bệnh viện, động một chút là tính mạng lại bị đe dọa!!" Đây là lần đầu tiên Tần Mộc Ngữ run giọng quát lên, ánh mắt trong veo nhưng bức người, ngón tay tái nhợt run lên vì kích động, "Chị thích Tần thị, vậy thì chị cứ lấy đi! Em chỉ muốn ba được bình an vô sự thôi!"
Lời nói cuối cùng vang lên, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô càng thêm động lòng người.
"Cô..." Tần Cẩn Lan lửa giận ngút trời, đột nhiên nghẹn lời!!
Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm giác chột dạ và tội lỗi cứ vây lấy cô ta, vừa thẹn vừa giận!
".... Tần Mộc Ngữ, cô vẫn còn giả vờ ngây thơ, giả vờ cao thượng làm gì! Kể từ ngày đầu tiên cô bước chân vào Tần gia tôi đã bị cô chèn ép đến nỗi không thở nổi. Đến bây giờ cô còn dám nói với tôi là cô vô dục vô cầu, cô biến đi mà đi lừa gạt quỷ thần ấy!" Cô ta đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô gái nhỏ bé kia chỉ rưng rưng nước mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cũng muốn so đo nữa, quay người đi, tiếp tục đứng trước phòng phẫu thuật.
"Tần Mộc Ngữ... Tần Mộc ngữ! Tôi đang nói chuyện với cô đó!" Tần Cẩn Lan tức giận đi tới, đột ngột kéo mạnh bả vai cô ép cô phải xoay người lại!
Tần Mộc Ngữ nhìn cô ta, ánh mắt lãnh đạm như nước.
"Được... Tốt lắm! Cô rất khí phách đúng không? Cô yêu thương ba nhất phải không?!" Mặt Tần Cẩn Lan nghẹn đỏ lên, giận quá hoá cười, lạnh giọng nói: "Tốt lắm, từ hôm nay tôi sẽ dọn đồ ra khỏi nhà, tôi và Hạo sẽ ở cùng nhau! Tôi cho cô được thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình! Ngược lại tôi muốn xem xem nếu không có sự giúp đỡ của chúng tôi, ba và cô sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào!!"
Nói xong, cô ta đẩy mạnh thân thể yếu ớt của Tần Mộc Ngữ vào cánh cửa phòng phẫu thuật! Cầm lấy chiếc túi, thở hồng hộc rồi xoay người bước đi.
Toàn bộ hành lang lại được khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Sống lưng Tần Mộc Ngữ bị va đập trở nên đau nhức, nhưng chân mày không hề chau lại ánh mắt vẫn trong vắt như nước. Đợi đến Tần Cẩn Lan ra ngoài, ánh mắt cô mới trở nên yếu ớt, đôi chân mảnh khảnh gập xuống, cả người cuộn lại dựa vào góc tường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
—— "Không có sự giúp đỡ của chúng tôi, xem xem cô cùng ba sẽ rơi vào tình cảnh như thất nào!!"
Giọng nói của chị ta vẫn vang vọng bên tai, cô nhất thời cảm thấy vô cùng bất lực.
Không còn Tần thị, không còn bất kì nơi nào để dựa vào, ba cũng ngã bệnh... Cô nên làm cái gì bây giờ...
Mà lúc này, Thượng Quan Hạo đứng bên cạnh vẫn luôn trầm mặc, chậm rãi đi tới.
Dáng người của anh cao lớn, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ bé đang ngồi dưới chân anh, khoé miệng cong lên nở một nụ cười lạnh lùng nhưng quyến rũ, chậm rãi ngồi xổm xuống.
"Tại sao cô lại tự khiến bản thân mình trở nên chật vật như vậy... hả!" Những ngón tay tao nhã của anh chạm vào cằm cô.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, liếc nhìn anh một cái rồi đột ngột tránh đi.
"Tôi như thế nào không cần anh quan tâm, anh đi đi." Đôi mắt trong veo của cô sáng ngời, thể hiện rõ sự chán ghét.
Thượng Quan Hạo cũng không thèm bận tâm tới sự chán ghét của cô, bàn tay vẫn cố chấp nắm lấy cằm cô, rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Cô gái này nhìn qua thì có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra bên trong lại rất bướng bỉnh và kiêu ngạo, càng ngày cô càng khiến anh không thể dừng lại.
"Có biết vì sao tôi yêu chị cô không?" Giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng vang lên, thản nhiên nói: "Vì cô ấy hiểu đàn ông rất rõ, hiểu lúc nào nên tỏ ra yếu đuối trước mặt đàn ông, mới đạt được sự đồng cảm và tình yêu, đấy mới là bản chất đàn bà."
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ ngước lên nhìn anh, vô cùng lạnh lùng. Đột nhiên cô cảm thấy mình đã về nước lâu như vậy, ở Tần gia lâu như thế, đây lần đầu tiên hiểu rõ Tần Cẩn Lan - chị của cô, người phụ nữ khiến Thượng Quan Hạo yêu thương sâu đậm, cuối cùng là loại người như thế nào. Cô nhìn anh, trong mắt hiện lên sự trào phúng, đôi môi đỏ bừng mím lại: "Vậy thì anh đi mà yêu đi, nếu anh thấy đáng giá."
Một câu nói, khiến đôi mắt thâm sâu của Thượng Quan Hạo trở nên u ám, sắc mặt trở nên ủ dột.
Quả thực, vừa rồi Cẩn Lan khiến anh có chút thất vọng.
Anh tiến sát lại gần cô gái nhỏ dường như không biết sợ hãi này, hơi thở nam tính gần kề, nhẹ nhàng tựa vào trán cô, giọng nói trầm thấp: "Giả vờ kiên cường làm gì? Nếu tôi không giúp cô, cô cho rằng cô sẽ sống được sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trở nên tái nhợt, sự kiên định trong ánh mắt sụp đổ trong chốc lát, trở nên yếu ớt.
Cô nghiêng mặt đi: "Tôi nói rồi, tôi không  cần anh quan tâm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net