CHƯƠNG 81: TỪ LÚC NÀO THÌ ĐẾN LƯỢT CÔ TÍNH SỔ VỚI TÔI?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tia sáng ánh lên trong đôi mắt sâu của Thượng Quan Hạo, nếu cô nhìn kỹ, sẽ nhận ra đó là sự thương tiếc.
Đôi lông mi dày đậm buông xuống, che dấu đôi mắt u sầu của anh, bàn tay to lớn giữ chặt eo của cô, thản nhiên nói: "Đứng lên, không nên ngồi ở chỗ này."
Tư thế gần kề thân mật này khiến thân thể của Tần Mộc Ngữ hơi run lên một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên tái nhợt.
Nghĩ về tất cả những biến cố lớn xảy ra trong gia đình cô đều do anh gây nên, Tần thị sụp đổ, sự thuần khiến của cô bị vẩn đục, tất cả đều là kiệt tác của người đàn ông này. Những ngón tay xanh xao của cô run rẩy chống trên sàn nhà, đôi mắt hơi ẩm ướt, mở miệng nói: "Thượng Quan Hạo, tôi đã nói rồi, tôi không cần anh quan tâm!"
Sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của cô gái nhỏ này lại một lần nữa khiến anh đau đớn.
Thượng Quan Hạo ngước đôi mắt lạnh lùng lên, nhìn thật sâu vào đôi đồng tử trong veo của cô, rồi đột nhiên vươn tay ra thăm dò vào đầu gối cô, bàn tay khác còn đang giữ chặt lấy eo cô, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất trong tiếng hét đầy hoảng loạn!
Trời đất như quay cuồng, toàn bộ trọng lượng cơ thể của Tần Mộc Ngữ đều dồn hết lên người anh, chiếc khuy cài tay áo sơ mi bằng kim loại của anh cọ vào da thịt cô. Trước khi cô có thể phản ứng lại, anh đã tao nhã nhưng đầy ngang ngược đặt cô lên băng ghế dài trong hành lang.
Sau đó, hai cánh tay thuận thế chống lên lưng ghế, lạnh lùng mà nguy hiểm nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng Tần Mộc Ngữ run sợ, hơi thở gấp gáp vẫn chưa ổn định lại.
"Thượng Quan Hạo, anh muốn làm gì?" Cô có chút sợ hãi run giọng nói.
Thượng Quan Hạo cười lạnh, trong đôi mắt hiện lên sự hung ác nham hiểm: "Tần Mộc Ngữ, cô nghĩ là tôi muốn cô, chẳng qua cũng chỉ là đang muốn đùa cợt với cô một chút mà thôi đúng không? Tôi cảnh cáo cô, người phụ nữ tôi đã từng nếm qua, hoặc là suốt đời sẽ là của tôi, hoặc là sẽ bị hủy diệt, cô muốn là loại nào?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại trở nên trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng vì quá sợ hãi mà trở nên mỏng manh, cảm giác như sắp nghẹt thở.
"Thượng Quan Hạo, tôi cũng cảnh cáo anh, chuyện lần trước anh làm với tôi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ. Tôi không phải kỹ nữ cũng không phải đồ chơi, anh sẽ phải trả cái giá thật lớn vì đã làm như vậy!" Trong mắt Tần Mộc Ngữ rưng rưng nước mắt, giọng nói lạnh lùng đầy kiên định, "Đợi đến khi ba tôi khoẻ hơn, tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết rằng, anh là tội phạm cưỡng gian! Anh chờ ngồi tù đi!"
Cô như một chú mèo hoang đang che giấu móng vuốt sắc nhọn của mình. Sau khi mất hết tất cả, những thứ mà cô có thể dựa vào cũng sụp đổ hoàn toàn, vì vậy cô buộc mình phải can đảm thì mới có thể tự bảo vệ bản thân!
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo càng trở nên phiền muộn.
Khuôn mặt của anh từ từ tiến sát lại gần, cho đến khi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh mới thôi. Cô sợ hãi muốn trốn tránh, nhưng cằm lại bị anh giữ chặt, đột nhiên anh cúi đầu hôn xuống!
"...." Tần Mộc Ngữ mở to đôi mắt, cảm nhận được hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh, đột nhiên phần eo lại bị siết chặt lại, Thượng Quan Hạo giữ chặt cô trong vòng tay, hôn thật mạnh mẽ!

"...Ưm..." Tần Mộc Ngữ giãy dụa, muốn trốn tránh đôi môi đang trằn trọc bá đạo trên môi cô, nhưng lại bị vây chặt trong vòng tay anh và băng ghế dài nên cô không thể di chuyển. Cô nhẹ giọng hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đột nhiên nước mắt thi nhau rơi xuống.
Hàm răng của cô bị cạy mở, bàn tay anh mặc sức vuốt ve cái cổ trắng như tuyết của cô, điều chỉnh góc độ hôn môi cô, tay kia siết chặt lấy cô, gạt bỏ sức giãy dụa cùng tiếng kêu buồn bực của cô, nếm hết hương vị của cô.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng thỏa mãn, buông cánh môi của cô ra, thở gấp.
"Thật sao? Ngồi tù?" Đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của anh sáng lên lấp lánh, nhìn cô chăm chú, hơi thở nóng rực như lửa phả vào mặt cô, "Cô sẽ đi cùng với tôi chứ? Tần Mộc Ngữ, tôi vẫn còn chưa tính toán gì nhiều với cô, từ khi nào thì đến lượt cô tính sổ với tôi vậy?!"
Tần Mộc Ngữ hé miệng thở dốc, cổ tay và vòng eo bị anh giữ chặt đến nỗi đau nhức, nước mắt trào ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy đau đớn: "Anh là đồ khốn. Tôi không làm những chuyện đó, tôi không cần phải gánh chịu sự trả thù của anh, người đó không nên là tôi!"
Nước mắt chảy dọc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
"Không phải cô, chẳng lẽ là Cẩn Lan sao?!" Thượng Quan Hạo bất mãn vì lần nào cô cũng đều phủ nhận, đôi mắt đỏ ngầu, gầm nhẹ một tiếng.
Tần Mộc Ngữ cắn môi, cố gắng đè nén sự nhục nhã và oán hận trong lòng, ra sức đè nén!
"Anh buông tôi ra..." Giọng nói của cô nhẹ nhàng đầy nghẹn ngào, đau đớn đến nỗi không chịu nổi, "Anh đừng lần nào cũng ức hiếp tôi, đây là phòng bệnh của ba tôi! Anh tránh xa tôi ra một chút! Đừng có dồn ép tôi nữa!"
Trái tim cô đã đủ đau đớn, không thể chịu đựng sự dằn vặt của anh thêm được nữa!
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo đầy sự phức tạp, anh cũng không hiểu, vì sao rõ ràng là nhìn thấy cô đang quá đỗi đau buồn anh rất muốn an ủi, cuối cùng lại biết thành cục diện này. Anh nín thở, nới lỏng sức lực đang giữ lấy cô, thay vào đó là ôm cô vào lòng. 
Cổ tay được nới lỏng, trở nên đỏ bừng, cô hạ mi xuống, rưng rưng nước mắt.
"Ngoan ngoãn một chút, thì không phải lúc nào cũng bị tôi ức hiếp." Nét mặt anh lạnh lùng, nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp, "Đừng có giở trò một mặt thì tỏ ra điềm đạm đáng thương nhưng mặt kia lại mưu mô thủ đoạn, cô nghĩ rằng cô có thể lừa được ai?"
Tần Mộc Ngữ ngước mắt lên, không cho nước mắt rơi xuống, run giọng nói: "Cảm thấy tôi đang giả vờ thì anh tránh xa tôi ra một chút, tôi cũng không cho phép anh tiến sát lại gần tôi như thế này!"
Thượng Quan Hạo nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trở nên lạnh hơn.
"Cô thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Anh trầm giọng nói, hai bàn tay to lớn nắm lấy tóc cô, giọng khàn khàn: "Ngược lại tôi muốn xem thử xem, không có Tần thị, cũng không còn chỗ dựa, cô sẽ làm như thế nào để giữ lại được Tần gia!"
Da đầu đau đớn như bị xé rách, Tần Mộc Ngữ bị bất ngờ, đầu ngửa ra sau, đau đến nỗi suýt rơi lệ.
Cô ổn định lại hơi thở, nhìn thẳng vào mặt anh kiêm định nói: "Anh cứ cùng chị gái tôi trăm năm hoà hợp đi, tôi không cần anh quan tâm, ba tôi lại càng không cần! Anh biến đi!"
Thượng Quan Hạo bị sự kiêu ngạo và bướng bình của cô dồn ép đến cực điểm.
"Tốt lắm..." Anh nghiến răng nói lẩm bẩm: "Tôi sẽ chống mắt lên chờ xem, các người có thể duy trì được đến bao giờ!"
Nói xong anh lạnh lùng buông cô ra, nhìn cô ngã xuống băng ghế dài khẽ rên lên vì đau đớn, cánh tay mảnh khảnh chống đỡ cả cơ thể, nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên sự quật cường. Lửa giận thiêu đốt lồng ngực của Thượng Quan Hạo, chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch rồi lạnh lùng rời đi.
*
Bên trong chiếc xe màu đen sang trọng.
"Hạo..." Trong mắt Tần Cẩn Lan ngấn lệ, ôm chặt cánh tay anh.
Thượng Quan Hạo đóng cửa xe lại, sắc mặt u ám, trong tâm trí vẫn là khuôn mặt tái nhợt nhưng trước sau vẫn quật cường của Tần Mộc Ngữ. Xem ra chỉ có những lúc bị anh cưỡng hôn thì cô mới ngoan ngoãn một chút, đôi môi đỏ bừng đó mới không nói ra những lời khiến anh nổi giận!
"Hạo, em phải sao bây giờ..." Tần Cẩn Lan khóc nức nở, quấn chặt cánh tay anh, áp trán vào người anh, "Ba hận em, ngay cả Tiểu Ngữ cũng muốn đuổi em ra khỏi nhà, thật sự chẳng có nơi nào dành cho em, em không muốn về nhà nữa!"
"Hạo, em và anh sống ở nơi đó có được không?" Cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, hai mắt mờ đi vì nước mắt, "Chúng ta đã từng nói sau này sẽ sống cùng nhau bên cạnh bờ biển, chỉ có hai chúng ta mà thôi. Cuối cùng bây giờ em cũng có thể dọn ra khỏi nhà, anh có đồng ý không?"
Thượng Quan Hạo ngồi im lặng rất lâu, tâm tư từ chỗ hành lang khi nãy chầm chậm quay về.
"Em muốn sống ở biệt thự cạnh biển?" Anh lạnh nhạt hỏi.
"Ừm." Tần Cẩn Lan gật đầu, nín khóc mỉm cười, dựa sát vào người anh, "Anh có còn nhớ không, nội thất ở căn nhà đó đều do em và anh cùng nhau thiết kế? Em muốn sống cùng anh, mặc dù còn hơn mười ngày nữa mới đến lễ cưới, nhưng em không thể chờ thêm được nữa, còn anh thì sao?"
Ngôi nhà ở cạnh biển.
Mí mắt Thượng Quan Hạo đột nhiên giật mạnh một cái.
Nơi anh và Tần Mộc Ngữ phát sinh lần đầu tiên cũng chính là ở đó.
"Được, anh đưa em đi." Tâm tư của anh lại lần nữa bị cô gái nhỏ ngây thơ kia quấn chặt lấy, nhíu mày, dứt khoát xoá bỏ hình ảnh của Tần Mộc Ngữ ra khỏi tâm trí. Ôm lấy cô gái ở trong lòng vỗ nhẹ vào bả vai cô ta, khởi động xe.
Không sai, đó chính là nhà mới của anh và Tần Cẩn Lan, những người phụ nữ khác không đủ tư cách để sống ở đó.
Tần Cẩn Lan nở nụ cười dịu dàng quyến rũ, càng thêm thân mật dựa sát vào trong ngực anh. Trong đầu cô đột nhiên lại hiện lên hình ảnh trong tin tức lần trước, khi nhìn thấy Tần Mộc Ngữ trong bản tin đó cô ta vẫn luôn nhớ cho đến tận bây giờ. Nụ cười của cô ta trở nên lạnh lẽo, nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại vẻ ban đầu.
Hừ... Từ nay trở đi, ở nơi đó, cũng chỉ có thể chứa một người phụ nữ duy nhất là Tần Cẩn Lan này!
Trong lòng Thượng Quan Hạo cũng vậy, chỉ có thể chứa một mình cô ta!
*
Trong bệnh viện, Tần Mộc Ngữ nhìn tờ đơn trên bàn, có một chút nghi hoặc.
"Bác sĩ, thế này là sao vậy?" Cô không rõ vì sao bác sĩ lại đưa những giấy tờ này cho cô xem.
"Ừm... là như thế này, Tần tiểu thư." Bác sĩ tháo kính ra, có chút khó khăn nói: "Mọi thủ tục trong bệnh viện của Tần lão tiên sinh, hẳn là do cô phụ trách đúng không? Vậy thì, những vấn đề liên quan đến biên lai thu tiền, cô có thể giải quyết được không?"
Lúc này Tần Mộc Ngữ mới hiểu được ý của vị bác sĩ là gì.
Trong lòng cô xuất hiện sự sợ hãi, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt cạnh bàn, nhẹ giọng nói: "Không phải Tần gia vẫn luôn hỗ trợ tài chính cho bệnh viện này sao? Mấy năm nay ba tôi đều điều trị bệnh ở đây, vì sao ông lại không biết chuyện này chứ?"
"Chuyện đó thì tôi biết." Bác sĩ gật đầu, nói rõ nguyên nhân, "Thế nhưng chuyện Tần lão tiên sinh phân chia tài sản đã được truyền thông công bố từ lâu. Cô cũng nên hiểu rõ, khoản tiền hỗ trợ cho nơi này là được trích từ tài khoản của tiểu thư Tần Cẩn Lan."
Tần Cẩn Lan.
Mí mắt của Tần Mộc Ngữ giật giật, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên tái nhợt, ngước đôi mắt lên nhìn ông ta: "Nói cách khác chị tôi kiểm soát mọi thứ ở đây. Nếu như chị ta không lên tiếng thì tôi và ba tôi cũng không thể làm được gì đúng không?"
"Tần tiểu thư, không nên nói mọi chuyện thành ra như vậy." Bác sĩ sửa lời cô, ánh mắt phía sau cặp mắt kính rất sắc bén, "Sự thực là Tần Cẩn Lan đã hoàn toàn đóng băng tài khoản này, hai người không thể sử dụng được, trừ phi cô đi thỉnh cầu cô ấy mở lại tài khoản, hoặc có lẽ cô nên nghĩ sang một biện pháp nào khác."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch, trong đôi mắt tràn ngập sự thống khổ.
"Bác sĩ, tôi không nghe nhầm đúng không?" Thanh âm của cô có chút run rẩy, "Ông có lầm không? Đó là chị tôi, là chị gái ruột của tôi, người hiện tại ở trong phòng phẫu thuật kia là cha của chúng tôi! Chị ấy phải biết rõ là hôm nay ba phải nằm viện, ông nói chị ấy đóng băng tài khoản? Điều này làm sao có thể?!"
Nhìn thấy cô có chút kích động, bác sĩ nhìn xuống, cũng có chút mất kiên nhẫn.
"Tần tiểu thư, tôi nghĩ đây là chuyện riêng của gia đình cô, không liên quan gì đến chúng tôi. Nếu như cô có thắc mắc gì thì cứ đến hỏi thẳng chị gái mình, được chứ?" Tần thị bị thu mua, Tần gia suy tàn, cho nên giọng nói của vị bác sĩ cũng hoàn toàn mất đi sự kính trọng cùng nể sợ trước đây, lạnh lùng nói: "Xin cô vui lòng giải quyết xong các vấn đề này trong vòng hai ngày, nếu không, thì chắc hẳn cô cũng đã biết biện pháp xử lý của bệnh viện."
Thân ảnh mỏng manh của cô cuối cùng cũng run lên nhè nhẹ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net