CHƯƠNG 84: ỨC HIẾP TÔI RẤT VUI SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thượng Quan Hạo, anh..." Cô muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng dừng xe lại, sau đó kéo cô ra ngoài, đi về phía toà nhà.
Toà nhà này, hơn một tháng trước vẫn còn là của Tần thị, ngoại trừ các thành viên trong hội đồng quản trị bị thay đổi ra thì nhân sự trong công ty không có gì thay đổi. Nhìn chăm chú nơi này đã hoàn toàn đổi mới, trong lòng Tần Mộc Ngữ cảm thấy chua xót. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nơi này vốn là của ba cô, nhưng chỉ trong nháy mắt đã lập tức đổi chủ, cô tự cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để tới đây!
Phòng nhân sự ở ngay trước mắt.
"Thượng Quan Hạo, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Tần Mộc Ngữ có dự cảm không tốt, run giọng nói.
Sắc mặt của người đàn ông cao lớn u ám, dùng một tay kéo cô sang giữ chặt trước người, dẫn vào phòng nhân sự.
"Tổng, tổng giám đốc..." Quản lý bộ phận nhân sự đang gọi điện thoại, vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo đi vào thì trở nên khẩn trương, vội vàng đặt điện thoại bàn xuống, đứng dậy nhường chỗ rồi đi rót nước, "Sao hôm nay tổng giám đốc lại có thời gian rảnh rỗi để xuống đây ạ? Mời ngồi, mời ngồi..."
"Anh không cần vội vàng." Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói, đẩy cô gái trong ngực lên phía trước bàn làm việc, "Tôi cho anh nửa giờ, hãy sắp xếp công việc cho cô ấy, Chín giờ vào làm năm giờ tan tầm, tiền lương sẽ trả như các nhân viên khác. Làm ngay lập tức."
Tay người quản lý bộ phận nhân sự run lên, tay đang cầm tách trà suýt nữa làm rơi xuống đất!
Hai mắt của người quản lý mở lớn, không thể tin được chuyện đang diễn ra trước mặt. Cô gái này rõ ràng là con gái của chủ tịch tiền nhiệm Tần Chiêu Vân, đã từng là người thừa kế sản nghiệp của Tần thị. Vậy mà bây giờ Thượng Quan Hạo lại nói muốn sắp xếp cho cô ấy một công việc?!
Tay của Tần Mộc Ngữ chống xuống mặt bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên trắng bệch, giống như vừa phải chịu đựng một cái tát mạnh.
Cảm giác nhục nhã dâng lên mãnh liệt, cô quay đầu lại, mắt ngấn lệ run giọng nói: "Thượng Quan Hạo, vì sao anh lại làm thế này? Công việc của tôi liên quan gì đến anh? Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi?"
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm mặt cô, cười lạnh, cao quý ưu nhã mà tới gần, lạnh lùng nói: "Cho cô ở chỗ này làm việc, làm việc ngay dưới mắt tôi, dẫu sao thì vẫn tốt hơn là để cô ra ngoài làm những công việc không đúng đắn! Tần Mộc Ngữ, nếu như cô còn biết phân biệt tốt xấu thì không nên tranh cãi với tôi!.... Hay là, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để làm việc ở Tín Viễn? Từ vị trí chủ tịch lại bị giáng xuống làm một nhân viên thấp bé, không chịu nổi đúng không?"

"Anh..." Trong lòng nổi lên một cơn sóng to gió lớn, Tần Mộc Ngữ tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ lên, nước mắt chua xót đong đầy hốc mắt, "Thượng Quan Hạo anh giữ miệng cho sạch sẽ một chút, cái gì gọi là không đứng đắn? Anh là nghe được hay là thấy được! Không phải tôi không thể làm việc, cũng không có chuyện gì là tôi không chịu đựng được. Nhưng anh đừng có nghĩ mọi chuyện nghĩ sang hướng xấu xa như vậy, tôi không phải không chịu đựng được như anh nói!"
"Như vậy là tốt nhất!" Thượng Quan Hạo nghiến răng nói, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ giận dữ, dùng một tay kéo cô lại gần, lấy một tờ phiếu khảo sát nhân viên trong tay người quản lý đặt lên mặt bàn, "Điền tử tế vào cho tôi. Nhớ cho kỹ đây là tôi bố thí cho cô!"
Nhìn chằm chằm khuôn mặt thống khổ của cô,  Thượng Quan Hạo cười lạnh một tiếng: "Cô không nên hận chị gái cô, không nên nói cô ấy không quan tâm đến cô, ít ra nếu cô nói cô không  sống nổi, cô ấy vẫn sẽ xin tôi cho cô một công việc, cô còn bất mãn cái gì?"
Bên cạnh chiếc bút máy màu đen, những ngón tay gầy yếu trắng nõn của Tần Mộc Ngữ bám vào cạnh bàn, đang không ngừng run lên.
Cô chịu đựng cảm giác nhục nhã, nở nụ cười, vô cùng cay đắng.
"Không cần... Thượng Quan Hạo, cảm ơn ý tốt của mấy người... Nhưng mà tôi không cần! Tôi xin lỗi không tiếp chuyện được." Thân hình mảnh khảnh của cô gắng sức đứng lên, muốn vòng qua anh đi ra ngoài.
Sắc mặt của Thượng Quan Hạo lạnh lùng, cánh tay rắn chắc ngăn cô lại, kéo cô vào trong ngực, không cho cô đi ra ngoài.
"Cô lại muốn đi đâu?" Anh lạnh giọng hỏi.
Tần Mộc Ngữ giãy dụa, đôi mắt trong suốt đầy oán hận nhìn anh: "Tôi đi nơi nào cũng được, làm việc ở đâu cũng thoải mái dễ chịu hơn là làm việc ở chỗ này, anh thả tôi ra!"
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo bão táp nổi lên cuồn cuộn, hạ thấp giọng xuống nói: "Tần Mộc Ngữ, cô hết lần này tới lần khác không biết tốt xấu có phải không?"
Nhìn thấy chiến tranh sắp nổ ra, quản lý bộ phận nhân sự sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mau chóng đi tới giảng hoà: "Tổng, tổng giám đốc... Ngài không nên tức giận, nghìn vạn lần đừng tức giận. Tần tiểu thư, tôi cũng biết tình hình hiện tại của gia đình Tần chủ tịch, nếu như cô có thể  làm việc ở Tín Viễn, tôi cam đoan cô sẽ được hưởng những đãi ngộ tốt nhất. Thật ra, tổng giám đốc cũng là vì nghĩ cho cô..."
"Câm miệng cho tôi." Thượng Quan Hạo lạnh lùng ngắt lời của quản lý bộ phận nhân sự, cười lạnh nhìn Tần Mộc Ngữ, "Không cần cho cô ta hưởng chế độ đãi ngộ tốt nhất. Tôi muốn nhìn thử xem tiểu thư Tần gia cao quý đến mức nào, cho dù gia cảnh sa sút nhưng vẫn có người thương xót có đúng không? Sắp xếp cô ta làm việc ở vị trí thấp nhất, để cô ta nếm thử xem nó có tư vị gì!"
Sự nhục mạnh mẽ này gần như đánh gục cô gái nhỏ bé yếu đuối, nước mắt rơi xuống, cô giãy dụa, đẩy lồng ngực của anh ra: "Tôi không... Tôi không cần sự bố thí của anh, anh buông tôi ra! Tôi không muốn thấy mặt của anh, các người khiến tôi buồn nôn!"
Thượng Quan Hạo chế ngự cô, lực đạo hung ác tàn nhẫn làm cho cô đau đến nỗi than nhẹ. Đôi mắt anh u ám, cuối cùng lại bởi vì những giọt nước mắt nóng hổi trong suốt như pha lê của cô mà dần dần dịu đi.
"Cô hãy suy nghĩ cho rõ ràng đi. Tần Mộc Ngữ nếu như tôi đã muốn cô làm việc ở nơi này, thì tôi sẽ có hàng ngàn cách thức ép cô tới đây! Cô có thể thử ra ngoài tìm việc một chút, để xem tôi có cho cô cơ hội đó không! Cô không tin thế lực của tôi đúng không? Vậy thì cô hãy đến đây cảm nhận một chút đi. Tôi sẽ cho cô biết người mà Tín Viễn đã muốn thì còn có công ty nào dám tranh đoạt!" Anh gầm nhẹ bên tai cô.
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi nhưng lại lần nữa đẩy cô vào đường cùng.
Quản lý bộ phận nhân sự ở bên cạnh thở mạnh cũng không dám, sắc mặt hơi tái nhợt, chỉ là nhìn tư thế hai người họ đang dây dưa với nhau thì phát hiện có gì đó không thích hợp. Sự cường thế của tổng giám đốc ai trong bọn họ cũng đã từng lĩnh giáo, cô gái này căn bản không thể đấu lại anh.
"Thượng Quan Hạo... Anh đúng đồ thần kinh." Tần Mộc Ngữ rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói, "Ức hiếp tôi vui lắm sao? Sẽ làm cho anh cảm thấy thoải mái sao? Cho nên anh cứ hết lần này tới lần khác ép buộc tôi như vậy!"
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hiện lên sự khát vọng, cúi đầu xuống nhẹ nhàng tựa vào trán cô, giọng nói của anh trầm thấp: "Theo phương diện nào đó, thì đúng là như vậy.... Ngoan ngoãn ký tên đi, ngày mai đến Tín Viễn làm đúng giờ, nếu tôi không nhìn thấy cô thì cô sẽ chết chắc!"
Câu nói trước đó khiến sắc mặt của Tần Mộc Ngữ đỏ bừng lên ngay lập tức, suýt nữa sự xấu hổ và cơm giận dữ bùng lên. Sau khi nói xong, Thượng Quan Hạo đã lạnh lùng buông cô ra, nhìn bộ dạng yếu đuối thống khổ của cô, trong lòng anh lại có cảm giác không đành lòng và yêu thương.
"Thượng Quan Hạo, ngày mai tôi sẽ không tới, tôi muốn xem rốt cuộc anh có thể làm gì tôi!" Cô giống như một chú mèo hoang bị dồn ép đến mức nóng nẩy, cả người như bị mưa lớn xối vào, cắn môi hét lên.
Thượng Quan Hạo cười lạnh, tao nhã mà thô bạo đi qua mở cửa phòng nhân sự, lãnh đạm nói: "Cũng tốt, nếu như cô không muốn mạng của ba cô... Thì cứ việc chống lại tôi."
Nói xong, cánh cửa đã "Rầm!" Một tiếng lạnh lùng đóng lại.
Tần Mộc Ngữ mở to hai mắt, nhìn cánh cửa, hơi thở bắt đầu trở nên bất ổn.
Quản lý bộ phận nhân sự bối rối đi tới, mở miệng nói: "Tần tiểu thư...."
Cảm giác tuyệt vọng và đau đớn ập đến, Tần Mộc Ngữ nhớ tới ba vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Nước mắt của cô lại tuôn rơi, cô ngồi thụp xuống, bàn tay vô lực lùa vào bên trong mái tóc mềm mại, cả người cô run mạnh lên.
*
Sáng sớm, tiếng giày cao gót của Tần Cẩn Lan vang lên trên tầng mười tám.
"Hạo!" Cô ta đẩy cánh cửa ra, cau mày, không để ý anh đang làm việc đã đi vào, "Là anh để Tiểu Ngữ làm đến công ty làm việc sao? Vì sao có thể sắp xếp như vậy?"
Những ngón tay thon dài đang gõ trên bàn phím thong thả dừng lại, gõ nốt chữ cuối cùng, thân thể Thượng Quan Hạo kiêu ngạo dựa vào giữa ghế xoay, đè nén sự lạnh lẽo trong đôi mắt sâu thẳm, dịu dàng nhìn cô ta: "Không đi chuẩn bị hôn lễ, tới đây làm cái gì?"
Tần Cẩn Lan từ lúc bước vào vẫn luôn cau mày, đi đến ngồi trực tiếp lên đùi Thượng Quan Hạo, hai tay quàng lên cổ anh: "Hạo, hôm qua em đã nghe bên bộ phận nhân sẽ nói rồi, anh thật sự để Tiểu Ngữ vào Tín Viễn làm việc sao? Là chính miệng nó nói không cần chúng ta giúp đỡ, anh còn quan tâm đến nó làm gì? Em không thích anh gặp nó nhiều, thực sự không thích!"
Mùi nước hoa đặc thù của cô ta thoảng qua mũi, rất quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ.
Thượng Quan Hạo ngước mắt lên, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, thản nhiên nói: "Dù sao đó cũng là em gái cùng cha khác mẹ của em, nếu như sau khi chúng ta kết hôn thực sự cắt đứt mọi liên lạc với họ, mặc cho họ tự sinh tự diệt, truyền thông và mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
Tần Cẩn Lan bĩu môi, không nói lấy một lời.
Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô ta: "Chỉ là nhân viên nhỏ thôi, không có đãi ngộ đặc biệt gì, cứ coi như là Tín Viễn tạo công ăn việc làm cho một nhân viên mà thôi, không có gì to tát cả. Hơn nữa anh và cô ta sẽ không chạm mặt nhau, em rất không vui sao?"
"Em thực sự không thích!" Tần Cẩn Lan nói thẳng, mắt nhìn anh chăm chú, quyết định nói ra những lời mà cô ta dồn nén bấy lâu nay, "Hạo, em biết chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi. Anh thực sự yêu em nên mới quyết định kết hôn với em, nhưng em đã từng nhìn thấy Tiểu Ngữ ở cùng với anh, hai người..."
Lời nói lên tới miệng, sắc mặt cô ta đỏ lên, áp chế sự kích động nói: "Hành động của hai người rất thân mật, điều này khiến em rất khó chịu. Nhưng trước đây anh là vệ sĩ của nó, em không có quyền nói gì cả, nhưng bây giờ thì khác rồi, không bao lâu nữa anh sẽ trở thành chồng của em. Em không muốn bất cứ người phụ nữ nào lại gần anh, cho dù là em gái ruột của em cũng không được!"
Mí mắt Thượng Quan Hạo khe khẽ giật giật, ánh mắt cuối cùng chậm rãi rơi vào khuôn mặt của cô ta.
"Em nhìn thấy? Lúc nào?" Giọng nói của anh lãnh đạm, ánh mắt sâu xa sắc bén như kiếm.
Tần Cẩn Lan cười lạnh, nhưng vẫn vô cùng thân mật quấn chặt lấy cổ anh, trong mắt hiện lên sự đau khổ: "Mới đây thôi, anh dám nói anh không có ôm nó, hôn nó? Em biết nó tuổi còn nhỏ lại xinh đẹp, mặc dù dè dặt thanh thuần, thế nhưng vẫn rất hấp dẫn người khác. Chắc chắn giữa hai người có gì đó mờ ám, em biết cho tới bây giờ lỗi không phải ở anh, bởi vì em gái em, nó thích anh rất lâu rồi."
Tần Mộc Ngữ thích Thượng Quan Hạo, điểm này, Tần Cẩn Lan cũng đã nhìn ra từ lâu.
Thượng Quan Hạo trầm mặc không lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm sáng lên, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
"Hạo, anh sẽ chẳng bao giờ biết mình hấp dẫn đến mức nào đâu, nhưng em thì biết rất rõ." Tần Cẩn Lan ôm chặt anh, ánh mắt quyến rũ, lại điềm đạm đáng yêu, "Anh hứa với em, sau hôn lễ, chúng ta sẽ chung sống với nhau hoà thuận, em không quan tâm đến tình sử phong lưu trước đây của anh, nhưng anh phải hứa sẽ tiếp tục yêu em, được chứ? Bởi vì em yêu anh, yêu rất sâu đậm, và điều đó chưa từng thay đổi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net