CHƯƠNG 88: CHẲNG QUA ANH CHỈ LÀ NHẤT THỜI HỨNG THÚ VÀ HIẾU KỲ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thức dậy thấy đang nằm đè lên một lồng trần trụi là cảm giác như thế nào?
Tần Mộc Ngữ chậm rãi mở mắt ra, hàng lông mi cong vút hơi run run, thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Đập vào mắt là xương quai xanh quyến rũ của nam giới và cổ áo sơ mi trắng tinh, cúc áo sơ mi của anh hoàn toàn mở ra, thân thể yếu ớt của cô áp chặt vào lồng ngực anh, chiếc áo vest đen khoác lên trên người cô.
Tần Mộc Ngữ giật mình, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng cử động một cái, vậy mà lại chạm vào làn da săn chắc nóng hổi của anh.
Cô cực kỳ hoảng sợ, muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện ra phần eo đang bị cánh tay to lớn của anh siết chặt.
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo chậm rãi nhìn xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang sửng sốt của cô, lạnh nhạt nói: "Đã tỉnh?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ càng tái nhợt, vội vàng dùng hết sức lực đẩy anh ra. Thượng Quan Hạo cũng không tiếp tục trói buộc cô nữa, cánh tay anh buông lỏng ra, ưu nhã dựa vào ghế, áo sơ mi vẫn chưa cài hết cúc làm nổi bật lên sự quyến rũ kỳ lạ của anh.
"Ưm..." đột nhiên cô hạ cánh tay yếu ớt xuống, chống đỡ cả người, phần dưới cơ thể đau nhức khiến cô phát ra tiếng than nhẹ.
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, không nói lấy một lời.
Đợi cô trở lại bình thường, đôi mắt trong suốt ngước lên, run giọng hét lớn: "Thượng Quan Hạo, anh... tên khốn nạn này!"
Chỉ cần dựa vào cảm giác trong cơ thể là cô có thể biết ngay chuyện gì đã xảy ra, càng đáng sợ hơn chính là lúc bị anh ép buộc cô vẫn rất tỉnh táo! Cả người Tần Mộc Ngữ run lên, nước mắt nhanh chóng dâng lên trong khoé mắt.
Thượng Quan Hạo cười nhạt, lạnh nhạt nói: "Thì ra phụ nữ sau khi bị xâm phạm nhưng không còn cách nào khác, thì chỉ có thể nói qua loa vài câu, thật đúng là rất ấm ức...."
Tay anh tao nhã đặt trên cổ tay cô, đột nhiên dùng sức kéo mạnh cô sang! Tần Mộc Ngữ khẽ rên một tiếng, cố gắng ngồi vững trên ghế, nhưng không thể địch lại sức lực mạnh mẽ của anh, trực tiếp ngã nhào vòng lòng anh.

"Nhưng mà chẳng lẽ cô chỉ cảm thấy có mình tôi khốn nạn thôi sao? Cô có dám nói... Sau khi làm chuyện đó lâu như vậy mà cô vẫn không có một chút cảm giác gì không?" Anh nhìn xuống, trào phúng nói bên tai cô, "Tôi nhớ rất rõ ràng lúc tôi muốn cô, cô đã ẩm ướt không tưởng nổi..."
Cảm giác xấu hổ và giận dữ đột nhiên dâng lên Tần Mộc Ngữ đẩy mạnh anh ra: "Anh câm miệng lại! Đồ vô lại... Thả tôi ra, anh đừng chạm vào tôi nữa!"
Thượng Quan Hạo khống chế thân thể cô, lạnh lùng loại bỏ sự giãy dụa của cô.
"Chạm thì cũng đã chạm rồi, cô còn muốn thế nào? Tần Mộc Ngữ, biết điều thì cô ngoan ngoãn cho tôi, tiếp tục giãy dụa một lần nữa thử xem!"
Anh gầm nhẹ uy hiếp.
Tần Mộc Ngữ vẫn ra sức giãy dụa như trước, nước mắt thi nhau rơi xuống: "Thượng Quan Hạo, rốt cuộc tôi nợ anh cái gì! Anh cứ muốn làm nhục tôi hết lần này tới lần khác! Tôi sai rồi. Ngay từ khi bắt đầu tôi đã không nên tin tưởng anh, cho tới bây giờ anh vẫn không hề thay đổi, anh vẫn mãi là tên cầm thú, là cầm thú chỉ biết hạ nhục tôi!"
Cô không nên mềm lòng, lại càng không nên buông thả muốn tiếp cận anh! Ngay từ đầu cô trên tránh anh thật xa, tốt nhất là chưa từng gặp anh!
Lửa giận của Thượng Quan Hạo lại bùng lên, siết chặt eo cô đè cô xuống ghế, chóp mũi anh tì vào chóp mũi cô.
"Tôi thật sự là một tên cầm thú, tôi đã muốn cô một lần thì còn muốn lần thứ hai, Tần Mộc Ngữ... Tôi cũng hoài nghi rốt cuộc cô đã dùng cái gì mê hoặc tôi!" Anh nghiến răng nói, ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói: "Nhưng mà tôi cũng không thích ép buộc người khác, trừ phi là cô tình tôi nguyện...."
Anh tiến sát lại gần khuôn mặt của cô khẽ nói: "Cô cảm thấy khó chịu có đúng không? Vậy làm thêm một lần, tôi không tin không có được sự cam tâm tình nguyện của cô!"
Nói xong thì khuôn mặt tuấn tú của anh nghiêng sang, lại hôn lên môi cô lần nữa, bàn tay vén váy của cô lên, thăm dò dần lên trên.
"A..." Nước mắt của Tần Mộc Ngữ trào ra, bàn tay nhỏ bé liều mạng đẩy bả vai vững chắc như sắt của anh, nhưng vẫn không thể thoát ra được, khi nụ hôn của anh di chuyển dần xuống dưới, cuối cùng cô cũng khóc lên thành tiếng, "Đừng... Đừng mà! Thượng Quan Hạo đủ rồi! Đừng ức hiếp tôi nữa, tôi không muốn!"
Cảm giác quen thuộc này khiến cô sợ hãi, cô đã không thể chịu nổi sự tàn phá bừa bãi như vậy nữa!
Cảm nhận được cả người cô đang run nhè nhẹ, cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng thở gấp buông cô ra, đôi mắt anh đỏ ngầu.
"Ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không cần ép buộc em...." Anh trầm giọng nói.
Tần Mộc Ngữ ôm đầu, nhắm mắt lại rơi lệ, giống như là muốn xoá sạch những phong ba bão táp vừa mới trải qua ra khỏi đầu, nghẹn ngào nói: "Rốt cuộc là anh muốn như thế nào... Thượng Quan Hạo, rốt cuộc anh muốn như thế nào!"
Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm, ôm lấy cô, thì thầm nói: "Tôi muốn em ở bên cạnh tôi mãi mãi, cho đến một ngày nào đó tôi chán ghét em mới thôi!"
Đúng vậy. Anh nhất định phải chứng minh rằng, đối với cô gái này anh cũng chỉ là nhất thời hứng thú và hiếu kỳ mà thôi.
Không phải thích, lại càng không phải là yêu!
"Anh điên rồi... Anh sắp kết hôn, tại sao anh lại có thể như vậy! Cút ngay!" Tần Mộc Ngữ đau lòng hét lên, nước mắt giàn giụa, ra sức đánh vào lồng ngực anh.
"Cô có thể nhìn xem tôi có điên hay không!" Thượng Quan Hạo gầm nhẹ một tiếng, ngăn sự càn quấy của cô lại, "Từ trước đến nay tôi không thích che dấu bản thân mình muốn cái gì, Tần Mộc Ngữ, cô thử giãy dụa tiếp xem tôi sẽ cho cô biết thế nào là tàn nhẫn!"
Cuộc đối đầu khốc liệt hoà vào màn đêm u tối, hai người đều bị tổn thương bởi sự cứng đầu và kiên trì của mình, sau đó là sự tĩnh lặng. Sự oan nghiệt này đến khi nào mới có thể dừng lại?
*
Sáng tinh mơ, Tần Cẩn Lan tỉnh dậy rất sớm, làm bữa sáng, cười nhẹ giúp anh thu dọn áo vest.
Những ngón tay của cô ta nhẹ nhàng lướt trên bộ âu phục của anh, cô ta cảm thấy tất cả đều rất tốt đẹp. Nhưng đột nhiên, cô ta nhìn thấy trên ống tay áo của anh có gì đó khác thường, đưa gần lên mắt kiểm tra, thì có mấy sợi tóc dài mảnh dính trên đó.
Tần Cẩn Lan ngẩn ra, cầm lên xem.
Đúng là có vài sợi tóc, dài mà thẳng mượt, cô ta sờ sờ mái tóc quăn dài màu hạt dẻ mình, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch!
—— Mấy sợi tóc này là của ai?
Thượng Quan Hạo từ phòng ngủ đi ra.
"Hạo, gần đây công việc ở công ty có bận rộn không?" Tần Cẩn Lan mỉm cười nhẹ nhàng nghênh đón anh, "Hôn lễ của chúng ta đã chuẩn bị gần xong rồi. Mấy ngày này em rất rảnh rỗi, em muốn đến công ty xem qua, sau lễ cưới em sẽ đến công ty làm việc."
Thượng Quan Hạo đánh mắt sang, hơi lạnh lùng: "Em muốn làm việc tại Tín Viễn?"
"Đúng vậy, anh quên rồi sao, thời gian trước tại Tần thị đều là anh giúp em, bây giờ anh là ông chủ Tín Viễn, sao vậy, em không thể làm việc tại công ty của anh sao?" Cô ta đi qua ôm chặt lấy thắt lưng anh, cười đến ngọt ngào động lòng người.
Khóe miệng Thượng Quan Hạo nhếch lên nở một nụ cười, lạnh nhạt như nước, vỗ vỗ lưng của cô ta; "Không phải vậy. Anh sợ em thiệt thòi."
"Có thể giúp được anh, em không thấy mình thiệt thòi chút nào." Tần Cẩn Lan nhón chân lên, cảm nhận hơi thở của anh, "Vậy là quyết xong rồi nhé, ăn sáng xong em sẽ đến công ty chào hỏi, anh không cần phải bận tâm đến em, em rất quen thuộc với mọi người ở đó."
Thượng Quan Hạo không còn tâm tư để suy nghĩ nhiều như vậy, thản nhiên đồng ý: "Được."
Tần Cẩn Lan buông anh ra, để cho anh đi tắm rửa rồi ăn sáng, trong mắt cô ta hiện lên sự sắc bén.
*
Trong công ty, một lượng lớn hàng hoá nặng nề lại được chất lên xe tải.
"Ngày nào chúng ta cũng phải vận chuyển số lượng hàng hoá lớn như vậy sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, mồ hôi rịt ra, đẩy hàng hoá lên, thở gấp hỏi đồng nghiệp bên cạnh.
"Cái này mà tính là khối lượng lớn?" Đồng nghiệp cười nhạo, vỗ vỗ bụi trên tay, "Mau di chuyển đồ phía sau đi, còn hơn phân nửa nữa! Hoặc là, cô có thể chạy sang các bộ phận khác dụ dỗ mấy người đàn ông sang đây giúp cô chuyển hàng, lần trước chẳng phải cô đã làm vậy sao!"
Bàn tay gầy yếu của Mộc Ngữ ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cảm nhận được địch ý và sự châm chọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net